“ Tỉnh rồi sao? Tôi thấy cô ngất ở bên đường nên đưa cô tới bệnh viện, có cần tôi gọi cho Dịch Hạo không?”
Doãn Ái đỡ cô ấy dậy, Hạ Tiểu Liên không ngờ trái đất lại tròn như vậy. Sau tất cả, mỗi lần đối diện với Doãn Ái, Hạ Tiểu Liên thấy có lỗi với cô ấy, cô ấy càng tốt thì cô lại thấy tội lỗi càng nhiều.
Lúc Doãn Ái đi bộ qua cửa hàng tạp hóa, thấy Hạ Tiểu Liên ngất ở vệ đường, trên điện thoại là dòng chữ Dịch Hạo chưa kịp ấn nút gọi.
“ Cảm ơn cô, đừng gọi anh ấy.”
Doãn Ái đứng sang một bên nhường đường cho bác sĩ, kiểm tra qua một lượt thì không có vấn đề gì, nhưng việc tự nhiên ngất xỉu khiến bác sĩ khá lo, liền cho xét nghiệm máu.
" Cô có thai rồi, chú ý ăn uống."
Doãn Ái không nói gì, Hạ Tiểu Liên thoáng sững sờ, ngay sau đó từ chối mọi xét nghiệm, lục đục đi về.
Hạ Tiểu Liên cứng đầu một mực không đồng ý, nhất định đòi xuất viện. Doãn Ái cũng không cản nổi, chỉ có thể đưa cô ấy ra trạm xe bus. Hạ Tiểu Liên thấy Doãn Ái cũng ngồi cùng chuyến xe với mình, cô ấy liếc sang, khóe miệng khẽ cười.
“ Doãn Ái, dạo này cô sống tốt không?”
“ Rất tốt.”
Hạ Tiểu Liên không lấy làm lạ, Doãn Ái trả lời cụt ngủn như vậy không phải lần đầu, tính cách cô ấy như thế. Doãn Ái dựa đầu vào cửa sổ, hôm nay cô đã đi thăm mộ ông bà nội, còn có Đan Đan. Nếu bây giờ nó vẫn còn, có lẽ cũng sẽ đang học đại học rồi.
“ Chị ơi, chị ơi…”
Khóe mắt cô hơi cay cay, mũi cũng đỏ lên. Người đó đã hứa sẽ mang cô đến một gia đình tốt hơn, tất cả chỉ là lừa dối, so với trại mồ côi, nơi đó còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Khi Doãn Ái về đến Lục Bảo Kính, chỉ có Lữ Nha đang chuẩn bị cơm tối, Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa trở về. Cô tắm sạch sẽ rồi ăn qua loa, cả người mệt mỏi không tài nào nhắm mắt.
Đêm hôm đó, Lục Tiêu Ngạn không về cả đêm, Doãn Ái gọi điện thế nào anh cũng không bắt máy.
Đêm đó, Doãn Ái cũng thức trắng đêm, cô có gọi cho Từ Chính, chỉ thấy anh ta nói Lục Tiêu Ngạn có việc ngủ lại công ty, nhưng Doãn Ái ở bộ phận chiến lược, có dự án nào mà cô lại không biết chứ.
Tại sao Lục Tiêu Ngạn phải nói dối cô.
Sáng hôm sau, khi Doãn Ái xuống nhà, mắt còn lộ quầng thâm, Lữ Nha lo lắng cô làm việc quá sức, mua rất nhiều đồ về bồi bổ.
“ Chị đừng thức khuya quá, ăn một chút canh gà mới hầm để bổ sung chất.”
Doãn Ái nhận lấy bát canh, hơi nóng phả nghi ngút lên mặt, hốc mắt cô cũng đỏ lên. Cô nhớ ông bà nội quá, những lúc cảm thấy người khó chịu, bà nội sẽ đem hết số tiền hiện có để mua gà về hầm.
Trong canh lúc ấy không có đầy đủ như vậy, chỉ có mấy cọng rau cùng miếng gà nhỏ xíu, nhưng mà rất ngon.
“ Cảm ơn em…”
Từ Chính thay Lục Tiêu Ngạn về gặp Doãn Ái. Anh ta hớt hải hơn bình thường, dường như rất bận rộn. Trong công ty có dự án gì tại sao cô lại không biết chứ.
“ Lục phu nhân, Lục tổng nói sắp tới cô nên ở nhà nghỉ ngơi, công việc sẽ được bàn giao cho người khác. Còn có, cô không nên ra ngoài mà không có vệ sĩ theo.”
Doãn Ái ngạc nhiên, muốn cô bàn giao công việc đột ngột như vậy, hơn nữa ở nhà như này khác gì đang bị giam lỏng chứ, Lục Tiêu Ngạn đang muốn giấu cô chuyện gì sao.
“ Thư kí Từ, có thể để tôi gặp Lục Tiêu Ngạn được không?”
Doãn Ái như đang kể chuyện cười, cô muốn gặp chồng mình cũng phải thông qua thư kí của anh. Lục Tiêu Ngạn tự ý quyết định như thế, rất không giống tác phong thường ngày của anh.
Từ Chính rơi vào thế khó xử, đang phân vân không biết nên từ chối thế nào thì bên ngoài có tiếng xe thể thao, Lục Tiêu Ngạn cũng vừa lúc trở về.
Doãn Ái nhìn ra phía cửa, vẫn là chồng của cô, tại sao lại mang cảm giác xa lạ đến vậy.
“ Từ Chính cậu về trước đi.”
Từ Chính ra về, Lữ Nha cũng đã ra ngoài đi siêu thị, trong nhà chỉ còn hai người họ. Bầu không khí rất nặng nề, Doãn Ái muốn làm dịu đi cảm giác này, cô vội múc một bát canh gà mới hầm xong đặt lên bàn.
“ Cả
tối qua chắc anh chưa ăn gì, canh gà mới hầm xong rất ngon, anh lót bụng đi.”
Là
do cô có cảm giác xa cách, hay chính họ đang dần xa cách. Doãn Ái cơ hồ nhìn thấy
Lục Tiêu Ngạn thay đổi, không phải, là anh trở về đúng với dáng vẻ lần đầu cô gặp
anh, cao ngạo lại lạnh lùng, áp bức người đối diện.
Lục Tiêu Ngạn không dùng bữa, anh mệt mỏi nhắm mắt ngay trên ghế sofa. Doãn Ái muốn hỏi, nhưng lại sợ làm phiền anh, cô vẫn yên lặng ngồi đợi.
Ngồi đợi rất lâu, cho đến khi Lục Tiêu Ngạn tỉnh lại, cho đến khi canh gà đã nguội tanh.
“ Để em đi hâm nóng.”
“ Không cần đâu. Doãn Ái, chúng ta có việc cần bàn bạc một chút.”
Cô như nhận ra tính nghiêm trọng của việc lần này, trong lòng cũng bất giác co lại, cổ họng nghẹn đắng khó chịu. Lục Tiêu Ngạn bình tĩnh hơn cô, anh như đã tính trước rất nhiều thứ.
Nhưng chưa từng nói dự định của anh với cô.
“ Có chuyện gì gấp sao?”
“ Sắp tới Bác Á sẽ hợp tác cùng Gia Đinh, dự án này anh không muốn em tham gia.”
“ Có phải mẹ em sẽ là người trực tiếp kí kết?”
Lục Tiêu Ngạn có bất ngờ, Doãn Ái nhạy bén hơn anh nghĩ, nhưng chỉ cần đánh vào tâm lý của cô, trước mắt có thể qua mặt được.
“ Anh sợ em khó xử, ảnh hưởng đến công việc sao?”
Lục Tiêu Ngạn không nói gì, Doãn Ái cứ như vậy tự lừa dối bản thân mình rằng anh quan tâm đến cảm nhận của cô.
“ Sắp tới khu Vân Nam sẽ khởi xây lại, dự án này sẽ giao cho cậu Lý ở tổ chiến lược, em đừng quá bận tâm, coi như nghỉ Tết sớm đi.”
Mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi, rồi bầu không khí nặng nề này sẽ biến mất, Doãn Ái vẫn là chấp nhận tin tưởng Lục Tiêu Ngạn.
“ Em đi chuẩn bị cơm trưa.”
“ Không cần phức tạp quá, tối nay anh không về, em cứ ngủ sớm đi.”