Trầm Luân Yêu Em

Chương 61: Tôi sẽ cướp cô ấy từ tay anh




Doãn Ái nắm chặt tờ danh thiếp làm bằng bìa cứng, gượng cười nhìn Bạch Nhạc.

“ Có duyên sẽ gặp. Mà sao ông ấy lại đến Tam Châu?”

Vai cô hơi run lên, Bạch Nhạc biết Doãn Ái sợ điều gì. Năm đó, viện trưởng Từ là người tiếp nhận Doãn Ái từ thành phố Tam Châu chuyển về Nam Kì, Doãn Ái rất sợ ông ấy.

“ Nghe nói là một đứa trẻ nữa sẽ chuyển ra khỏi cô nhi viện, ông ấy đưa đứa bé đến nhận gia đình mới.”

Doãn Ái thấy xe Lục Tiêu Ngạn dừng trước cửa hàng, cô vội thu đồ vào túi rồi tạm biệt Bạch Nhạc. Lục Tiêu Ngạn cũng lịch sự chào cô ấy một câu.

Tờ danh thiếp đã bị ném đi, Doãn Ái cười tươi hỏi han Lục Tiêu Ngạn như chưa có chuyện gi xảy ra, chỉ là trong lòng cô vẫn không thoải mái. Cô mặc cảm về quá khứ, vì vậy không dám đem chuyện này kể với anh.

“ Có tâm sự?”

Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy Doãn Ái hơi khác lạ, anh liền dò hỏi một chút.

“ Không có gì, chỉ là không nghĩ đông khách như vậy, làm bà chủ cũng mệt thật.”

Cô ngả ra phía sau, giọng nói đùa đùa, đôi mắt nặng nhọc khép lại. Lục Tiêu Ngạn cũng không nghi ngờ gì, chỉ chỉnh điều hòa ấm lên, thuận tiện để Doãn Ái ngả xuống thấp hơn.

Lục Tiêu Ngạn tưởng Doãn Ái đã ngủ, lát sau lại nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng vang lên. Ban đêm yên tĩnh, Lục Bảo Kính không nằm ở trung tâm thành phố nhưng là vị trí đắc địa, xung quanh cũng là khu nhà thượng lưu.

Khi xe dừng lại, Doãn Ái do mệt quá đã thiếp đi, Lục Tiêu Ngạn nhẹ nhàng ôm cô lên phòng. Một lần này Doãn Ái ngủ rất sâu, dường như mê man nhìn thấy cảnh tưởng đó diễn ra một lần nữa.

Cô bé rất xinh đẹp, cô đứng trước một căn nhà rất lớn, chủ căn nhà chào đón rất nhiệt tình. Trên bàn là một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng tại sao đứa bé đó lại hốc hác đến vậy, tại sao Doãn Ái lại sợ hãi như vậy.

“ Chị ơi,…chị ơi cứu em…”

Sàn nhà đều là máu, người được gọi là chị kia đứng chôn chân tại chỗ, con búp bê nhỏ trên tay cũng rơi xuống đất, đáng lẽ ra, cô bé đó phải đi kêu cứu, tại sao lại đứng ở đó.

Tiếng leng keng vỡ, tiếng khóc, thật đau đầu, cô phải mở mắt ra.

“ Chị ơi, cứu em…”

“ A…”

Doãn Ái giật mình bật dậy, trên trán cô toát mồ hôi, hai tay cô đưa lên mặt, toàn là nước mắt. Đã bao lâu rồi cô mới mơ lại giấc mơ này chứ. Hai bả vai run khẽ, Lục Tiêu Ngạn cũng bị Doãn Ái đánh thức, cô vội vàng lau hết nước mắt trên mặt đi.

“ Gặp ác mộng sao?”

Người đàn ông này rất nhạy cảm, dù anh đã nhắm nghiền mắt ngủ, nhưng hình như chưa bao giờ ngủ sâu, chỉ cần một chút động đậy hay tiếng ồn cũng đều khiến anh mở mắt.

Doãn Ái lấy lại vẻ thường ngày, cô lắc đầu tỏ ý không có gì. Lục Tiêu Ngạn thấy Doãn Ái không muốn nói, anh cũng không truy cứu thêm, chỉ kéo cô vào trong lòng rồi tiếp tục nhắm mắt.

Doãn Ái ôm rất chặt, chỉ khi ở gần Lục Tiêu Ngạn cô mới thấy an toàn, cảm tưởng như chỉ cần đứng sau lưng anh, trời có sập cũng không thể làm hại đến cô. Bản thân vẫn còn sợ hãi, Doãn Ái thức đến sáng, khi trời bắt đầu ửng hồng liền thức dậy.

Lục Tiêu Ngạn xuống nhà đã thấy Doãn Ái chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn, Lữ Nhã chỉ đứng phụ một tay.

Hình như, từ khi lấy anh, ngày nào Doãn Ái cũng vào bếp, Lục Tiêu Ngạn thấy không quá cần thiết, mỗi lần anh nói với Doãn Ái, cô chỉ cười nói không sao.

“ Sắp tới có tiệc ở Bác Á, em chuẩn bị một chút, chúng ta ở lại không lâu.”

“ Em biết rồi.”

Doãn Ái không thích tiệc tùng, Lục Tiêu Ngạn cũng rất hiểu ý cô, chỉ những tiệc bắt buộc mới dẫn Doãn Ái theo. Bọn họ cứ bình bình như vậy, chưa từng một lần cãi vã.

Mọi việc Doãn Ái sợ hãi, bao gồm cả giấc mơ tối qua, đều như một điềm báo vậy, mà nỗi đau trong quá khứ lại bị mổ xẻ ra, đau đớn vô cùng.

Hồng Lâu Môn.

Bữa tiệc chào mừng đối tác mới của Bác Á diễn ra ở phòng cao cấp nhất trên tầng mười tám, khách đến dự đều là nhân vật có máu mặt, không giàu thì sang, một hành động không đáng có cũng có thể thành tâm điểm chú ý.

Lục Tiêu Ngạn để Doãn Ái khoác lấy tay mình, dù không trang điểm đậm nhưng vẫn luôn thu hút mọi ánh nhìn. Doãn Ái như đã quen với loại tiệc này, cô nở nụ cười nhẹ nhàng.

Ở phía trước có người đi tới, Lục Tiêu Ngạn nhận lấy rượu từ tay anh ta, nụ cười trên mặt không còn cứng ngắc nữa, thoải mái hơn vừa rồi rất nhiều.

“ Lục phu nhân nhà cậu đúng là rất xinh đẹp a.”

Đối phương khen tấm tắc, Doãn Ái chỉ cảm ơn lịch sự. Chân cô đã hơi đau nhức rồi, cô kiếm cớ vào nhà vệ sinh. Gót chân đỏ lên, Doãn Ái chỉ muốn ném phăng đôi giày cao gót này đi, nhưng nghĩ đến giá tiền của nó, thật xót mà.

Đầu hành lang được thiết kế khá đặc biệt, Doãn Ái không để ý liền đụng phải một người.

Cô vội vàng xin lỗi, chỉ thấy đối phương lên tiếng.

“ Doãn Ái, lâu rồi không gặp.”

Người này, cả đời cô cũng không quên được.

…….

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, dù là xã giao Lục Tiêu Ngạn cũng không sử dụng quá nhiều rượu, mỗi lần chỉ thưởng thức một chút, thể hiện sự tôn trọng đối phương. Lần này, anh gặp lại Dịch Phàm.

Dịch Phàm chỉ đi một mình, hoàn toàn không có Lý Tuyết bám theo. Dạo này trên báo cũng có tin đồn về tình cảm của đại thiếu gia nhà họ Dịch, thiên hạ cũng biết Lý Tuyết bị lạnh nhạt như thế nào.

“ Lục Tiêu Ngạn, lâu rồi không gặp, chúng ta nói chuyện chút được không?”

Thần sắc Lục Tiêu Ngạn vẫn luôn là cao ngạo, cảm giác áp bức lạ thường. Anh đặt ly rượu lên khay, hai người đàn ông đứng bên ngoài hành lang nói chuyện.

“ Có chuyện gì?”

“ Nghe nói anh đang tìm thông tin về Kỉ Bách Điền, bao nhiêu năm rồi vẫn không bỏ cuộc sao?”

Lục Tiêu Ngạn quét qua tên công tử trước mặt, nhàn nhạt nói.

“ Việc của tôi cậu không nên tham gia. Nếu chỉ để nói vậy, xem ra Dịch công tử rất rảnh rỗi.”

“ Anh cũng biết tôi có ý định ly hôn mà. Lục Tiêu Ngạn, đừng tưởng tôi không biết lí do anh kết hôn với Doãn Ái, tôi sẽ cướp cô ấy từ tay anh.”

Dịch Phàm hùng hồn tuyên bố, Lục Tiêu Ngạn biết tên này sẽ không tùy ý nói, chắc chắn đã nắm bắt được chuyện gì rồi.

“ Vậy phải xem bản lĩnh của cậu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.