Giọng cô ta nâng cao một cách mỉa mai, Doãn Ái cũng nhìn xuống bụng cô ta, đã không lớn nữa, dường như đã sinh rồi. Hai người họ ngồi cạnh nhau lại càng thấy giống, cô như biến thành người ngoài vậy.
“ Mẹ gọi con ra có chuyện gì sao?”
Doãn Ái vẫn mong, tận sâu trong đáy lòng cô vẫn hi vọng bà thừa nhận cô, dù tình cảnh trước mặt đã nói lên phần nào, điều đó có thể chẳng xảy ra.
“ Có chuyện.”
Tố Như lấy ra trong túi hai bịch giấy màu nâu nhạt, nhẹ nhàng đẩy trước mặt cô. Người Doãn Ái khẽ run lên, trái tim cô như bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Cô vẫn gượng cười nhìn bà, tuyệt đối không cho phép mình thảm hại trước mặt Lý Tuyết.
“ Mẹ là đang có ý gì chứ?”
Bịch tiền này rất dày, bên trong hẳn là những tờ ông mao đỏ chót mệnh giá lớn, bà ấy thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô sao.
“ Đây là tiền hiến tủy và thuốc thang, tất cả tôi đều nhờ dì Mai ghi lại cẩn thận, bao nhiêu năm nay là tôi nợ cô, chỗ này hoàn toàn dư dả cho cô. Nếu cô và bạn trai chia tay, hoàn toàn đầy đủ cho cô sống ở thành phố mới.”
Doãn Ái muốn cười, cô một ngày liền biến thành phú bà, nhưng tại sao lúc này lại nặng nề thế này. Lý Tuyết đắc ý, ai nói bà không nỡ xuống tay chứ, vẫn là bỏ rơi triệt để, một chút lưu luyến cũng không có.
Nếu muốn loại bỏ Doãn Ái, chỉ cần đánh thẳng vào tâm lý cô, có mười Lục Tiêu Ngạn cũng không che chở được. Chờ đến khi Lục Tiêu Ngạn chán ghét Doãn Ái, Lý Tuyết mới thấy thỏa mãn.
“ Mẹ nghĩ chỗ này là đủ…mẹ lại muốn bỏ rơi con lần nữa sao…”
“ Tôi đã có gia đình mới rồi, cô cũng nên đi tìm hạnh phúc đi. Chồng tôi là nghị sĩ, chắc chắn sẽ không muốn có tiếng xấu, lần này gặp nhau chỉ để nói vậy thôi.”
Lời nói lạnh lùng lại nhẫn tâm đến đáng sợ, từ miệng của Tố Như lại trở nên nhẹ nhàng như lông vũ. Xung quanh ồn ào, Doãn Ái như mất hồn đứng dậy, mắt cô đã có một tầng hơi nước, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi đây.
Cô thu lại túi, mắt đưa ra cửa sổ trong suốt, động tác hơi khựng lại. Lục Tiêu Ngạn đang ở ngay bên đường, chứng kiến tường tận từ đầu đến cuối.
Cô thu hướng nhìn, vội vàng chạy ra khỏi bàn ăn gia đình. Cô đã từng hi vọng, thậm chí còn nỗ lực đến kiệt sức vì cái gì, tất cả mọi thứ đều biến thành cô mộng tưởng, bà ấy căn bản không thể yêu thương cô.
Khuỵch…
“ Ây, tôi xin lỗi, tôi không cố ý….”
Doãn Ái bị vấp vào chân của Lý Tuyết, cô cũng không quan tâm cô ta có chủ ý hay không, bát canh nóng hổi sượt qua cánh tay cô, rơi thẳng xuống đất. Áo sơ mi trắng mỏng bị nước canh đổ vào, màu cam hiện rõ, nóng rát vô cùng.
Cô đứng dậy, cảm giác bị sỉ nhục rất khó chịu, nhưng đây là nơi công cộng, Lý Tuyết còn cố tình nói lớn rằng cô ta không cố ý, nếu cô còn tiếp tục làm loạn, nhất định sẽ bị cho là hẹp hòi.
Lục Tiêu Ngạn đứng ngoài chứng kiến, tay anh vô thức nắm rất chặt, cả người tỏa ra sự lạnh lùng đáng sợ, hoàn toàn có thể giết người ngay lập tức.
Doãn Ái cảm thấy mình rất vô dụng, hơn nữa, dáng vẻ thảm hại của cô đều bị Lục Tiêu Ngạn nhìn thấy, trong lòng lại càng buồn bã.
Cô lảng tránh Lục Tiêu Ngạn, coi như không nhìn thấy anh, chạy thẳng ra khỏi nhà hàng đến trạm xe. Trời tối, đèn đường sáng rực, người người qua lại cười nói, nhộn nhịp vui vẻ, nhưng Doãn Ái lại thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Cô ngồi thẫn thờ ở trạm xe, dần dần nhớ lại, mỗi lần cô mang thuốc đến dì Mai đều hỏi giá, nếu không hỏi cô sẽ là hỏi bác sĩ Lương. Lúc đầu Doãn Ái chỉ nghĩ là bình thường, nhưng hóa ra họ đã tính trước.
Nếu đã lại bỏ rơi cô, tại sao còn đem cô về, cứ bỏ mặc cô ở trại trẻ mồ côi không phải tốt hơn sao.
Rốt cuộc là tại sao chứ?
“ Lên xe đi.”
Lục Tiêu Ngạn dừng xe trước mặt Doãn Ái, cô không muốn xuất hiện trước mặt anh trong bộ dạng này, cô muốn giữ chút thể diện cũng không được sao.
Doãn Ái vẫn ngồi lên xe, Lục Tiêu Ngạn đưa cho cô một cái áo sơ mi khác. Doãn Ái nhận lấy, cô cứ nhìn anh, nếu Lục Tiêu Ngạn cứ ngồi yên vị ở đây thì cô thay kiểu gì chứ.
“ Còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy sao? Em không thay được để anh thay cho.”
“ Để em tự làm.”
Lục Tiêu Ngạn rướn người, Doãn Ái lập tức chặn anh lại, nhưng lực của cô không thể so với anh, kết quả áo mới còn chưa kịp mặc, phần trên chỉ còn một cái áo con trắng tinh.
“ Đây là chỗ công cộng, anh không được làm ở đây…”
Lục Tiêu Ngạn cười cười giữ tay cô lại, một tay đem thuốc bỏng lấy ra trước mặt Doãn Ái. Cô hiểu ý anh, mặt lập tức đỏ bừng ái ngại.
“ Đầu óc em đen tối thật đấy.”.
“ Để em tự làm.”
“ Trên giường em cũng nói câu này thì anh vui biết bao.”
Ầm, lời nói gian tà của Lục Tiêu Ngạn thành công khiến mặt cô đỏ lợi hại, Ngũ quan tinh xảo của anh phóng to trước mặt, mái tóc hơi rối, mùi hương quen thuộc này lại cho cô cảm giác an toàn.
“ Anh đừng có liên tưởng đến cái giường nữa, không thể nghĩ đến cái khác sao?”
Lục Tiêu Ngạn bôi thuốc vào cánh tay cô, gel mát lạnh xoa dịu vết bỏng rát, anh nhìn chăm chú vào mảng đỏ trên tay Doãn Ái, nơi đáy mắt thâm trầm khó đoán.
Bôi thuốc xong, Doãn Ái mặc cái áo sơ mi mới vào, hóa ra anh không bỏ đi mà là đến tiệm quần áo gần đó, đem một chiếc áo sạch sẽ khác cho cô. Doãn Ái nên hiểu hành động này là gì đây.
“ Anh là tình cờ đi qua thôi đúng không?”
Trong không gian hẹp của chiếc xe, nơi đây cũng khá vắng vẻ, tiếng nói của họ lại càng rõ.
“ Là anh có chuyện cần bàn bạc với em, nhưng bây giờ không cần bàn nữa.”
Cảnh tượng trước mắt Lục Tiêu Ngạn vừa rồi đã càng chứng minh, dù Doãn Ái cố tỏ ra không có gì trước mặt anh, nhưng có lẽ cô lại trốn ở đâu đó khóc lóc, bây giờ cô chính là kẻ trắng tay rồi.
“ Có gì quan trọng sao?”
Doãn Ái nghiêng đầu, đôi mắt sáng nhìn anh, thấy lông mi cô khẽ chớp, dáng vẻ cực kì xinh đẹp.
“ Chúng ta kết hôn đi.”