Trầm Luân Yêu Em

Chương 46: Mượn tay giết người




Tối đó Lục Tiêu Ngạn đưa cô đến Y Bảo Kính, bên trong còn có Tử Tiêu và Lộc Phàm ngồi chơi trong phòng khách, còn có một cô gái nữa ngồi bên cạnh Lộc Phàm.

Lục Tiêu Ngạn đi vào, bên trong đầy tiếng cười vui vẻ, theo truyền thống thì bọn họ sẽ tập trung với nhau vào ngày này, bình thường Lục Tiêu Ngạn đều đi một mình, hôm nay có Doãn Ái đi cùng nên bọn họ hơi ngạc nhiên.

“ Ngạn, vết thương sao rồi.”

“ Không sao, vết thương nhỏ thôi.”

Cố Viên Long ngồi đối diện, Mặc Mặc ngồi trên đùi anh cũng nhảy xuống, chạy sang ôm lấy Lục Tiêu Ngạn. Nhiều lúc anh nghĩ thằng nhóc này ngoại trừ khuôn mặt giống mình ra, tính cách lại phải nghi ngờ.

“ Chú Ngạn, chị này là bạn gái chú à?”

Chị sao, nhìn anh già đến mức này rồi à. Lục Tiêu Ngạn để thằng bé ngồi trên đùi mình, Mặc Mặc từ nhỏ đã hiếu động, quay sang nhìn Doãn Ái rồi nói với Lục Tiêu Ngạn.

“ Về khoản thẩm mĩ chú cũng giống ba con và chú Phàm, chọn người thật xinh đẹp à.”

Cố Viên Long hếch mũi, ít nhất đứa con trai này còn có con mắt tinh tường giống anh. Doãn Ái cười rộ lên, quả thật cô rất xinh xắn, lại trẻ trung.

“ Vậy là năm nay chú Tử Tiêu vẫn cô đơn ạ, cô giáo con nói nếu 30 tuổi không quen được bạn gái chắc chắn là có vấn đề.”

Tử Tiêu đang xếp lại mạt chược bị réo tên, anh ta đã 32 tuổi rồi, ý thằng bé nói anh có vấn đề sao. Mọi người thấy vậy đều cười ồ lên, Lộc Phàm còn cố tình chọc thêm.

“ Chú Tử Tiêu nhìn nam với nữ cũng giống nhau thôi, nhìn một hồi đều biến thành con bệnh.”

“ Có tin tôi giết cậu không, mẹ nó, ai nói tôi có vấn đề. Mặc Mặc, cô giáo con bao nhiêu tuổi rồi, có người yêu chưa?”

Tử Tiêu không tin nhan sắc này của anh ta không thể cưa đổ mỹ nữ, là anh ta chưa tìm được đối tượng thôi. Mặc Mặc bụm miệng nói, bàn tay nhỏ bé che đi miệng cười.

“ Ah, cô giáo con có chồng rồi, là một đại phú soái.”

Mặt Tử Tiêu tối sầm, mọi người cười càng lúc càng đậm, Chu Hiểu Hiểu thấy Địch Bối mang nước cùng đồ ăn vặt lên, liền dọn bàn để đựng hũ hạt dẻ, còn có ô mai chua.

“ Mẹ, người phụ nữ hạnh phúc không thể tự bóc hạt dẻ, con đã bóc cho mẹ rồi.”

Mặc Mặc rất nhanh nhẹn đưa đến cho Chu Hiểu Hiểu, thằng bé kháu khỉnh lại quá tinh ranh, Cố Viên Long và Chu Hiểu cũng phải đau đầu vì nó. Doãn Ái và Vũ Tiểu Yến cũng nhận từ tay nhỏ bé, khuôn mặt đứa trẻ đầy đắc ý.

Trò chuyện và chơi mạt chược đã đến tối muộn, Doãn Ái lúc này mới quen thuộc một chút, bọn họ đều là bạn thân. Chu Hiểu Hiểu và Cố Viên Long là vợ chồng, Lộc Phàm và Vũ Tiểu Yến cũng vậy, bọn họ quả thật rất đẹp đôi.

“ Ngạn, lần này Gia Đinh dám làm to thế à, Lý Mạnh cũng nóng vội thật.”

“ Ông ta chỉ là mượn tay giết người, kích tướng chút thôi, chưa dám ra tay đâu, trước hết cứ cho ông ta sung sướng đã.”

Muốn giết anh, kiếp sau, kiếp sau nữa cũng không có cửa.

……..

Năm mới cũng trôi qua rất nhanh, Doãn Ái trở lại trường học, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Hạ Tiểu Liên sau vụ án vừa rồi. Cô gái mặc toàn hàng hiệu ngày nào đã giản dị đi bao nhiêu, người cũng trông gầy hơn, không nhìn ra từng là tiểu thư Hạ gia.

Hạ Tiểu Liên đi học trở lại, trước đây từng học ở Đức, vì Dịch Phàm về nước mà cô ta cũng theo về, giờ không có tiền nên càng không thể quay về Đức.

Mà trùng hợp, Doãn Ái lại đảm nhiệm hướng dẫn cô ta.

Hai người đang đi ở khoa kinh tế, Hạ Tiểu Liên nhìn Doãn Ái một lượt, sau đó vẫn cẩn thận đánh giá. Lục Tiêu Ngạn có tiền như thế, chẳng lẽ lại để Doãn Ái mộc mạc như thế này.

“ Hạ Tiểu Liên, có thể tập trung được không?”

Doãn Ái thấy cô ấy ngơ ngẩn, cuối cùng phải dừng lại nhắc nhở. Hai người ngồi trong quán café gần đó, thật không nghĩ sau bao chuyện xảy ra họ vẫn có thể ngồi chung với nhau.

“ Doãn Ái, chuyện ba tôi đã gây ra cho gia đình cô, tôi thật sự xin lỗi. Bây giờ ông ấy cũng đang chịu tội, tôi cũng phải trả giá vì lỗi lầm năm đó,…tôi vì một người chẳng đoái hoài đến mình mà không từ thủ đoạn, cũng là đáng đời tôi.”

Hạ Tiểu Liên cúi gằm mặt xuống, trên tay đầy vết sẹo, từ một thiên kim giáng xuống người bình thường, còn phải chật vật kiếm tiền sinh hoạt, cô ấy mới hiểu mình hại Doãn Ái thảm ra sao.

Lời xin lỗi chẳng thể thay đổi quá khứ, nhưng nó thể hiện cô ấy hối hận. Có điều, không phải lời xin lỗi nào cũng sẽ được đáp lại là không sao đâu.

Mất mát của Doãn Ái họ vĩnh viễn không đền được, ông bà nội không thể sống lại, lưng cô cũng không thể cảm nhận được gì.

“ Nói xong rồi mong cô tập trung vào việc của mình. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Hạ Phủ Văn, nếu đặt mình vào tôi cô sẽ hiểu được, còn việc cô làm khi học cao trung, tôi không truy cứu nữa.”

Lục Tiêu Ngạn nói đúng, 3 năm trước đã không thể có kết quả, 3 năm sau càng không thể, cô cũng chẳng muốn truy cứu chuyện cũ.

“ Doãn Ái, tôi biết dù nói gì cô cũng không nghe, nhưng mà, Lục Tiêu Ngạn không phải người đơn giản, cô càng ở lâu với anh ta chỉ càng thêm nguy hiểm.”

Hạ Tiểu Liên hít một hơi, sau đó tiếp tục nói.

“ Anh ta có mối quan hệ phức tạp với công ty Gia Đinh, nói đúng hơn là Lý Mạnh, là ba Lý Tuyết, bọn họ thù hằn sâu đậm, cô nên rút ra càng sớm càng tốt.”

Mắt Doãn Ái rất sáng, giờ phút này lại phẳng lặng, Hạ Tiểu Liên nhìn vào đôi mắt ấy của cô, dường như nó đang thể hiện sự bất lực, như muốn nói rằng, không thoát được đâu, quá muộn rồi.

Doãn Ái đã yêu Lục Tiêu Ngạn rồi, yêu người đàn ông không thể yêu, hơn nữa còn rất yêu, chính cô cũng không kiểm soát được rồi.

Lục Tiêu Ngạn chính là nắm rõ điểm yếu của Doãn Ái, cô cứng đầu, anh muốn chinh phục, cô cần người tựa vào anh liền biến thành chỗ dựa cho cô, dịu dàng với cô, cũng bá đạo chủ động.

Chính anh ta cũng biết, Doãn Ái là thiếu nữ trẻ, hành động này của Lục Tiêu Ngạn thành công khiến cô tin tưởng giao phó.

Lục Tiêu Ngạn đã muốn lấy lòng phụ nữ, dù trái tim có sắt đá thế nào cũng không cưỡng lại được, huống chi là trái tim thiếu nữ của Doãn Ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.