Doãn Ái không thích vào viện nên Lục Tiêu Ngạn cũng chiều ý cô, mời bác sĩ đến theo dõi chỉ số sức khỏe của cô theo thời gian định sẵn. Lữ Nha cũng lo chế độ dinh dưỡng rất tốt, cô chẳng phải đụng tay vào một việc.
Gần đây thành phố Tam Châu đều đang náo nhiệt về cuộc tổng tuyển cử nghị sĩ thượng viện, khắp mặt báo lẫn tivi đều đề bạt Hạ Phủ Văn, khu Vân Nam như một lợi nhuận mới của thành phố, Hạ Phủ Văn lại càng được lòng dân.
Doãn Quốc Thiên, cái tên này đã đi vào quên lãng thật rồi.
“ Chị xem cô gái cạnh ông ấy, tại sao em nhìn thấy rất quen nhỉ?”
Lữ Nha nhìn lên tivi, ánh mắt ngờ vực. Lát sau cô ấy a lên một tiếng, như phát hiện ra điều gì đó.
“ Đúng rồi, năm đó mẹ em làm giúp việc cho Dịch gia đã gặp Hạ tiểu thư, cô ấy vừa bị hủy hôn với thanh mai chúc mã, quả thật tội nghiệp.”
Doãn Ái cũng chả có cảm giác gì thương xót cô ta, trước đây khi cô và Dịch Phàm quen nhau, Hạ Tiểu Liên công khai kì đà cản mũi, rất đáng ghét.
“ Lúc đó em vẫn nhớ khi có tiệc, chị ấy đưa cho em một viên kẹo ngọt, nói chỉ cần bỏ vào cốc nước lọc sẽ cho em tiền, kì lạ thật đấy.”
Mắt cô hơi dao động, cơ hồ hô hấp cũng nặng nề.
“ Tiệc tốt nghiệp của Dịch gia đúng không?”
“ Vâng, năm đó cậu chủ tốt nghiệp, họ tổ chức tiệc rất lớn, rõ ràng chỉ toàn rượu và nước ép, không ngờ lại có nước lọc ấm ở đó, chính em chuẩn bị cốc nước đó theo lời cậu chủ.”
Doãn Ái như hiểu ra mọi chuyện, năm đó Hạ Tiểu Liên cố tình gài bẫy cô. Cả bữa tiệc Dịch Phàm đều cho người chuẩn bị nước ấm vì lúc đó cô bị viêm họng, không ngờ lại tạo cơ hội cho Hạ Tiểu Liên ra tay.
Nực cười nhất là, 3 năm sau sự việc Doãn Ái vẫn nghĩ đó là lỗi của mình, còn bị đuổi học oan, nhất định Hạ Phủ Văn cũng biết chuyện này, ngay sau khi Dịch Phàm đi Đức, Hạ Tiểu Liên cũng đi theo.
Năm đó Doãn Ái chật vật, không một người thân ở bên, Hạ Tiểu Liên có người nhà chống lưng, cảm tưởng như dù cô ta có làm điều gì tồi tệ hơn Hạ Phủ Văn cũng có thể che chở.
……….
Kết hôn là chuyện cả đời, nhưng đối với Dịch Phàm nó không khác gì một trò đùa, mà chủ trò chơi là người nhà anh, luật đã định sẵn, đừng hòng chống đối.
Họ không tổ chức rình ràng mà chỉ ăn một lữa nhỏ. Gia đình Lý Tuyết chỉ có mỗi ba Lý, mẹ cô ta không được nhắc đến. Nhà họ Lý không giàu có như Dịch gia nhưng cũng xếp vào tầng lớp trung lưu dư giả, cô ả cũng được đến Đức học hành từ cao trung.
“ Phàm, hình như vừa nãy con đạp em.”
Lý Tuyết vui vẻ, hào hứng, trái ngược với cô ta, Dịch Phàm vẫn không mảy may quan tâm, dường như đứa trẻ này không phải của anh vậy.
Lý Mạnh nhờ con gái mà được nở mày nở mặt, ông ta tính vốn kiêu ngạo, nhân dịp này lại càng được cơ hội lên mặt với mấy ông bạn già.
“ Dịch lão gia, cháu nó còn nhỏ dại, có gì mong ông chỉ bảo thêm.”
“ Không cần câu nệ, Tiểu Tuyết đang mang cháu đích tôn của Dịch gia, chúng tôi sẽ cho con bé những gì tốt nhất.”
Xung quanh họ hàng đều cười ha hả, Lý Tuyết như bảo vật đang được nâng niu, đắc ý vô cùng.
“ Con xin phép vào nhà vệ sinh.”
“ Để Tiểu Phàm đi với con, vẫn nên cẩn thận.”
Mẹ Dịch huých tay con trai, Dịch Phàm cũng muốn thoát khỏi bữa ăn nhạt nhẽo này, không nhanh không chậm để Lý Tuyết giữ tay mình đi ra khỏi cửa. Lý Tuyết cố tình dụi vào tay anh, Dịch Phàm lại cảm thấy phiền phức, muốn gạt cũng không được.
Một bóng hình quen thuộc lướt qua, chính bản thân Dịch Phàm cũng phải bất ngờ. Doãn Ái, nhưng cô ấlại ngồi xe lăn. Anh gạt tay Lý Tuyết ra, cô ả bất ngờ bị đẩy ra ngoài, thêm việc đi đôi giày cao gót thời thượng, suýt chút nữa bị ngã.
“ Doãn Ái, Doãn Ái, chân của em…”
Doãn Ái thoáng sững sờ, cô không mong gặp người quen trong bộ dạng này, cảm giác rất ngại ngùng.
“ Có việc gì sao?”
“ Sao lại phải ngồi xe lăn chứ, em bị làm sao vậy?”
Anh sốt sắng, Doãn Ái chỉ nhàn nhạt trả lời, biểu cảm hết sức xa lạ muốn kết thúc câu chuyện.
“ Tôi…”
“ Phàm, anh sao lại chạy nhanh thế, mẹ con em đuổi không kịp, không phải bảo dẫn em đi sao.”
Lý Tuyết giận dỗi chạy đến, Doãn Ái không muốn ai nhìn thấy cô chật vật lúc này, cô không muốn thấy ánh mắt của bọn họ.
“ Doãn Ái, chân cô có phải không thể đi được nữa không?”
Lý Tuyết cố tình xoáy sâu, càng không kiêng kị đâm vào vết thương trong lòng cô. Thấy Doãn Ái không thể nói gì, cô ả càng đắc ý, muốn diễn một màn ân ái chọc tức cô.
“ Không có gì tôi đi trước.”
Doãn Ái xoay bánh xe lăn rời đi, Lý Tuyết vẫn chưa có ý định buông tha, ngược lại còn giả vờ tốt bụng, hỏi han cô muốn đi đâu để đẩy giúp.
“ Tôi giúp cô.”
“ Tôi có thể tự làm, cô đang có thai, không cần thiết phải làm thế.”
Dịch Phàm kéo ngược Lý Tuyết lại, trừng mắt nhìn cô ả. Lý Tuyết cũng bị ánh mắt này dọa sợ, cô ả bỏ tay ra, trong lòng chỉ hận không thể làm cho người có nét giống mình kia biến mất.
Doãn Ái bỏ ngoài tai tiếng cãi nhau của họ, nhiều lúc cô rất mong mình có thể điếc vào một số thời điểm, những lời không muốn nghe sẽ không cần phải nghe, sống trong thế giới yên tĩnh.
Cô muốn mở cửa, trong phòng ăn lại nghe tiếng Lục Tiêu Ngạn giận dữ.
“ Có một người cũng không trông nổi, tôi thuê cô làm gì chứ.”
“ Doãn tiểu thư nói chị ấy muốn tự đi, lần sau em sẽ cẩn thận
hơn.”
“ Cô ấy nói tự đi cô liền để tự đi, tình trạng của cô ấy cô không nhìn thấy à?”
Doãn Ái thấy mệt mỏi, bây giờ cô còn chẳng thể tự làm cái gì, đi đâu cũng cần người theo sát, khác gì gánh nặng của người khác chứ. Tình trạng của cô, cũng có thể khiến người ta chán ghét.
“ Anh không cần trách Lữ Nha, là em tự muốn đi.”
Lục Tiêu Ngạn lạnh lùng lướt qua Doãn Ái, anh muốn cho cô thứ tốt nhất, cô cứ liên tục gạt đi, muốn không thể đứng dậy cả đời sao.
Thấy anh giận dữ, Doãn Ái cũng không có thói quen nịnh nọt, cô mấp máy môi, lời đến miệng lại nuốt xuống, ảm đạm kết thúc bữa tối.