Trầm Luân Yêu Em

Chương 17: Muốn cô chết tâm




Doãn Ái mơ màng tỉnh dậy, có người đang ôm cô, hơn nữa còn rất ấm áp, cái ôm này chỉ có thể là Dịch Phàm, có phải cô đang mơ không.

“ Phàm…em không giết người…”

Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, đang ngủ trên giường của anh, nằm cùng anh mà lại nghĩ về người đàn ông khác, rốt cuộc quá khứ phải yêu sâu đậm đến mức nào chứ. Xem ra cô vẫn chưa hết hi vọng với hắn ta, thật khó chịu.

Cô mở mắt ra, hơi thở nặng nề, đầu đau như búa bổ. Hôm nay có bài kiểm tra, Doãn Ái cần phải về trường. Lục Tiêu Ngạn ngồi trên sofa xử lý tài liệu, Doãn Ái không nghĩ sẽ có ngày mình bình yên ngủ dậy trên giường anh ta thế này.

“ Tỉnh rồi sao?”

Cô dịu mắt, trông có vẻ lười biếng, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhíu lại.

“ Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“ 1 ngày rồi.”

Không nghĩ lại ngủ say như thế. Lục Tiêu Ngạn nhìn dáng vẻ này của cô, khi tỉnh lại nhìn thấy anh có vẻ không vui lắm, vì anh không phải Dịch Phàm nên thất vọng sao.

“ Từ nay chuyển vào đây đi.”

Doãn Ái ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc nhìn Lục Tiêu Ngạn.

“ Lục Tiêu Ngạn, chuyện tôi không thể xin được việc thực tập là do anh đúng không?”

Khóe miệng anh nhếch lên, tập tài liệu trên tay cũng thả xuống, từ từ lại gần giường. Ánh mắt anh ta chẳng có nổi tia ấm áp, rõ ràng là đang cười cũng chỉ thấy sự lãnh khốc.

“ Tôi có thể để em vào Bác Á làm việc.”

Doãn Ái lập tức từ chối, như này không khác gì đi cửa sau, cô sẽ dựa vào năng lực của mình. Lục Tiêu Ngạn thấy cô quá cứng đầu, ở thành phố Tam Châu rộng lớn này, nếu không có chỗ dựa vững chắc, chắc chắn sẽ chật vật biết bao.

“ Chỉ cần anh để tôi tự lực cánh sinh là được. Nếu một ngày nào đó anh đá tôi, ít nhất tôi cũng có thể ổn định.”

“ Lúc đó tôi sẽ cho em tiếp tục ở Bác Á, tiền tôi đưa cũng không ít.”

Đối với phụ nữ qua tay anh, số tiền sau khi kết thúc cũng không ít, có thể an ổn sống tiếp. Người phụ nữ trước mặt không biết nịnh nọt, nếu cô làm anh vui lòng, anh tuyệt nhiên không bạc đãi cô, nhưng Doãn Ái hết lần này đến lần khác chọc tức anh.

Thật khiến người ta phát điên.

……..

Cái hay của Hạ gia không phải là có bao nhiêu tiền, mà là người nhà họ Hạ ở trong bộ máy quản lý thành phố rất nhiều, đổi trắng thay đen dễ như trở bàn tay.

Hạ Tiểu Liên bị cha quản giáo nghiêm ngặt, ít nhất là khi ông ta đắc cử, cô ả đừng nghĩ đến làm loạn ở bên ngoài. Đổ tội cho Doãn Ái không thành, Hạ Tiểu Liên lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, một ngày nào đó chuyện cô ta giết người lộ ra, không phải sẽ tiêu tan sao.

Doãn Ái là một trường hợp điển hình.

Khi Doãn Ái quay lại trường học, thuận lợi nộp đồ án thực tập, cũng xin được vào công ty nhỏ, lương thực tập không cao nhưng môi trường năng động, đồng nghiệp cũng rất thân thiện.

Cô vẫn tin rằng, tiền không phải là yếu tố quyết định, năng lực mới là cái bền vững nhất.

Đến tan tầm, dù mới là buổi chiều nhưng mùa đông tối rất nhanh, bóng tối đã bao phủ cả đường về. Sau chuyện ở khách sạn Lôi Vũ, đây là lần đầu cô gặp lại Dịch Phàm.

“ Tiểu Ái, có thể nói chuyện chút không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, thoáng có sự mệt mỏi. Họ đến một quán café gần đó, lần này anh không nhắc đến chuyện tái hợp nữa, mà là chuyện của Dịch Hạo.

“ Anh tin em không giết Dịch Hạo, vì vậy, anh sẽ giúp em tìm bằng chứng.”

Dịch Phàm tin cô, Doãn Ái mà anh biết không phải người như vậy, dù sao khi đó cũng là do Dịch gia quá nóng vội, đem chuyện đổ hết lên đầu cô. Khi chuyện đi đến ngõ cụt, dù là đau lòng đến đâu, họ sẽ tìm một người chịu trách nhiệm.

“ Dịch Hạo còn sống đúng không? Chỉ cần anh ta tỉnh lại có thể làm chứng cho tôi, tôi không liên quan đến chuyện này.”

“ Khả năng tỉnh lại không cao, em nên tìm bằng chứng thì tốt hơn, đó là tầng riêng của Dịch gia, nếu em muốn anh có thể đưa em đến.”

Doãn Ái gật đầu đồng ý, hai người họ nói chuyện xong, Dịch Phàm ngỏ ý đưa cô về, Doãn Ái chỉ khéo từ chối, anh cũng đành chịu.

Lục Bảo Kính tối om, Lục Tiêu Ngạn vẫn chưa về, cô vào bếp tìm đồ ăn, qua loa một chút bày ra một món xào, một món canh và một món nhạt. Một mình Doãn Ái ăn không hết nhưng cô luôn nấu dư ra, theo thói quen sẽ để cho ba một phần.

Lại phát hiện, ba cô mất rồi.

Tiếng xe thể thao truyền vào, Lục Tiêu Ngạn thoáng ngạc nhiên, lúc này anh mới nhớ Doãn Ái đã chuyển vào. Căn nhà lúc nào cũng tối tăm, kể cả khi có tình nhân ở, cũng chưa từng sáng rực như thế.

“ Tôi tùy tiện làm vài món, ăn xong sẽ dọn ngay.”

Cô nghĩ anh ta không thích mùi dầu khói, không biết Lục Tiêu Ngạn sẽ về sớm như thế. Có vài lần Lục Tiêu Ngạn đến Y Bảo Kính cũng thấy Chu Hiểu Hiểu ở trong bếp đi lại nấu ăn, Cố Viên Long ở ngoài chơi cùng Mặc Mặc, gia đình 3 người ấm áp.

Anh không ghen tị, nhưng cũng nhớ cảm giác đó, khi có cả ba và mẹ.

“ Không nhìn ra em cũng khéo tay đến thế, tôi cũng muốn thử.”

Doãn Ái chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đưa cho Lục Tiêu Ngạn. Anh ăn cũng tao nhã, không có một động tác thừa thãi, thỉnh thoảng còn gắp thêm đồ ăn.

Không nghĩ bọn họ cũng có thể yên bình ăn một bữa như thế. Lát sau ăn xong, Lục Tiêu Ngạn nổi hứng đi chơi, Doãn Ái đương nhiên bị kéo theo. Mùa đông lạnh, hành lang của Vãn Cảnh cũng có hệ thống sưởi, vào bên trong ấm áp vô cùng.

Lục Tiêu Ngạn đem cô vào phòng bao, xung quanh niềm nở chào đón, một số người nhận ra cô, ánh mắt không giấu được tò mò.

“ Lục thiếu, đây không phải từng là em gái rót rượu ở đây sao? Bây giờ đã chịu theo anh rồi à?”

“ Đổi được cô ta cũng tốn không ít công sức.”

Nghe Lục Tiêu Ngạn trả lời, mấy người ồ lên một tiếng, bầu không khí náo nhiệt ngày càng đậm, mấy cô gái nóng bỏng bắt đầu hát hò. Doãn Ái không biết vui ở chỗ nào, đàn ông đến đây chắc chắn chỉ vì dục vọng.

“ Tiểu Ái.”

Cô quay người lại, thấy Lục Tiêu Ngạn đang gọi mình, anh ta lại định dở trò gì nữa.

“ Tiểu Ái, em lên hát một bài đi.”

Là đề nghị sao? Nghe như anh ta đang ra lệnh cho cô vậy, nếu không chịu lên, ảnh hưởng đến mặt mũi anh ta, cô đừng mong yên ổn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.