Trầm Luân Yêu Em

Chương 122: Giải cứu




Lục Tiêu Ngạn gọi điện cho Doãn Ái không được, trong lòng bắt đầu nảy sinh lo lắng. Vừa rồi cổ phần của Thịnh Khiêm lọt vào tay anh, Chung Khởi khi đó đã phát điên lên rồi, chỉ sợ ông ta thật sự làm điều gì đó.

Tử Tiêu gọi cho Lục Tiêu Ngạn không được, anh đã cho trích camera, toàn bộ vệ sĩ đều được đổi từ trước, y tá thay thế cho y tá Giang cũng không đến trình diện, người phụ nữ kia nhất định đã để Doãn Ái uống thuốc ngủ rồi đưa đi.

Chết tiệt.

Anh còn mặt mũi nào nhìn Lục Tiêu Ngạn chứ.

Điện thoại cuối cùng cũng có kết nối: “ Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Giọng Lục Tiêu Ngạn khẩn trương, qua một lớp màn hình phát ra âm thanh rất lớn.

Tử Tiêu đem mọi chuyện kể lại, từ lúc Doãn Ái bị bắt đi ước chừng đã 3 tiếng. 3 tiếng là khoảng thời gian quá dài để thủ tiêu một người.

Lục Tiêu Ngạn ở Hong Kong như phát điên, máu trong người nóng lên, đôi mắt cũng đỏ ngầu vì giận dữ. Trên trán có gân xanh, toàn bộ đồ dùng trên bàn đều bị anh đạp xuống.

Từ Chính cũng phát hoảng.

“ Chuẩn bị máy bay tư nhân, về Tam Châu ngay lập tức.” Anh cố kiềm chế cơn giận, cũng là để trấn an mình.

“ Cho người điều tra ngay lập tức, tôi muốn biết ả y tá đó đưa cô ấy đi đâu rồi.”

Từ Chính lập tức chuẩn bị trực thăng cá nhân, chưa đầy 30 phút đã có mặt trên sân thượng, gió mát quét sạch mọi thứ nhỏ bé, cánh tạo ra tiếng rất lớn.

Bên này Sở Mục Dương cùng Sở Miên đến bệnh viện thăm Doãn Ái, trong phòng bệnh VIP chỉ có vệ sĩ cùng Tử Tiêu đang nhìn vào camera ngoài hành lang. Do góc khuất nên không thể nhìn rõ người đàn ông ôm cô đi là ai, còn người phụ nữ giả làm y tá đeo khẩu trang kín, không nhận dạng được.

Tử Tiêu vò đầu, khuôn mặt vừa lo vừa tức giận, không biết nên xả đi đâu.

“ Chờ một chút.” Sở Mục Dương như nhìn ra điều gì trong camera, anh gấp gáp yêu cầu.

Tử Tiêu phóng to màn hình lên, mái tóc của người đàn ông màu vàng kim, trước mắt có thể xác định là người nước ngoài.

“ Vòng tay của hắn ta là cùng loại với Chung Khởi, Tư Thành cũng đeo vòng này, không chỉ anh ta, mọi người có cấp bậc của Thịnh Khiêm đều đeo.”

“ Thật sao? Vậy trước mắt có thể xác định đó là do Chung Khởi.”

Tử Tiêu gửi manh mối cho Lục Tiêu Ngạn, nếu bây giờ từ Hong Kong trở về, chỉ sợ không kịp. Nhưng biết là người của Chung Khởi cũng không thể biết ông ta đang giữ Doãn Ái ở đâu.

Nguy hiểm hơn là, Doãn Ái đang mang thai.

Lục Tiêu Ngạn cũng cảm nhận được điều này, mẹ anh năm đó cũng đang mang thai, anh rất sợ quá khứ năm đó lặp lại một lần nữa.

Dựa theo tính cách của Chung Khởi, ông ta nhất định sẽ không nhốt Doãn Ái ở một nơi náo nhiệt như Tam Châu, giống như 20 năm trước, ông ta nhân cơ hội cả gia đình anh ra ngoại ô mới xuống tay.

Có thể là khu quân sự trên núi, vừa vắng vẻ vừa kín đáo.

“ Không vào thành phố nữa, hạ cánh ở ngọn núi Linh Châu.” Lục Tiêu Ngạn đổi ý.

Phi công hiểu ý, đổi định vị sang núi Linh Châu. Từ Chính ngồi bên cạnh thập phần bất an, bọn họ từ Hong Kong mới trở về, vũ khí không có, kế hoạch cũng bị thay đổi, tự ý xông vào địa bàn giặc như vậy rất nguy hiểm.

Hơn nữa không có đông người, ai biết Doãn Ái chỉ là mồi nhử, mục tiêu chính là giết chết Lục Tiêu Ngạn.

“ Lục tổng, chúng ta nên về thành phố trước, đây rõ ràng là bẫy.”

Lục Tiêu Ngạn sao có thể không nhận ra, Chung Khởi biết Doãn Ái là điểm yếu lớn nhất của anh. Nếu lần này không xuất hiện, người không kiên nhẫn như ông ta sẽ trực tiếp xuống tay.

Sau đó gửi ‘kết quả’ cho anh như một lời tuyên bố cao ngạo.

“ Cậu về thành phố đi, Cố Viên Long chắc nhận được tin rồi, đừng vào bệnh viện, đến thẳng Y Bảo Kính đi.” Lục Tiêu Ngạn buộc dây bảo hộ vào người, cửa được mở ra, khu quân sự vắng tanh ở ngay phía dưới.

“ Lục tổng, đừng manh động, anh nhất định phải bảo trọng.” Từ Chính lo lắng.

“ Được rồi, đừng chậm trễ thêm nữa.”

Anh thuần thục đu người xuống, khi đáp xuống sân lao động thì cởi đai bảo hộ ra, trực thăng trên trời cũng di chuyển về hướng thành phố.

David đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy ý cười nhâm nhi ly rượu mận.

“ Sắp có náo nhiệt rồi.”

Doãn Ái nằm trên bàn phẫu thuật, hai tay hai chân bị cột chặt, không còn sức lực giãy giụa nữa. Cô nghe thấy tiếng trực thăng, lúc này cô chỉ mong đó không phải Lục Tiêu Ngạn. Bọn họ muốn giết anh, anh lại không nghĩ ngợi lao vào.

“ Chậc chậc, chồng cô đến rồi kìa, thật là tình cảm mặn nồng.” David mỉa mai.

Tay anh ta đang đeo gang tiệt trùng: “ Cô nghĩ hắn ta có đến kịp để cứu bào thai này không?” Miệng hắn ta cười, con dao phẫu thuật bạc lạnh ngắt di chuyển trên bụng Doãn Ái, một đường nhẹ nhàng kéo theo máu chảy ra.

“ Đừng làm gì đứa bé, tôi xin anh…” Nước mắt cô trào ra, chỉ mong con quỷ trước mắt động lòng một chút.

Phụ nữ phương Đông dáng người uyển chuyển, da thịt mềm mại như nước, trắng trẻo sạch sẽ, dù Doãn Ái đang mang thai, dáng dấp vẫn rất gọn gàng, trừ cái bụng đang nhô lên kia.

“ David, Lục Tiêu Ngạn sắp tìm ra chúng ta rồi, cái bẫy mà anh nói là gì chứ?” Lý Tuyết nóng lòng, cô ta muốn hủy hoại Lục Tiêu Ngạn trước, sau đó mới tính đến Doãn Ái.

Hai người này giết chết cuộc sống của cô ta, cô ta muốn báo thù.

Nhưng khi nhìn Doãn Ái cùng đứa bé đang lớn dần kia, cô ta lại không nỡ xuống tay. Lý Tuyết từng làm mẹ, đau đớn và hạnh phúc đều trải qua, nhưng khi đứa con của cô ta lớn lên, không hề biết đến sự tồn tại của người mẹ này.

Dịch Phàm nhẫn tâm nói với Ưu Ưu nó không có mẹ, mẹ đã qua đời rồi.

Cô ta hận, hận tất cả những người đã khiến cô ta ra nông nỗi này.

David dừng lại, nhìn lên camera, khóe miệng khẽ nhấc lên. Anh ta xoay đầu Doãn Ái, thì thầm bên tai cô: “ Lục tổng rất khỏe mạnh nha, mới đó đã đánh hết bọn vệ sĩ để leo vào đây, tôi rất muốn xem anh ta bền bỉ đến đâu.”

David cười lớn, căn phòng tiếp theo Lục Tiêu Ngạn phải đi qua thật khiến người ta mong chờ mà.

Lục Tiêu Ngạn trên người có vài vết thương, máu trong miệng tanh tưởi, anh nhìn vào căn phòng duy nhất xuống khu phẫu thuật, ánh mắt bi thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.