Trầm Luân Yêu Em

Chương 117: Tô Mạt tự tử




Doãn Ái gạt tay Lục Tiêu Ngạn ra, nhìn anh tức giận trong lòng cô càng thêm khó chịu. Là anh không tin cô nên mới không nói, hay anh Lục Tiêu Ngạn nghĩ cô không thể làm chuyện gì nên công trạng.

“ Em vô tình đọc được tài liệu trong phòng anh.”

Lục Tiêu Ngạn biết năng lực Doãn Ái rất tốt, cô lại đảm nhận việc phân tích chiến lược kinh tế, ánh nhìn hơn người, nhưng chuyện này anh không muốn cô tham gia vào.

“ Chuyện Tư Thành em đã điều tra đến đâu rồi?” Lực ở cổ tay anh siết mạnh.

Doãn Ái không nhìn vào mắt Lục Tiêu Ngạn: “ Hỏi Sở Mục Dương, hai người họ từng quen nhau, anh ấy biết rất nhiều chuyện.”

“ Doãn Ái.” Lục Tiêu Ngạn nhấn mạnh, sự cứng đầu của cô nhất định phải sửa đổi triệt để.

“ Anh lại lấy lý do sợ em gặp nguy hiểm để ngăn cản, sau đó âm thầm chia tài sản, Lục Tiêu Ngạn đừng biến em thành bù nhìn, trơ mắt nhìn chồng mình đối chọi còn vui vẻ cầm tiền tiêu xài, anh không nghĩ khi mọi chuyện kết thúc em sẽ có cảm nhận thế nào sao?”

Cô dừng lại, giọng cũng trở nên nghẹn đắng: “ Em phải nghe chuyện từ Sở Mục Dương, từ Từ Chính, nhưng lại không nghe được tận tai anh nói.”

Lục Tiêu Ngạn cũng dần thả lỏng, hai người họ trước kia vì không thể chia sẻ mà ly hôn, bây giờ anh lại đi theo con đường đó một lần nữa.

Bản thân đang làm ra chuyện gì, chính anh cũng không biết.

“ Là anh không muốn em gặp nguy hiểm.” Anh nhẹ giọng.

Doãn Ái biết điều đó: “ Lục Tiêu Ngạn anh từng dạy em bắn súng, khi đó anh nói đi theo anh sẽ không tránh khỏi nguy hiểm, em vẫn như thiêu thân lao vào lửa, còn sợ cái này sao?”

Con người rất mâu thuẫn, khi đó Lục Tiêu Ngạn muốn Doãn Ái học bắn súng, là để có thể tự bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm, giờ muốn cô dựa dẫm vào anh xem ra còn khó hơn lên trời.

“ Được rồi đừng kích động, đứa trẻ sẽ nghe thấy.”

“Một hạt giống mới hai tháng, tay chân còn đang hình thành, nghe thấy gì chứ.” Doãn Ái lặp lại câu của Lục Tiêu Ngạn.

Mày anh giãn ra, cô gái này đúng là thù dai. Lục Tiêu Ngạn đưa Doãn Ái lên phòng ngủ, giúp cô gội đầu cùng tắm rửa sạch sẽ, tuyệt nhiên không có một hành động thừa thãi nào.

Trong lúc đó, Doãn Ái cũng yên lặng nghe toàn bộ kế hoạch của anh. Chung Khởi đã hoàn toàn bị thị trường bất động sản ở Tam Châu che mờ mắt, muốn dừng toàn bộ việc nghiên cứu lại, nếu chuyện có vỡ lở ra, hoàn toàn do Tư Thành đứng chịu.

Một kẻ ngốc bị lợi dụng còn nghĩ mình quan trọng.

Chỉ là cổ phiếu của Bác Á tiếp tục giảm, Thịnh Khiêm là tập đoàn lớn, trước đây phát triển ở Nam Kì, giờ mới lấn sân sang Tam Châu. Trước đó không ai hay biết người đứng sau Thịnh Khiêm là ai, giờ đột nhiên lộ diện, lại là Chung Khởi.

“ Phụ nữ không phải lúc này sẽ dựa vào đàn ông sao? Sao em cứ khác người vậy?” Anh lau tóc cho cô, động tác vụng về lại nhẹ nhàng.

Doãn Ái quay người lại: “ Nếu em giống họ anh sẽ để ý đến em sao?”

Sẽ không, chắc chắn sẽ không.

“ Ngạn, hôm em gặp anh ở Hoa Thành, lúc đó thầy Lý nói em ở lại muộn một chút, em nhất định không đồng ý, nếu em gật đầu, chắc chắn sẽ không gặp anh.”

Cô cười nghịch ngợm: “ Nhưng lúc đó em thật sự không có ấn tượng gì về anh cả, một chút cũng không.”

Lục Tiêu Ngạn bỏ khăn bông xuống, thả lỏng người trên giường: “ Không phải bây giờ vẫn yêu sao, chuyện quá khứ chỉ nên nhắc chuyện vui.”

Lúc đó anh ép buộc cô, nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa.

“ Em muốn giúp anh, đừng để em đứng ngoài nhìn, được không?” Doãn Ái rúc vào lồng ngực Lục Tiêu Ngạn, muốn anh hứa với cô.

“ Được, không giấu em chuyện gì.”

Nhưng không có nghĩa sẽ để cô tham gia.

……………….

Ở Thịnh Khiêm, Chung Khởi nhìn vào hàng loạt chỉ số xanh đỏ trên màn hình, giá cổ phiếu của Bác Á bị lũng đoạn, ông ta không khỏi thỏa mãn. Ẩn thân bao lâu nay cuối cùng cũng có thể lộ diện, việc Lục Tiêu Ngạn vươn mình như vậy ông ta chưa từng lường trước.

Khi đứa bé đó bỏ trốn, không phải không thể tìm được, mà là tận mắt chứng kiến nó lăn lộn ở bên ngoài chợ đen, thuê thêm mấy tên đến phá rối, giày vò đến sống không bằng chết rồi mới nhổ cỏ tận gốc.

Không ngờ Lục Tiêu Ngạn lại được cứu, từ đó cũng không rõ tung tích.

Ngẫm lại, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ông ta là để Lục Tiêu Ngạn sống sót, cái gai trong lòng này phải nhổ triệt để.

Chung Khởi đóng máy lại, nhìn về phía thư kí: “ Chuẩn bị một buổi gặp mặt, ta muốn đích thân đến Tam Châu.”

Trò chơi này kết thúc càng sớm càng tốt.

Chung Khởi nhìn lên tấm ảnh trên bàn, An Sơ xinh đẹp động lòng người đã không còn, ông ta hận Lục gia, hận tất cả người liên quan đến Lục Đình Phong. Lục Tiêu Ngạn càng giống ba bao nhiêu, càng gợi nhắc quá khứ thất bại của ông ta bấy nhiêu.

3 giờ sáng, Tam Châu lất phất mưa bay.

Cảnh sát cũng bắt đầu vào cuộc điều tra cái chết của Tô Mạt ở nhà riêng. Khi nhận được tin báo từ hàng xóm, Tô Mạt đã qua đời được 1 ngày, là treo cổ tự tử.

Khám nghiệm hiện trường không có dấu hiệu ẩu đả, vì nhà này là do Sở Mục Dương để Tô Mạt dọn đến nên anh cũng bị gọi đến lấy lời khai.

Trong sở cảnh sát sáng chưng, hai người già đang khóc nức nở. Sở Mục Dương chào cảnh sát Trương rồi đi vào phòng thẩm vấn. Vụ án đáng ra đã đóng lại, kết luận do tự tử nhưng có rất nhiều thứ đáng nghi trong phòng Tô Mạt.

Cảnh sát Trương đặt bức thư lên bàn: “ Cô ấy nhắc đến cậu trong bức thư cuối cùng này, chúng tôi lần theo nơi cô ấy nói, phát hiện rất nhiều hồ sơ và tranh.”

Tranh? Tô Mạt rất thích vẽ, còn đỗ vào Hoa Thành khoa nghệ thuật.

“ Tất cả đều không phải do cô ấy vẽ.” Cảnh sát Trương nói rất điềm tĩnh.

“ Là do cô ấy mua tranh từ một người có tên Doãn Ái, chúng tôi nghi ngờ có người đe dọa chuyện này…”

Cảnh sát làm việc với tốc độ rất nhanh, Sở Mục Dương cũng rất hợp tác.

“ Cô ấy là bạn gái cũ của tôi. Sau khi chia tay đã đến với đối thủ của tôi là Tư Thành, người đe dọa có thể là hắn ta.”

Bên ngoài mưa dần lớn hơn, chỉ chưa đầy 30 phút đã tra được nơi ở hiện tại của Tư Thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.