Trầm Luân Yêu Em

Chương 107: Bỏ lỡ




Sở Miên đã từng trách anh tại sao lại không đi tìm cô, tại sao lại không quan tâm đến cô và con nữa. Bản thân đã tưởng tượng ra mọi tình cảnh khi gặp lại Khải Văn, cô sẽ mắng anh, sẽ kể hết nỗi khổ của cô để dằn vặt anh.

Nhưng đối diện với cô chẳng phải người đàn ông sẵn sàng bao dung cô nữa, tất cả chỉ còn lại hũ tro cốt nguội lạnh mười lăm năm.

“ Mẹ, có phải ba con gặp chuyện gì không?” tiểu Vũ đi đến, lần đầu tiên cậu bé thấy mẹ khóc đến thương tâm như vậy.

Có những lúc đêm muộn, Sở Chấn Vũ đi qua phòng mẹ, thấy mẹ đang cầm một bức ảnh mà khóc, chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, chưa từng kích động như vậy.

“ Tiểu Vũ, ba con…qua đời rồi….”

Phán Phán đã tỉnh từ lâu, tận tai nghe thấy lời mẹ nói, không dám ngồi dậy khóc lớn, khóe mắt đỏ hoe rơi từng giọt, ướt đẫm một mảng gối.

Vốn dĩ có thể đoàn viên, bây giờ Sở Miên đã tìm được em trai thất lạc, đoàn tụ với mọi người trong gia đình, duy chỉ thiếu người đàn ông của cô, ba của các con cô.

Lục Tiêu Ngạn đứng ở bên ngoài, anh đã đem mọi chuyện nói với Doãn Ái, sau đó nhìn lên bầu trời phía xa kia.

Anh chỉ muốn nói, Khải Văn, anh có thể yên tâm được rồi, em đã tìm được chị dâu, cũng đã bảo vệ được Kỉ Lâm Hi, phần đời còn lại của em sẽ toàn tâm chăm sóc bọn họ.

Gió bên ngoài rất mát, xua đi cái nắng đầu hè, thoảng thoảng hương hoa nhài dưới bệnh viện. Cố Viên Long đã có kết quả xét nghiệm, từng bước đi tới gần phòng bệnh.

Anh đưa một tờ giấy: “ Ngạn, cậu cùng nhóm máu với Sở Phán, có thể truyền được, tôi đã liên hệ bác sĩ tốt nhất với Tử Tiêu, chỉ chờ chị Miên kí vào thôi.”

Lục Tiêu Ngạn nở nụ cười: “ Được rồi. Căn nhà ở khu Lạc Hòa vẫn còn chứ?”

“ Còn, đứng tên của Sở Miên luôn, có thể chuyển về đó cho thuận tiện.”

Căn nhà đó là Khải Văn tặng cho Sở Miên, chuẩn bị đón đứa con đầu lòng của hai người. Nếu trên đời không có Kỉ Bách Điền sẽ tốt biết bao, Khải Văn không phải chết, Kỉ Lâm Đan không phải bỏ mạng, Doãn Ái cũng không phải sống ở trại trẻ mồ côi.

Hai người trở về Lục Bảo Kính đã là tối muộn, chỉ dùng bữa qua loa để lót bụng. Doãn Ái tắm xong liền nằm lăn trên giường, cả ngày đi đi lại lại vô cùng mệt mỏi.

Lục Tiêu Ngạn cũng hoàn thành nốt công việc dang dở, một lúc sau mới lên giường nằm.

Doãn Ái thấy giường hơi rung, cô như con sâu đo co người lại, dán chặt vào lồng ngực Lục Tiêu Ngạn. Mắt cô vẫn nhắm, hai tay vòng qua eo anh.

“ Trái đất này tròn thật, hóa ra Sở Miên lại là vợ của Khải Văn, em ở cùng chị ấy lâu như vậy cũng không phát hiện ra.”

Lục Tiêu Ngạn vuốt ve lưng cô: “ Đúng là rất tròn, không ngờ đứa trẻ năm đó Khải Văn cứu lại là vợ của anh.”

Doãn Ái cong môi cười, khuôn mặt phấn hồng đầy hạnh phúc. Cô mở đôi mắt đen láy, hướng lên Lục Tiêu Ngạn: “ Anh làm thế nào quen được Khải Văn vậy?”

Lục Tiêu Ngạn đem cô ôm chặt hơn, hôn lên mái tóc của Doãn Ái, che đi vẻ trầm tư của mình.

“ Là được cứu ở chợ đen.”

Doãn ÁI biết anh sẽ không tiết lộ thêm, quá khứ của Lục Tiêu Ngạn rất phức tạp, việc anh dẫn cô đi thăm mộ ba mẹ anh đã là một bước tiến lớn khẳng định cuộc sống của anh có sự hiện diện của cô.

“ Ngạn, khi nào anh sẵn sàng thì kể cho em nghe có được không? Em muốn hiểu thêm nữa.”

“ Được,…ngủ sớm đi.”

Hai người gần như không có khoảng cách, xuyên qua lớp áo ngủ có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể đối phương, Doãn Ái còn nghe được tiếng tim đập trầm ổn của anh.

Thời gian 1 tháng rất nhanh đã đến ngày Phán Phán làm phẫu thuật, Sở Mục Dương ở lại bệnh viện từ đêm qua, sáng nay phải tỉnh táo để trông chừng cháu gái.

Phán Phán vỗ vỗ vào tay Sở Mục Dương: “ Cậu ơi cậu nghỉ ngơi một chút đi, nếu cháu có đau ở đâu sẽ chạm vào tay cậu như này là được.”

Hai đứa trẻ đều hiểu chuyện đến đau lòng, Sở Miên nói từ nhỏ chúng biết gia cảnh khó khăn, chưa từng đòi hỏi những thứ mà mấy đứa cùng độ tuổi yêu thích, cũng không dám ốm sợ mẹ lo lắng.

“ Cậu không sao, một lúc nữa con vào phòng phẫu thuật cậu sẽ

nghỉ.”

Phán Phán cười lên, chuyển đề tài: “ Cậu ơi, đó là bạn trai của chị Ái sao? Đúng là một đại soái ca mà.”

“ Đó là chồng cô ấy.” Sở Mục Dương lau mồ hôi trên trán Phán Phán, nhẹ giọng nói

“ Ah,….vẫn thua xa cậu của con….khi nào con giới thiệu cô giáo của con cho cậu nhé…”

“ Nhóc quỷ, lo học hành đi, cậu con không đến mức phải rao bán vậy đâu…” Anh gõ vào trán cô bé.

Phán Phán ôm trán cười, nỗi sợ cũng bị phân tâm.

Ba giờ sau, mọi người tập trung đầy đủ ở phòng bệnh, Lục Tiêu Ngạn được đưa vào phòng gây mê chuẩn bị truyền máu. Lúc lướt qua Sở Mục Dương, hai người đàn ông vốn chẳng thích gì nhau, còn tranh thủ đấu mắt.

Doãn Ái đi bên cạnh Lục Tiêu Ngạn, nghiêm túc nói: “ Anh không được nhìn người ta như thế, từ khi nào anh ấu trĩ thế.”

Lục Tiêu Ngạn không màng: “ Nhìn hắn như muốn nuốt chửng em, anh phải cảnh cáo hắn.”

Nói xong liền cầm lấy tay của Doãn Ái, dùng chút sức lực cắn mu bàn tay cô, mút mạnh khiến chỗ đó đỏ ửng.

“ Phải đánh dấu lại, tránh hắn ta nhòm ngó.”

Bác sĩ đúng bên cạnh lén cười, mặt Doãn Ái vừa nóng vừa đỏ, chỉ có Lục Tiêu Ngạn ấu trĩ vẫn thản nhiên, ung dung đưa tay cho người ta lấy máu.

“ Xong việc em tìm anh tính sổ.” Cô nghiến răng.

Lục Tiêu Ngạn ngược lại rất mong chờ: “ Anh nằm sẵn trên giường chờ em tính sổ.”

Câu nói vốn rất trong sáng của cô lại bị anh xuyên tạc, bác sĩ không nhịn được cười nhắc nhở: “ Lấy máu với lượng lớn sẽ gây mệt mỏi, tránh vận động kịch liệt.”

Doãn Ái bụm miệng, cuối cùng cũng có người nói lại Lục Tiêu Ngạn ở khoản này. Anh không nói được gì, đen mặt vào phòng phẫu thuật bên cạnh, bên tai còn văng vẳng tiếng đắc ý của Doãn Ái.

Đèn bên ngoài phòng phẫu thuật bật sáng, một nhà bốn người lo lắng ngồi ngoài chờ. Sở Mục Dương muốn lấy điếu thuốc ra hút, lại phát giác đây là bệnh viện, anh thu tay về, nhìn xuống ngón trỏ của Doãn Ái có một vết cắn, ánh mắt nheo lại.

“ Doãn Ái, có một câu tôi vẫn chưa kịp nói với cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.