Trầm Luân Yêu Em

Chương 105: Ấm áp




Sáng hôm sau, Doãn Ái kiệt sức an tĩnh nằm trên giường. Lục Tiêu Ngạn thì ngược lại, anh khoan khoái vô cùng, tinh thần cũng rất tốt.

Anh đi lại giường, khẽ hôn lên trán cô: “ Nghỉ ngơi đi, hôm qua vất vả cho em rồi.”

Doãn Ái nghe được câu này, bất giác nhớ lại đêm nóng bỏng hôm qua, Lục Tiêu Ngạn lưu manh bỏ qua lời cầu xin của cô, hết lần này đến lần khác ham muốn.

“ Anh đúng là cầm thú.” Cô nghiến răng, gắng gượng mở mắt nịu trĩu ra.

Lục Tiêu Ngạn kéo chăn lên cho Doãn Ái, trên môi không giấu được nụ cười.

“ Ừ, anh là cầm thú, là cầm thú của mình em.”

“ Không đứng đắn, già rồi còn không nên nết.” Doãn Ái trừng anh.

Lục Tiêu Ngạn cứng ngắc: “ Anh mà già?”

“ Anh hơn em tận bảy tuổi, sở thích của anh đúng là ‘trâu già thích gặm cỏ non’ mà.”

Doãn Ái lôi quá khứ ‘vẻ vang’ của Lục Tiêu Ngạn lên, còn kể rất chi tiết lần cô gặp anh ở Vãn Cảnh. Lục Tiêu Ngạn đã ba mươi tuổi rồi, khuôn mặt hoàn mĩ cùng thân hình có thể đốt cháy mắt người, không ai nói anh già cả.

Lục Tiêu Ngạn thì thầm vào tai cô: “ Vậy tối nay anh ‘gặm’ nhé.”

Doãn Ái mặt dần nóng lên, độ ăn nói vô sỉ của Lục Tiêu Ngạn ngày càng tăng rồi. Bề ngoài nhìn rõ phong trần, bên trong một bụng lưu manh.

Doãn Ái vùi mình vào chăn, cô không thể đọ được độ ăn nói của Lục Tiêu Ngạn.

Anh rời khỏi phòng, xuống đến bếp liền dặn dò Lữ Nha nấu gì đó bổ sung đề kháng, theo tình hình tối qua, anh cảm thấy cô quá yếu, không thể theo kịp nhịp độ của anh, đến khi mang thai sẽ khó khăn biết bao.

…….

Gần đến ngày chủ nhật, Doãn Ái gọi điện cho Sở Miên nói sẽ dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi như cô đã hứa. Đúng 8 giờ sáng cuối tuần, Doãn Ái đến tận khu nhà của Sở Miên đón hai đứa. Lục Tiêu Ngạn miễn cưỡng thỏa hiệp, với một điều kiện phải để lái xe của anh đưa đi.

Công viên giải trí vào chủ nhật khá đông, Doãn Ái cũng là lần đầu đến một nơi vui chơi lớn như vậy, có chút bỡ ngỡ.

Tiểu Vũ dù còn nhỏ nhưng rất ra dáng, tự mình đứng xếp hàng mua vé vào cổng, còn dặn dò hai người họ ngồi ở ghế đá.

Phán Phán đưa mắt nhìn anh trai, tràn đầy ngưỡng mộ: “ Anh tiểu Vũ quả thực rất xuất sắc, anh ấy học giỏi, làm việc rất thông minh, chị…có phải em vô dụng lắm không?”

Bình thường Phán Phán rất hay cười, đặc biệt mang hạnh phúc đến cho người khác, nhưng nội tâm rất nhạy cảm.

“ Em vừa bệnh ốm yếu, hại cả nhà phải lo lắng, anh của em đáng lẽ có thể đến một trường tốt hơn với mức học bổng lớn, vì phải chăm sóc em mới từ bỏ…”

Doãn Ái chìa tay ra, để cô bé nắm chặt lấy: “ Phán Phán, đã là người trong một gia đình thì không nên nói như vậy. Em có thể không xuất sắc như tiểu Vũ, nhưng em là người truyền năng lực để thằng bé được như bây giờ.”

Phán Phán rưng rưng: “ Nếu có ba thì thật tốt. Mẹ nói ba bỏ đi một nơi rất xa, mẹ nói ba bỏ gia đình rời đi…”

Tiểu Vũ quay lại, Phán Phán vội lau nước mắt đi, tiếp tục vui vẻ tiến vào khu giải trí. Phán Phán sức khỏe không tốt, những trò mạo hiểm không thể chơi.

Khám phá đến trưa, ba người cũng đã thấm mệt, tìm đại một quán ăn nào đó ăn thật ngon miệng.

Phán Phán cảm thấy trong người có chút khó chịu, nhưng vì sợ làm phiền mọi người mà lơ đi. Đến bữa ăn cảm giác đó càng rõ rệt, bánh burger trên tay cũng không cầm chắc, cả người ngã xuống sàn.

“ Phán Phán…” Doãn Ái và tiểu Vũ hoảng hốt chạy đến.

Phán Phán đưa tay lên vị trí trái tim, không ngừng thở dốc.

“ Tiểu Vũ dẹp mọi người ra đi em…” Doãn Ái vội vàng lấy thuốc cầm chừng của Phán Phán, nhét hai viên vào miệng cô bé.

Tiểu Vũ phối hợp đẩy mọi người ra xa, thoáng mát để Phán Phán có thể hô hấp. Ngay sau đó Doãn Ái nhờ một nhân viên phục vụ bế Phán Phán ra xe, trực tiếp đến bệnh viện.

Phán Phán trong phòng cấp cứu, Doãn Ái lấy máy gọi cho Sở Miên.

Tay Doãn Ái vẫn còn run rẩy lạnh toát. Tiểu Vũ bên cạnh còn bình tĩnh hơn cô, thằng bé đã quen thuộc với tình cảnh này rồi.

Trên hành lang yên tĩnh có tiếng bước chân dồn dập, Sở Miên cùng Sở Mục Dương đều vội vàng chạy vào.

“ Doãn Ái, Phán Phán tự nhiên ngã ra sao?...” Sở Miên hoảng hốt nắm chặt tay cô, có chút đau.

Sở Mục Dương vẫn kiềm chế được cảm xúc, anh lay người Sở Miên: “ Chị, bình tĩnh lại một chút,…”

Một hàng dài bốn người ngồi chờ ở ngoài phòng cấp cứu, khi bác sĩ ra ngoài, Sở Miên nóng lòng chạy tới.

“ Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

“ Trước mắt thì cấp cứu kịp thời. Theo bệnh án cũ của đứa trẻ, chúng tôi khuyến nghị nên ghép tim sớm, nếu người nhà để lâu, chỉ sợ…”

Sở Miên như sụp đổ, bây giờ tìm được nguồn hiến là cả một vấn đề, hơn nữa máu của Phán Phán là máu hiếm, trên bàn phẫu thuật chẳng may xảy ra chuyện gì, cô làm sao thiết sống nữa.

Doãn Ái lo lắng nhìn Sở Mục Dương, ánh mắt cô vẫn không thay đổi, vẫn lệ thuộc anh như người anh trai: “ Mục Dương, anh ở đây cùng tiểu Vũ, tôi đi chuẩn bị giấy tờ nhập viện.”

“ Vậy phiền cô rồi.” Sở Mục Dương đột nhiên khách sáo, cứ như vậy đẩy cô ra xa.

Doãn Ái nắm chặt quai xách, buồn bã rời đi. Cô nhớ ra đây là tầm trưa, chắc mọi người cũng chưa ăn gì, sau khi điền thông tin xong thì chạy xuống nhà ăn, mua một vài đồ dễ nuốt.

Reng…reng…

“ Có chuyện gì vậy?” Doãn Ái nhận máy của Lục Tiêu Ngạn, đầu dây bên kia có chút buồn bực.

“ Có chuyện mới được gọi sao?”

Doãn Ái phì cười, đây là đang dỗi phải không.

“ Một lúc nữa em về, đừng có giận.”

Lục Tiêu Ngạn kinh ngạc, không phải bỏ anh một mình để dẫn lũ trẻ đó ra ngoài chơi à, bây giờ thấy nhớ rồi đúng không.

Anh đắc ý: “ Về sớm thế? Anh còn tưởng em quên anh thật rồi.”

“ Ngạn, em đang ở bệnh viện.” Giọng Doãn Ái thấp xuống.

Lục Tiêu Ngạn thất kinh, anh bắt cô phải giữ máy cho đến lúc anh tới bệnh viện mới được dừng. Người đàn ông còn lo lắng hơn cô.

“ Sao lại đến bệnh viện?”

“ Không phải em, là Phán Phán. Anh thực ra không cần đến đâu, bác Lưu đưa em về cũng được.”

Lục Tiêu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, giây sau vẫn kiên định: “ Ở yên đấy, anh đến đón em về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.