Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 22: Chấn động não




Tể tướng lập tức nói: “Lúc ấy Quận chúa chỉ mới mười bốn ngây ngô, chuyện hôn nhân cũng là do cha mẹ sắp đặt, huống chi còn chưa thành hôn. Quận chúa là hoàng thân quốc thích, đã không còn liên quan gì đến gia tộc họ Trần lâu rồi.”

Tể tướng quả nhiên yêu Quận chúa chân thành.

Điều đầu tiên anh ta nghĩ tới là bảo vệ Quận chúa, phủi sạch hộ nàng ta.

Đây là lần đầu trẫm thấy Tể tướng để ý ai đến vậy.

Ngoài trẫm ra.

Trẫm còn hơi ghen ghét Quận chúa.

Trẫm đã bị Quận chúa tước đoạt mất hào quang, từ nữ(?) chính sa cơ lỡ vận thành nhân vật quần chúng lướt qua nền.

Nhưng quần chúng cũng phải có tôn nghiêm và ra dáng quần chúng.

Trẫm cảm thấy bản thân mình là nhân vật quần chúng quan trọng nhất cuốn truyện này.

Trẫm có nghĩa vụ đẩy đưa nam nữ chính đến với nhau.

Vì thế trẫm ra vẻ thâm trầm, nói tiếp: “Nhưng hôm nay, dưới chân núi Mang, trẫm còn thấy Quận chúa đi tế bái tình nhân cũ của gia tộc Trần.”

Mặt Tể tướng lập tức hiện lên vẻ đau lòng bị ngược đãi.

Nhưng Tể tướng dù sao cũng là Tể tướng, anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Tể tướng nói: “Gia tộc họ Trần tuy bị hạch tội, nhưng bệ hạ nhân hậu, không đành lòng để họ mang tiếng nghịch thần, cũng chưa từng luận tội lây cho họ hàng. Nữ nhi trọng tình, Quận chúa xa kinh nhiều năm trở về quê cũ, nhung nhớ cố nhân nên đi cúng bái. Với lòng dạ khoan hồng của bệ hạ, người sẽ không trách tội chứ ạ?”

Nịnh gì hay thế trẫm sướng hết cả người.

Tuy rằng trẫm ngu ngốc, nhưng vẫn muốn làm người tốt.

Trẫm thở dài nói: “Đương nhiên là không. Trẫm chỉ cảm thấy Quận chúa phận gái mà lại chinh chiến vì nước nhà, còn trễ nải tình duyên vì việc triều đình. Hình như trẫm đã khiến cô em gái này chịu thua thiệt rồi, có lẽ muội ấy sẽ oán trẫm trong lòng.”

Tể tướng tiếp tục nói đỡ cho Quận chúa: “Quận chúa vừa là em gái cùng tộc của bệ hạ, còn là bề tôi dưới bệ hạ. Tận trung với nước là bổn phận của kẻ bề tôi, sao Quận chúa lại oán hận bệ hạ được ạ?”

Trẫm nhìn Tể tướng, nói: “Trẫm vẫn cảm thấy ái ngại, không thể cứ nhìn Quận chúa cô đơn, uổng phí thanh xuân mãi được. Hay là trẫm lại tuyển một lang quân như ý trẻ trung anh tuấn tài năng cho Quận chúa, ý khanh thế nào?”

Vẻ mặt Tể tướng thể hiện sự giằng xé nội tâm mãnh liệt của anh ta.

Trẫm cũng mới thấy thằng chả day dứt thế lần đầu.

Trẫm cười á há há há há vui vch trong lòng.

Nhưng ngoài mặt trẫm phải hold lại.

Trẫm cố nghiêm mặt, nhìn Tể tướng bằng ánh mắt dò hỏi.

Tể tướng giằng xé nội tâm hồi lâu, cuối cùng cụp mắt nói: “Nếu Quận chúa có thể quên đi chuyện cũ, kết duyên lành mới, thì tất nhiên là việc tốt…”

Sao rén thế!

Rốt cuộc anh có đảm đương được vai nam chính đẹp trai trong truyện tình cảm máu chó không!

Không được thì lùi về làm cặp phụ để trẫm và Hoàng thúc lên chính được không!

Trước kia Tể tướng toàn chê trẫm là thứ ngu lâu dốt bền khó đào tạo.

Giờ tình thế còn lật ngược lại.

Chờ đấy mà trẫm cho anh ta cơ hội nói năng mập mờ trốn tránh lùi bước.

Trẫm nói: “Quận chúa là cành vàng lá ngọc (tuy rằng lúc nói bốn chữ này trẫm không khỏi run lên một tẹo), phận nữ nhưng không thua kém cánh mày râu, đám đàn ông bình thường không chịu nổ… không xứng với muội ấy. Quận chúa mới kết hôn lần đầu, tất nhiên cũng không thể bắt muội ấy chịu khổ lấy mối thấp hèn góa vợ tục huyền. Thanh niên kiệt xuất có tài có nét hơn hai mươi tuổi còn độc thân chưa lập gia đình khó tìm lắm! À, vừa hay ái khanh cũng chưa cưới vợ thành gia, lại là bạn cũ của Quận chúa, hiểu tận gốc rễ, trẫm thấy hay là hai người về với nhau đi.”

Thấy trẫm chu đáo ghê chưa! Trẫm ban hôn cho anh đó!

Mau quỳ xuống tạ ơn đi!

Trẫm suy nghĩ cho Tể tướng như thế, nhưng Tể tướng lại chẳng mừng rỡ như điên quỳ xuống tạ ơn hô to vạn tuế.

Vẻ mặt Tể tướng càng vật lộn giằng xé hơn.

Không chỉ giằng xé, mà còn có nỗi khó xử và xấu hổ khó nói thành lời.

Trẫm không khỏi gặng thêm: “Chẳng lẽ ái khanh không có ý với Quận chúa sao? Khanh không muốn cưới muội ấy à?”

Tể tướng suy nghĩ một lát, uyển chuyển nói: “Quận chúa tính tình mạnh mẽ như lửa, nói một không có hai, lại ở trong quân ngũ nhiều năm, nếu đã là chuyện nàng ấy không muốn, e là chẳng ai có thể ép buộc được…”

Ờ, cũng đúng.

Tể tướng chỉ mới hôn Quận chúa một cái mà đã bị nàng ta tẩm quất mặt mũi bầm dập răng rơi đầy đất.

Ban nãy Quận chúa chỉ thiếu điều cưỡi ngựa giẫm qua mặt Tể tướng.

Nếu trẫm ép buộc ban hôn, biết đâu Quận chúa sẽ túm trẫm khỏi long ỷ luôn.

Tiện thể nhường ngai vàng cho Hoàng thúc.

Một công đôi việc.

Trẫm thở dài: “Việc ai nấy chịu, chuyện này khanh phải tự giải quyết từ gốc rễ thôi.”

Tể tướng cũng thở dài nói: “Bệ hạ nhọc lòng vì việc tư của thần, thần không khỏi thấy cảm kích ngại ngùng. Có điều ân oán giữa thần và Quận chúa khó tiêu tan, kiếp này vô duyên, chỉ có thể quên nhau trong giang hồ.”

Tể tướng chắc hẳn rất ít khi tỏ bày nỗi niềm sầu não bí ẩn giấu sâu trong đáy lòng với ai.

Chỉ khi đứng trước mặt anh bạn gay tri kỷ chí cốt là trẫm, anh ta mới vô tình lộ ra.

Dáng điệu Tể tướng ra chiều ảm đạm sầu bi tâm can vướng bận vì tình yêu.

Dù gì Tể tướng cũng là trai đẹp số 2 kinh thành.

Trai đẹp mà tạo dáng này thì không khỏi khiến người ta thấy lòng nhâm nhẩm đau.

Trẫm an ủi anh ta: “Người chết đã đi xa, con người phải hướng về tương lai! Thời gian sẽ xoa dịu tất cả. Trẫm thấy có lẽ bây giờ Quận chúa với công tử họ Trần cũng chỉ là ân nghĩa nhiều hơn cảm tình thôi.”

Chẳng thế đã không đốt tiểu thiếp làm ấm giường cho Trần công tử.

Trẫm tiếp tục bày mưu tính kế cho Tể tướng: “Khúc mắc lớn nhất của Quận chúa với ái khanh, chỉ là chuyện vị hôn phu của muội ấy chết trong tay khanh. Khanh chỉ cần giải thích rõ ràng với muội ấy, nói là không phải khanh hại chết hắn ta đâu. Những rạn vỡ nhỏ khác có thể từ từ hàn gắn sau.”

Tể tướng quay đầu, hờ hững nhìn trẫm.

Tể tướng nói thẳng toẹt: “Chính thần hại chết hắn ta.”

Thằng chả làm trẫm nghẹn đứ.

Nhưng trẫm vẫn chưa bỏ cuộc.

“Cho dù khanh hại chết thật, nhưng có phải khanh tự tay giết đâu? Chuyện qua lâu thế rồi, khanh đẩy cho kẻ khác không được à?”

“Chính tay thần giết ạ.”

Tể tướng tiếp tục hờ hững nhìn trẫm, giọng điệu vẫn lạnh te như trước.

Tể tướng nói: “Bệ hạ ban cho ba anh em và con trai cả gia tộc họ Trần tự sát, rượu độc do thần đưa tới. Nếu để Quận chúa oán hận bệ hạ, chi bằng vi thần tự tay làm kẻ ác.”

Ý thằng chả là giờ mà trốn tránh trách nhiệm thì chỉ có đẩy cho trẫm thôi.

Tể tướng quả nhiên rất nghĩa khí.

Trẫm vẫn chưa bỏ cuộc.

Trẫm nói: “Dù chính tay khanh giết, nhưng ờm… Quận chúa nào biết được, đúng không?”

Không không không, không phải trẫm đang dạy Tể tướng nói dối lừa gạt Quận chúa đâu.

Trẫm chỉ nhắc nhở anh ta, ờm thì, ặc, đôi lúc nói chuyện phải để ý tí, ờm, nghệ thuật.

Dù gì chuyện hại chết Trần công tử có phải lỗi mình Tể tướng chịu đâu.

Tể tướng ngẩng đầu nhìn trời.

Vẻ mặt của Tể tướng nói cho trẫm biết lòng anh ta đã lạnh ngắt không còn tha thiết cứu vãn gì nữa.

Tể tướng nói: “Trùng hợp thay, ngày đó Quận chúa đến thăm tù đúng lúc đấy.”

Hay lắm, cho nên Tể tướng rót rượu độc hại chết vị hôn phu của Quận chúa ngay trước mặt Quận chúa.

Tác giả, mụ ra đây, tôi với mụ bàn tí chuyện đời nào.

Sao bảo truyện này theo cốt phim ngôn tình thần tượng hài hước dễ thương cơ mà?

Mụ hành hạ nam nữ chính thế này là thế nào?

Trẫm cũng không biết phải làm gì tiếp theo nữa.

Trẫm ở cạnh support nhiệt tình hết mình mà vẫn không vãn hồi được!

Tể tướng bị trẫm gợi lại chuyện buồn năm xưa.

Tể tướng chìm trong hồi ức về chuyện cũ và nỗi niềm áy náy tự trách.

Tể tướng nói: “Trần Thái phó khinh Thái Hậu là phận gái, bệ hạ còn nhỏ tuổi. Lão ta cầm giữ triều chính, không coi ai ra gì. Con cháu lão coi rẻ pháp luật kỷ cương, làm loạn triều chính. Thần cắt đứt mầm tai hoạ này cho bệ hạ, chấn chỉnh kỷ cương, dù bị toàn dân thiên hạ lên án, thần cũng không hối hận. Duy chỉ có Quận chúa… là việc thần hối hận nhất trên đời. Thần rất hối hận, đáng ra lúc trước thần không nên nhất thời nổi lòng riêng oán hận, phán Trần huynh tội quá nặng, còn… ở ngay trước mặt Quận chúa. Tính tình Quận chúa cương liệt, xúc động tự tử vì tình tại chỗ, nếu không nhờ được cứu chữa kịp thời, e là đã ngọc nát hương tan. Quận chúa đau ốm triền miên, mãi về sau mới khỏe lại. Nhưng từ đó trở đi tính tình nàng thay đổi rõ rệt. Đúng lúc ấy nàng gặp Lũng Tây vương đang đưa quân dẹp giặc. Quận chúa yếu ớt mảnh mai, vậy mà lại theo y dấn thân vào quân ngũ… Mới đó mà tám năm đã qua, vật đổi sao dời cảnh còn người mất, thần gặp lại Quận chúa…”

Nói tới đây giọng điệu Tể tướng hơi chững lại.

Vẻ mặt Tể tướng cũng trở nên phức tạp hơn.

Tể tướng tạm dừng một lát, chần chờ nói: “Không biết mấy năm nay rốt cuộc Quận chúa đã trải qua những gì trong quân ngũ…”

Đúng vậy, Quận chúa em ơi rốt cuộc em đã trải qua chuyện chi!

Mà em đang là bông sen trắng thiện lành mảnh mai bỗng hóa thành đóa hoa vua nam tính đàn ông thế hử?

Chẳng lẽ em cũng là người vượt thời không bằng linh hồn như trẫm!

Nói đến chuyện vượt thời không bằng linh hồn.

Lòng trẫm giật thon thót.

Đâm đầu vào tường, ốm đau không dậy nổi, tính tình thay đổi rõ rệt, sao nghe quen thế nhỉ.

Còn thêm mấy từ tố chất cơ thể, rèn luyện thể lực, plank lúc trước.

Cô Quận chúa này khả nghi lắm.

Trẫm có một giả thiết táo bạo, cần kiểm chứng cẩn thận.

Trẫm hỏi Tể tướng: “Lúc Quận chúa ốm đau, có phải đầu óc lú lẫn, quên rất nhiều chuyện không?”

Tể tướng hơi kinh ngạc: “Sao bệ hạ biết? Quận chúa cụng đầu nên quả thật từng bị lú lẫn. Thần tới nhà thăm mấy lần nhưng đều bị bên ấy từ chối không cho vào. Họ bảo Quận chúa không nhận ra rất nhiều người, không tiện gặp khách. Đến tận khi Quận chúa đi xa ngoài biên cương phía Tây, thần vẫn chưa thể gặp nàng lần nào. Lúc ấy thần nghĩ thầm, nếu Quận chúa đã quên đi quá khứ không còn sầu khổ như vậy, thì chưa chắc đã là chuyện xấu…”

Haizz, quả nhiên không ngoài sự dự đoán của trẫm.

Kịch bản, tất cả đều là kịch bản hết.

[HẾT CHƯƠNG 22]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.