Trầm Hương

Chương 2




III.

Thầy Trần vừa đuổi ba học sinh đi, chuông điện thoại di động liền vang lên, hắn liếc nhìn dãy số rồi trả lời:

- Xin chào, có chuyện gì thế?

- Thưa thầy, em muốn thay đổi một chút thời gian, ngày mai sẽ bắt đầu học một tuần, đến thứ bảy thì vừa đúng ngày thi.

- Cũng được, không có vấn đề, cậu cứ đến là tốt.

Cúp điện thoại, hắn bẻ tay lái, chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn liền dừng xe sát ở ven đường, bấm số gọi lại.

- Chuyện gì vậy thầy?

- Cái này... Tôi vừa nghĩ ra, có một học viên đúng lúc cuối tuần cũng thi.

- Thế nhưng xe của em là xe tải mà!

- Tôi biết, người đó cũng chọn cuối tuần, cái này không phải ngẫu nhiên, tôi vừa lúc lại quên mất.

- Người đó cũng là buổi chiều sao?

- Đúng vậy!

- Nó có ảnh hưởng đến tiến độ của em không?

- Hẳn là không, học viên đó giống như cậu, đều thiếu thuần thục, hai người có nhiều thời gian mà.

- Vậy thế cũng được, cảm ơn thầy.

IV.

Chiếc xe hơi rất sạch sẽ, đậu ở bãi tập trường dạy lái.

Hẹn thời gian là 12 giờ trưa nhưng hắn trễ ba phút, đeo chiếc ba lô lệch vai, trên miệng còn có nửa điếu thuốc.

Tới gần chỗ chiếc xe đậu, hắn ném điếu thuốc đi, lấy ba lô xách trong tay rồi mở cửa xe ra.

Cô đặt hai tay xuống đầu gối, người tựa theo chiếc ghế ô tô, một vẻ đẹp hiện ra như bức tranh của tự nhiên.

Dấu vết kinh ngạc vẫn chưa phai mờ trên mắt. Đã thế nó còn hiện rõ trên mặt.

- Xin chào!

Cả hai cùng nói, giọng trầm hẳn. Hắn chợt xấu hổ và ngồi xuống ghế.

Xe đi chuyển trên lộ mở, nơi này ít người qua lại. Ven đường phong cảnh khá đẹp, hoa cỏ, cánh đồng, xa xa núi non trùng điệp, thật là yên bình.

Thầy Trần cảm giác có chút kỳ lạ khi nhìn thoáng qua chiếc kính chiếu hậu. Hôm nay trong xe hình như quá an tĩnh.

- Được rồi, đi thôi!

Mỗi người lái xe một đoạn, từ số thứ nhất sang số thứ năm rồi tấp vào chỗ đậu. Cứ thế lặp lại.

Thầy Trần nhịn không được mở câu bông đùa:

- Có phải là trai đẹp gặp được mỹ nữ, đều ngại ngùng không?

Hắn nhẹ nhàng nói. Nàng che miệng, cố nhịn cười.

Hoa cải dầu không thể nói là đẹp nhưng nhìn nó tràn đầy ngọt ngào với sắc vàng phù hợp.

Việc tập lái xe cần yên tĩnh, bản thân hắn không đặt đĩa nhưng dường như có một giai điệu rung động đang chảy trong tim hắn.

Tập lái xe cần yên tĩnh, đương nhiên sẽ không thả đĩa, nhưng tựa hồ có động lòng người từ khúc ở trong lòng chảy xuôi.

Thỉnh thoảng Thầy Trần xen vào một câu chuyện phiếm, và đôi lúc lại có một người khác lên tiếng.

Giai điệu cũng ngắt quãng, như thể một nốt nhạc được cất lên trong tim hắn và hợp âm tiếp theo vẫn tiếp tục len vào trái tim cô.

Họ đã không ngồi lại với nhau cho đến khi chiếc xe được thầy Trần lái và quay trở lại trên đường đi.

Trời tối dần, đèn trong xe đã sáng.

Hai người im lặng nhìn nhau trước khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ.

Xe dừng trước cổng trường dạy lái, hai người bước xuống xe.

- Cô về bằng cách nào? - Hắn cúi đầu, châm một điếu thuốc.

- Đón taxi. - Cách nói này khác với trước đây.

- Ở đâu vậy? - Hắn khẽ thở dài nép sang bên.

- Vũ Lâm.

Lần đầu tiên điếu thuốc hiện diện trên miệng hắn bỗng lôi cuốn kì lạ.

Đi được một lúc, cả hai lại ngồi xuống với nhau.

Tài xế taxi là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi, đầu hói, đeo kính và trông khá mệt mỏi.

Cô tiếp viên của Đài Giao thông 91.8 đang kể dang dở, còn tài xế là người biết lắng nghe, thỉnh thoảng bật ra hai tiếng cười khúc khích.

Bước vào xe giống như bước vào một thế giới riêng biệt. Hàng cây ven đường không còn tươi tốt như ban ngày. Cột đèn đôi khi lướt nhanh, đôi khi chầm chậm bên cạnh xe. Nếu không để ý, tầm nhìn cứ thế thoáng qua, nhưng luôn có một cột đèn vô tình dừng lại bên cạnh, giống như muốn đến gần và đi vào khoảng trống đó.

Hắn khẽ quay đầu nhìn cô. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt của cô trông rất đẹp.

Không biết có phải cô cũng tình cờ nhìn hắn không, đôi lông mày hắn thoáng buồn dưới ánh đèn ảo dịu ấy.

Hai người không hề cảm thấy ngượng ngùng, trong đáy mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Phút chốc, tiếng cười đùa của bà chủ và tiếng ồn ào bên ngoài xe im bặt.

- Tôi tên Hạ Vân, còn cô?

Giọng hắn thật mạnh mẽ và đầy quyền lực, không có lối giao tiếp thực dụng hay chiếu lệ, như thể gặp một người bạn lâu ngày xa cách, rồi khẽ gọi bạn cũng ở đây sao.

- Tiêu Vũ Đình.

Cô ấy thì thầm từ Vân một cách trầm ngâm.

Hai người không còn im lặng như trước, khoảng cách cứ thế vô tình vỡ tan như bong bóng.

Chủ đề lại bắt đầu với cuốn sách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.