Biên tập: Bột
Ngày ấy, Lương Cương bỗng co giật toàn thân rồi ngất đi. Sau khi cấp cứu, bác sĩ mới phát hiện Lương Cương bị ung thư gan giai đoạn cuối, sau đó nói với Lương Vi rằng ông ta không sống nổi quá 1 tháng nữa.
Lương Vi cũng không đau buồn chút nào, cô không cần bất kì lời an ủi nào.
Cô nói với Lục Trầm Ngân rằng: “Đây chính là báo ứng.”
Vất vả lắm mới ra tù được, tiếp đó lại nghênh đón khoảng thời gian cuối đời. Đây đều là báo ứng.
Ngày Lương Vi xuất hiện, cô cũng giúp Lương Cương làm thủ tục xuất viện. Cô không nói việc bị ung thư gan cho Lương Cương, sau đó định đưa ông ta tới viện dưỡng lão để quãng đời còn lại ông ta được sống nhẹ nhõm hơn một chút.
Sau khi làm thủ tục xong xuôi, Lục Trầm Ngân về phòng bệnh thu dọn đồ đạc nhưng không thấy Lương Vi đâu.
Mà phòng bệnh bên cạnh lại truyền đến âm thanh rất lớn.
Lương Cương hỏi cô người đàn ông lần trước là ai, Lương Cương không muốn đôi co với ông ta nên nói rõ sẽ đưa ông ta tới viện dưỡng lão, cô sẽ chịu mọi chi phí. Thế nhưng Lương Cương vẫn đuổi theo cô hỏi người đàn ông kia là ai.
Lương Vi bảo ông ta đó là Lục Trầm Ngân, còn tiện thể nói đó là bạn trai cô.
Lương Cương đột nhiên nổi điên lên rồi xua tay: “Không được là người đàn ông đó! Tao không muốn ngồi tù! Tao không muốn!”
Lương Vi nghĩ có lẽ tinh thần ông ta có vấn đề rồi, vì thế cô cũng không hiểu ông ta nói vớ vẩn cái gì.
Ông ta vẫn luôn lặp lại một câu: Ông ta không muốn ngồi tù.
Sau đó lại như tự lẩm bẩm: “Khổ quá rồi, khổ quá rồi, tao không thể lại ngồi tù nữa… Không thể…”
Trong khoảng thời gian nằm viện này, Lương Vi chưa từng sang thăm mà cũng không hề quan tâm tới ông ta. Cô không biết Lương Cương rất muốn gặp mình để hỏi xem người đàn ông kia là ai, có điều lại luôn không gặp được cô. Một tháng này ngày nào ông ta cũng mơ thấy ác mộng, trong mơ đều là bóng của người đàn ông kia, dáng đi khập khiễng của anh ta khiến ông ta lâm vào sợ hãi và khủng hoảng kinh hoàng.
Lục Trầm Ngân đứng ở cửa, sau đó đẩy xe lăn đưa Lương Vi ra ngoài.
Anh nói: “Bố em bị chuyện gì kích thích nhỉ, cảm giác tinh thần hơi có vấn đề. Có cần mời bác sĩ khoa thần kinh khám thử không?”
Lương Vi: “Em thấy mắt ông ta còn có thần lắm.”
Sau khi ra tù có thể ngang ngược càn rỡ tới mức kéo cô chết chung, thì có thể bị đả kích vì chuyện gì đây.
Tuy vậy nhưng cũng không thể mắt điếc tai ngơ được, vì thế hai người gặp bác sĩ hỏi kĩ lại tình trạng tinh thần của Lương Cương. Bác sĩ nói có thể tuổi tác đã cao, lại thêm lần này gặp tai nạn giao thông nên ông ta quá hoảng sợ, cơ thể chưa bình phục lại được và cần chăm sóc cẩn thận hơn.
Lương Vi liên hệ với viện dưỡng lão tốt nhất ở thành phố Long rồi chờ người đến đón.
Cô và Lục Trầm Ngân thu dọn đồ đạc xong thì ngồi chờ ở phòng bệnh của Lương Cương. Hộ lý cho Lương Cương ăn cơm nhưng ông ta không chịu ăn, mà chỉ nhìn chằm chằm Lương Vi và Lục Trầm Ngân.
Sau đó ông ta chỉ vào Lục Trầm Ngân: “Cậu ta là ai?”
Dù Lương Vi mất hết kiên nhẫn nhưng vẫn đáp: “Bạn trai.”
Lương Cương hơi giật mình nên hỏi lại: “Thế người què chân lần trước kia là ai?”
Lúc này Lương Vi mới hiểu người đàn ông mà Lương Cương hỏi lần trước là Lâm Trí Thâm.
“Là ai!” Lương Cương gằn giọng hỏi.
Lương Vi rũ mắt xuống, nhìn thoáng qua đôi giày của Lục Trầm Ngân rồi thản nhiên nói: “Bạn.”
“Anh ta… Tên là gì?”
Lương Vi không trả lời mà lờ đi, mặc kệ ông ta gào hỏi như người điên.
Lục Trầm Ngân nói với Lương Vi: “Muốn đưa ông ấy vào viện dưỡng lão ở đây thật à? Lương Vi, nếu nói câu không dễ nghe thì sau này em vẫn phải lo hậu sự cho ông ấy. Người già rất dễ xảy ra chuyện, chi bằng đưa ông ấy về Nam Thành, bố trí cho ở viện dưỡng lão Nam Thành thì sao? Có việc gì cũng dễ xử lý hơn.” Anh nói bóng gió ý chỉ việc Lương Cương bị ung thư gan giai đoạn cuối, cũng không thể sống lâu được nữa.
Lương Vi ngồi im như đang tự hỏi.
Lương Cương ngồi tù 13 năm, mấy năm trước đó ông ta làm việc ở bên ngoài nên cơ thể cũng gặp nhiều thương tổn, bây giờ lại càng không chịu nổi đả kích đến thế. Thêm chuyện tai nạn giao thông tới gãy xương đùi lần này, nửa người dưới của ông ta gần như đã tê liệt rồi. Ở tuổi này của ông ta, xương cốt và vết thương đều rất lâu lành.
Nhìn lại bộ dạng điên rồ của Lương Cương bây giờ, Lương Vi thậm chí còn nghĩ, có lẽ ông ta sẽ không sống được quá nửa tháng.
Cô gọi điện tới viện dưỡng lão để hủy đăng kí chỗ.
Lương Vi: “Thế đưa về Nam Thành vậy, không cần vào viện dưỡng lão nữa mà ở nhà em đi. Em đi đứng không tiện cũng cần thuê người chăm sóc, một công đôi việc luôn.”
Sáng sớm hôm sau, Lục Trầm Ngân bao hết xe buýt nhỏ về Nam Thành. Lương Cương nằm ở hàng ghế cuối cùng, anh và Lương Vi ngồi ở hàng ghế giữa.
Cả đường Lương Cương cũng không nói gì, như thể thản nhiên tiếp nhận cái chết vậy. Ánh mắt ông ta đã không có thần nữa mà chỉ như một vũng nước đọng. Ông ta cũng không dám hỏi Lương Vi những chuyện liên quan đến người đàn ông kia nữa.
Trực giác cho ông ta biết, ông ta trốn không thoát.
Lúc về đến Nam Thành đã là 4 giờ chiều, trời chiều vẫn còn chút tà dương.
Xe vừa ngoặt vào đường nhỏ, chó trong thôn đã sủa loạn lên khiến thôn nhỏ vốn an tĩnh bắt đầu ồn ã.
Cát Vân nghe được động tĩnh cũng đoán là họ trở về. Hôm qua Lục Trầm Ngân đã gọi điện báo 4, 5 giờ chiều hôm nay sẽ về tới nơi.
Cô ấy xoa xoa tay, cởi tạp dề xuống rồi vội vàng đi ra ngoài. Lúc Cát Vân đi ra thì thấy Lục Trầm Ngân đang đẩy một ông già, còn Lương Vi chống nạng, nhảy lò cò vào trong.
Trên đường có rất nhiều đá, hành động này của Lương Vi khiến Cát Vân kinh hãi nên cô ấy vội chạy tới.
“Bị thương đến mức này sao không ngồi xe lăn.” Cát Vân đỡ Lương Vi.
Lương Vi cười cười với cô ấy: “Không sao, đỡ hơn rồi.”
Lục Trầm Ngân đẩy Lương Cương vào trong phòng, sau đó lại quay ra ngoài bê hành lý. Nằm viện hơn một tháng nên bao lớn bao nhỏ này đều là đồ dùng sinh hoạt thường ngày. Lương Vi nói không cần phải mang về nhưng mấy cái chậu rồi nồi cơm đó đều là đồ mới, anh không muốn lãng phí nên vẫn mang về.
Cát Vân nói: “May quá rồi, thấy Tiểu Lục bảo cô gặp tai nạn giao thông nghe sợ quá.” Cô ấy có ấn tượng rất tốt với Lương Vi.
Lương Cương ngồi trên xe lăn trong phòng khách quay lưng về phía cửa. Cát Vân nhìn thấy đầu tóc bạc của ông ta thì đoán được đây là bố Lương Vi. Cô ấy cũng không nói nhiều mà đỡ Lương Vi tới sofa: “Tôi ra giúp Tiểu Lục bê đồ, cô ngồi đây một lát đi.”
Lương Vi: “Phiền cô rồi.”
Cát Vân nhỏ hơn cô một tuổi nhưng lại rất già dặn. Có lẽ do cuộc sống lam lũ, nên Lương Vi cũng phải lau mắt mà nhìn thân thể gầy yếu của cô ấy bê đồ vật gì. Ấy vậy mà cô ấy nói chuyện vẫn rất dịu dàng và ấm áp.
Cát Vân cười lắc đầu, ý bảo không có gì. Cô ấy xoay người ra ngoài thì liếc nhìn dáng vẻ và khuôn mặt tang thương của Lương Cương.
Cô ấy đi thêm được mấy bước thì bỗng dừng lại, sau đó nụ cười trên mặt dần cứng đờ.
Cát Vân còn láng máng nghe được lời nói chuyện trong phòng.
Lương Vi nói: “Đây là nhà tôi, về sau ông cũng sẽ ở đây. Tôi sẽ thuê người giúp việc tới chăm sóc ông.”
Thật ra Lương Cương không muốn đi theo cô, nhưng ông ta không còn lựa chọn nào khác, bởi thái độ của Lương Vi rất cương quyết. Chính ông ta cũng tò mò vì sao Lương Vi luôn căm hận ông ta, mà bây giờ lại quan tâm tới vậy.
Lương Cương hừ lạnh: “Mày hận không thể giết tao cơ mà, đưa tao theo làm gì! Tao không cần mày quan tâm!”
Sắc mặt Lương Vi bình tĩnh: “Về sau ông cứ chờ trong yên lặng là được rồi.”
Nếu không phải ông ta không sống được lâu nữa, Lương Vi cũng sẽ không đưa ông ta về Nam Thành. Bởi với cô mà nói, việc lo hậu sự cho Lương Cương cũng dễ dàng thôi. Giống như Lục Trầm Ngân từng nói, nếu để ở thành phố Long thì cô còn phải về đó lo hậu sự cho ông ta, sẽ rất phiền phức.
Lương Cương nhớ tới Lâm Trí Thâm thì hai tay dần run rẩy, ông ta lại hỏi: “Người đàn ông què kia còn đến tìm mày không?”
“Không.”
Rõ ràng Lương Cương đã thở ra một hơi. Ông ta gục đầu xuống không nói gì nữa, ánh mắt cũng mang ý tránh né.
Lương Vi thấy có điều gì đó hơi khác thường.
Cát Vân đứng bên ngoài đang chậm rãi đi vào. Cô ấy không giúp bê đồ mà đi rất chậm, mỗi bước đi như đeo cả ngàn cân. Dưới bóng trời chiếu, bóng lưng của cô ấy càng thêm bé nhỏ mà thảm thương.
Về đến nhà, cô ấy tiếp tục nhặt rau nấu cơm. Điều khiến Cát Vân tỉnh táo lại là lúc bị con dao phay quẹt vào tay, cô ấy hít vào một hơi thì nước mắt đã ứa ra, sau đó nhìn ngón tay rỉ máu mà giật mình. Cô ấy đưa tay lên ngậm vào miệng, dần dà trong miệng cũng đầy mùi máu tươi.
Lý Oánh thấy mẹ bị đứt tay thì lay lay ống quần hỏi cô ấy có sao không.
Cát Vân nhìn dáng vẻ ngây thơ trong sáng, thông minh lại ngoan ngoãn của con gái mình thì nước mắt chảy càng nhiều hơn. Cô ấy xoa đầu Lý Oánh rồi nói: “Mẹ không sao.”
Lý Oánh ôm lấy Cát Vân: “Mẹ đau thì khóc đi.”
Lý Đại Cường trở về thấy hai mẹ con đang ôm nhau, ông ta rửa tay rồi hỏi: “Khóc cái gì?”
Lý Oánh: “Mẹ bị dao làm đứt tay, đau lắm.”
Lý Đại Cường liếc Cát Vân một cái: “Có thế thôi mà cũng phải khóc, trong nhà không còn băng dán cá nhân à? Còn thì băng vào. Phụ nữ đúng là phiền phức, lúc trước anh bị người ta đuổi theo chặt chém cũng có rơi giọt nước mắt nào đâu.”
Cát Vân lau nước mắt mà không để ý tới Lý Đại Cường. Cô ấy tiếp tục nấu cơm, chỉ để lại cho ông ta cái bóng lưng.
Lý Đại Cường uống một ngụm nước rồi nói: “Vừa trả tiền đất rồi, tiền trong thẻ cũng không còn bao nhiêu. Bán xong chỗ hành tây cuối cùng, chúng ta sẽ đi ngay.”
Cát Vân nhẹ nhàng “vâng”: “Mấy người Tiểu Lục về rồi.”
“Thấy rồi.” Lý Đại Cường chống nạnh: “Nó quyết tâm nhào vào người phụ nữ kia, để xem nó thất nghiệp thì sống làm sao.”
Cát Vân không đáp lại.
Lương Vi để Lương Cương vào ở căn phòng trống phía Đông dưới tầng 1. Cô bảo Lục Trầm Ngân vác sofa ở tầng 1 vào đó, coi như giường cho ông ta.
Hiện tại cơ thể Lương Cương vẫn phải nằm, vì ngồi trên xe lăn trong một thời gian dài nên xương cốt già nua cũng dần rạn nứt.
Lương Vi được Lục Trầm Ngân ôm lên gác, với anh mà nói thì Lương Vi cũng cần nằm nghỉ ngơi cho tốt.
“Cầu thang nhà em rất nguy hiểm, em cũng không xuống nhà được. Về sau có việc gì thì gọi anh.” Anh nói.
Lương Vi: “Em cần thuê người giúp việc, liên hệ với công ty quản lý gia đình thế nào bây giờ.”
Lục Trầm Ngân đặt cô xuống giường: “Hôm nay nghỉ ngơi trước đã, ngồi xe về lâu quá. Ngày mai anh nghĩ cách liên hệ cho em. Em muốn thuê người giúp việc ở lại nhà hay làm ban ngày thôi?”
“Người giúp việc ở lại nhà đi, dưới nhà vẫn còn phòng trống, ông ta cũng luôn cần người chăm sóc, mà em đi đứng cũng đang không tiện. Đúng rồi, có rảnh thì mua miếng đất ở nghĩa địa giúp em.”
Lục Trầm Ngân ngồi xuống cởi giày cho cô: “Đừng vội, cứ từ từ.”
Lương Vi kéo tay anh: “Công việc của anh phải làm thế nào bây giờ?”
“Mai anh lại đi tìm.”
“Lục Trầm Ngân…”
“Ừ?”
“Hát trên mạng như em được không?”
Anh cười nhàn nhạt một tiếng: “Có ai biết anh đâu, hát cũng vô ích. Anh cũng không giống em.”
Lương Vi thấy anh không quá phản cảm nên nói: “Cứ thử trước xem sao, lâu dần sẽ có nhiều người biết đến, rồi tự nhiên sẽ có tiền.”
Lục Trầm Ngân đỡ cô nằm xuống: “Ừ, nghe em. Nhưng mai anh phải ra ngoài tìm một việc đàng hoàng đã.”
Lương Vi gật đầu: “Cũng đúng, việc phát sóng trực tiếp này cũng không gấp được, không có ai thành danh sau một đêm.”
Lương Vi nhớ tới Lâm Trí Thâm, còn cả số tiền đi vay để mua căn nhà này nữa. Cô thấy chính mình cũng nợ nần chồng chất.
Cô nói: “Ở nhà cũng rảnh, từ mai em sẽ mở phát sóng trực tiếp.”
Lục Trầm Ngân nhớ tới chiếc váy lần trước cô mặc thì ánh mắt trầm xuống: “Bây giờ em không được mặc bừa loại váy kia đâu, chân không tiện.”
Lương Vi cong môi cười lên: “Anh tưởng em không biết anh đang nghĩ gì à?” Cô đưa hai tay lên ôm lấy rồi kéo Lục Trầm Ngân xuống, sau đó dán lên tai anh: “Về sau không mặc nữa, chỉ mặc cho anh xem.”
Hai người thân mật một lúc lâu rồi mới tách ra. Lục Trầm Ngân định về nhà nấu cơm cho Lương Vi ăn thì thấy Cát Vân đã nấu rồi, còn nói lát nữa sẽ mang đồ ăn sang cho Lương Vi và bố cô nữa.
Lý Đại Cường nói: “Em giống giúp việc nhà đó rồi đấy.”
Nhắc đến giúp việc, Lục Trầm Ngân mới hỏi: “Nếu muốn thuê người giúp việc ở đây thì phải tìm ở đâu?”
Cát Vân ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: “Lương Vi muốn thuê người giúp việc à?”
“Ừ, cô ấy không xuống nhà được, bố cô ấy cũng cần người chăm sóc 24/7.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Cát Vân dần siết chặt, cô ấy nói: “Nếu không tôi sang giúp chăm sóc một chút? Đợi mọi người tìm được người giúp việc rồi thì tôi nghỉ.”
Lý Đại Cường: “Em có bệnh hả, rảnh đến ngớ ngẩn đúng không?”
Cát Vân cúi đầu xuống: “Giúp chút việc cũng không thành vấn đề.”
Lục Trầm Ngân nói: “Không phiền, để tôi thử bảo với Lương Vi xem, là người trong nhà nên cũng yên tâm hơn.”
Lý Đại Cường: “Sang nhà cô ta làm không công? Đúng là đầu óc có bệnh!”
“Cậu, Lương Vi sẽ trả tiền.”
Lý Đại Cường vung tay lên: “Tùy mấy người, đầu óc người nào cũng có bệnh.”
Tay Cát Vân siết vào càng chặt, chặt đến mức cả người cô ấy run lên nhè nhẹ.
Hết chương 54.