Trầm Ẩn

Chương 52: Một người phụ nữ ở bên anh lâu tới vậy, không chỉ là vì tiền đâu




Biên tập: Bột

Trong bóng đêm dày đặc và dưới ngọn đèn ấm của phòng bệnh, anh dùng đôi bàn tay dày dặn mà rộng lớn nắm lấy tay Lương Vi. Còn cô kể lại tất cả những khúc mắc đã giằng xé mình ngần ấy năm cho anh nghe.

Khi nhớ lại quá khứ kia, Lương Vi thuật lại bằng giọng điệu nhàn nhạt như thể đó là chuyện của người khác vậy.

Lục Trầm Ngân vẫn an tĩnh và kiên nhẫn ngồi nghe bên giường bệnh.

Lương Vi: “Ông ta đã làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế đấy, ông ta chính là kẻ bệnh tâm thần.”

“Thì ra ông ấy phạm tội này, anh còn nghĩ là tội trộm cắp.”

Lương Vi trầm mặc rồi nhìn sang nơi khác.

Lục Trầm Ngân nâng tay cô lên rồi đặt một nụ hôn xuống mu bàn tay Lương Vi: “Lương Vi, anh thấy cuối cùng anh cũng hơi hiểu em rồi.”

Anh vẫn biết cô thật tình với anh, nhưng anh luôn không xen được vào thế giới của cô. Bởi cô luôn cho anh thấy dáng vẻ ung dung nhất, chuyện gì cũng không nhiều lời, như cô có thể giải quyết hết tất cả vậy.

Lương Vi: “Trước kia cảm thấy không hiểu rõ em?”

Anh lắc đầu: “Cũng không hẳn, nhưng như bây giờ thấy tốt hơn.” Anh hiểu rõ quá khứ của cô, hiểu rõ nỗi khổ tâm lý của cô. Cứ như vậy, về sau anh sẽ không làm gì khiến cô khó xử, hay sẽ không nói lời gì khiến cô tức giận. Anh biết mình nên nói hay làm gì.

Lúc đầu anh cẩn thận từng li từng tí khi nhắc tới bố mẹ cô. Anh sợ sẽ giẫm phải mìn, nhưng bây giờ không như vậy nữa.

Lương Vi: “Không muốn nói với anh vì hơi khó mở miệng, thậm chí đến chính em cũng không muốn nhớ lại. Dù sao cũng không phải hồi ức đẹp đẽ gì để kể lại với anh.”

Lục Trầm Ngân nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng mà chăm chú: “Về sau chuyện gì cũng có thể kể với anh.”

Anh nhớ tới phản ứng của Lương Vi vào đêm nghe anh kể chuyện ở bệnh viện ấy, cô không an ủi anh, cũng không nói mấy lời vô nghĩa. Cô chỉ nói, nếu làm thế khiến anh thoải mái hơn thì cứ làm như vậy đi. Cô nói cô thích tính anh như vậy.

“Lương Vi…” Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô nhưng ngón tay luôn tránh những vết thương và băng gạc.

Bây giờ nhớ lại, mọi thứ đều đã thông suốt.

Cô cũng giống anh, cũng bị vây hãm trong ngục giam, cô không thoát khỏi đó được nên cũng cảm động lây.

Lương Vi: “Có phải em rất đáng thương không?” Cô thẳng thắn nhìn anh, giọng nói cũng hơi khàn khàn.

“Không, dù vậy cũng là chuyện đã qua rồi. Bây giờ em sống tốt lắm, cực kỳ tốt. Lương Vi, anh cũng thích em như vậy.”

Cô vùng vẫy trong đau khổ nhưng vẫn cố gắng sống, có lẽ chỉ tốn nhiều thời gian hơn một chút thôi.

Lương Vi chợt cười một tiếng.

Có lẽ, cô và Lục Trầm Ngân mới là cùng một loại người.

Lương Vi: “Nói ra xong hình như cũng nhẹ nhõm hơn một chút.”

Cô chưa từng kể lại toàn bộ chuyện này cho người khác nghe bao giờ, kể cả với Lâm Trí Thâm. Anh ta chỉ biết bố cô đang ngồi tù và cô không thích gia đình mình mà không biết Lương Cương vào tù vì tội gì. Bởi chính Lương Vi cũng không muốn cho anh ta quá nhiều. Nếu anh ta quan tâm thì có thể biết được ngay, nhưng Lương Vi biết Lâm Trí Thâm sẽ không quan tâm tới vậy.

“Vậy em định về sau sắp xếp cho bố mình thế nào?” Anh hỏi.

Lương Vi nhíu mày: “Em cho ông ta 14 vạn. Lúc đầu định tìm nhà cho ông ta rồi mỗi người một ngả, bây giờ… Ông ta như vậy sẽ không sống được một mình. Thôi, qua một khoảng thời gian nữa rồi tính sau.”

Cô nhìn đôi mắt đầy tia máu dày đặc của Lục Trầm Ngân thì thấy hơi đau lòng: “Muộn lắm rồi, mau ngủ đi.”

Lục Trầm Ngân yên lặng mở mắt, đúng là mắt anh đã cay lắm rồi, hai ngày nay đều không ngủ ngon được.

“Anh đi giặt quần áo đã rồi ngủ.” Vừa lau người xong nên quần áo đang chất đống trong chậu.

“Mai rồi giặt, mắt anh đỏ lắm rồi, mau ngủ đi.”

Lục Trầm Ngân cười, sau đó anh hơi khom người hỏi nhỏ: “Buồn đi vệ sinh không?” Từ lúc tỉnh lại đến giờ cô vẫn chưa đi vệ sinh, hơn nữa còn truyền hai mình nước muối và uống một cốc nước ấm như thế, sao có thể không buồn đi vệ sinh đây.

Mặt Lương Vi hơi mất tự nhiên, cô quay mặt sang chỗ khác: “Không buồn.”

Lục Trầm Ngân chống hai tay ở bên người cô, anh cố ý đưa mặt tiến lại gần, chóp mũi anh đối chóp mũi cô, hơi thở của anh đều phả vào môi cô.

“Anh ôm ngươi em đi hay là lấy —— cho em.”

“Anh ôm.”

Lương Vi có chết cũng không dùng bô.

Lục Trầm Ngân sợ làm cô đau nên ôm cô vừa chậm vừa nhẹ: “Cẩn thận chân em một chút, đừng lộn xộn.”

Lương Vi ôm lấy cổ anh, bó thạch cao bị kéo đi nên khá đau. Có lẽ do mới phẫu thuật xong, vết thương chưa khép lại hẳn nên cô vốn không cử động được.

Lương Vi chịu đựng.

Lục Trầm Ngân ôm cô vào phòng vệ sinh. Lương Vi nhìn mình trong gương thì thấy trán bị đọng máu tới tím bầm, mũi và mặt cũng có rất nhiều vết thương nhỏ, còn cả miếng gạc dễ thấy bên mặt cô nữa.

Anh ôm cô ngồi lên bồn rửa tay: “Anh cởi quần cho em đã.”

Quần bệnh nhân là cạp chun nên kéo nhẹ một cái là cởi được ngay.

Lục Trầm Ngân để cô bám lấy vai mình, sau đó cẩn thận kéo quần cô xuống đầu gối.

Lương Vi hít vào một hơi vì mông đột nhiên dán vào bồn rửa mặt bằng sứ nên hơi lạnh.

Nơi riêng tư bị lộ ra ngoài, Lương Vi cố kéo áo để che khuất chỗ khu rừng kia. Lục Trầm Ngân thấy được nhưng vờ như không, sau đó anh bế cô ngồi lên bồn cầu.

Chân Lương Vi không thể mở ra biên độ quá lớn, càng không thể thả lỏng để chống xuống đất được, vì thế anh nhẹ nhàng nâng phần đùi phải bị thương của cô lên.

Lương Vi: “… Anh ra ngoài đi, tự em làm được.”

Lục Trầm Ngân ngồi xổm trước mặt cô, tay anh nâng lấy chân cô, mắt còn nhìn thẳng vào nơi đó, như vậy bảo sao cô có thể đi tiểu được đây.

Lục Trầm Ngân: “Em mới phẫu thuật xong nên người còn yếu lắm. Anh đỡ giúp em, chân em không thể lại làm sao được. Lương Vi, không bắt em dùng bô là anh đã nhượng bộ lắm rồi đấy.”

Lương Vi ngồi không rồi giương mắt nhìn anh như vậy.

Lục Trầm Ngân: “Không có gì phải ngại.” Sắc mặt anh rất tự nhiên, giọng nói trầm thấp như đang dỗ trẻ con.

Lương Vi nín thở tập trung nhưng vẫn đi không được. Cô không vượt qua nổi ranh giới trong lòng.

“Anh cứ ra ngoài trước đi.”

Lục Trầm Ngân nhắm mắt lại nói: “Thế em bịt tai anh lại, như vậy anh không nhìn mà cũng không nghe thấy gì hết.”

Lương Vi đưa tay bịt tai anh lại. Lúc sờ đến phần xương dị dạng ở tai anh, cô lại bất giác sờ thêm một chút. Anh hơi run lên rồi thấp giọng nói: “Đừng có sờ.”

Lương Vi quên mất là anh rất mẫn cảm.

Lương Vi bịt rất chặt, chỉ sợ anh nghe được âm thanh gì.

Xong việc, anh mở mắt ra rồi đưa tay kéo giấy vệ sinh.

Lương Vi: “Em tự lau.”

Anh đỡ cô dậy: “Chân phải của em phải giơ lên một chút, đừng chạm vào mấy món đồ bên cạnh. Lại đây, bám vào người anh.”

Lương Vi dựa vào người anh như một chú gấu loãng xương. Lục Trầm Ngân ôm cô bằng một tay, một tay còn lại cầm khăn giấy lau cho cô.

“Anh nhẹ thôi.”

Anh lau không biết nặng nhẹ, sau đó chỉ thấy đầu ngón tay mình hơi ướt.

Lục Trầm Ngân: “Anh… chưa lau giúp người khác bao giờ, làm em đau à?”

Lương Vi: “Thôi được rồi, làm gì có ai lau nhiều lần thế!” Khăn giấy vừa mềm vừa mỏng khiến cô cảm nhận được ngón tay anh di chuyển qua lại theo khe hẹp kia.

Cô chưa từng có cảm giác xấu hổ như thế bao giờ.

Lục Trầm Ngân vứt giấy vệ sinh đi, sau đó xả nước rồi mặc quần cho Lương Vi.

Lục Trầm Ngân ôm cô về giường rồi mới vệ sinh cá nhân cho mình. Anh chỉ rửa mặt và rửa chân đơn giản, thế mà không biết còn bận làm thêm việc gì, tới lúc làm xong đã là nửa đêm.

Vì đây là phòng bệnh cao cấp nên có một ghế sofa dài. Anh cầm áo khoác phủ lên người, nằm xuống sofa cũng không thấy có gì bất tiện, không bao lâu sau đã thiếp đi.

Anh mệt mỏi vô cùng.

Lương Vi nằm trên giường bệnh, cô không thể vươn mình cũng không thể đứng dậy được. Cô nằm nhìn trần nhà mà không ngủ được.

Lúc nghĩ đến Lâm Trí Thâm, cô không biết anh ta ở đây làm gì, vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở thành phố Long, còn đúng lúc thanh toán tiền phẫu thuật và viện phí lúc cô gặp tai nạn giao thông.

Nếu anh ta đến tìm cô, thì tìm cô để làm gì?

Cô quen Lâm Trí Thâm vào năm 21 tuổi, sau khi nếm đủ cay đắng cuộc đời thì cô gặp anh ta. Anh ta là người đàn ông có tiền, có quyền, có tướng mạo, tuy anh ta có thương tật nhưng có cô gái nào không động lòng trước một người đàn ông như thế đây.

Lương Vi từng động lòng với anh ta.

Mới đầu là vì tiền, vì tìm kiếm kích thích nên cô mới lên giường rồi ở bên anh ta. Dù thanh danh có tàn tạ cô cũng không quan tâm, thế nên Lâm Trí Thâm cảm thấy cô là người rất phóng khoáng, không bị ràng buộc, cực kỳ tùy tiện. Cô muốn làm chuyện gì thì làm chuyện đó, cô vốn không e ngại ánh mắt của người khác.

Nhưng anh ta không biết, sở dĩ cô không e ngại vì cô đã phải chịu đủ loại ánh mắt, vì thương tích đầy mình rồi nên giờ đây không còn gì phải sợ hãi nữa.

Anh ta không hề biết.

Anh ta không biết Lương Vi từng động lòng với mình. Anh ta cũng không biết sự động lòng của cô đã dần bị anh ta làm cho hao mòn. Tới cuối cùng, tình cảm đó chỉ còn kẹt lại giữa mức bạn bè và tình nghĩa mỏng manh mà thôi.

Lương Vi nhớ đến Lâm Trí Thâm thì bắt đầu mệt dần.

Ngày hôm sau, Lương Vi bảo Lục Trầm Ngân đến khách sạn lấy hành lý, sau đó bảo anh đi mua một chiếc điện thoại và thẻ sim mới. Cô phải liên hệ với Lâm Trí Thâm để thanh toán tất cả.

Lúc cô đang nằm trên giường xem TV thì cửa phòng bị đẩy ra, tiếng gậy gõ xuống đất kia thật dễ nhận ra. Lương Vi biết anh ta tới rồi, cũng đúng lúc Lục Trầm Ngân không có ở đây.

Lâm Trí Thâm đưa chiếc điện thoại vỡ nát cho cô: “Người lái xe bị em đâm vào đòi bồi thường 50 vạn, xe của em được công ty bảo hiểm bồi thường 20 vạn.”

Lương Vi nhận lấy điện thoại, vẫn còn khởi động được. Nhưng màn hình vừa bật lên đã tắt ngóm vì hết pin.

Anh ta nói: “20 vạn ở trong tài khoản của em, đã giúp em bồi thường 50 vạn rồi.”

Lương Vi nhìn về phía anh ta: “Tiền phẫu thuật và tiền nằm viện tổng cộng là bao nhiêu?”

Lâm Trí Thâm: “Muốn trả lại?”

“Ừm.”

“Khi nào về sẽ bảo thư kí gửi hóa đơn cho em.”

“Được.” Cô đưa di động cho Lâm Trí Thâm: “Lát nữa ra ngoài vứt cái này đi giúp tôi.”

Lâm Trí Thâm cầm lấy, từ đầu tới cuối đôi mắt thâm thúy của anh ta vẫn luôn quanh quẩn bên người cô: “Anh ta không có gì cả, ngay cả nhẫn tặng em cũng chỉ có thế.”

“Không liên quan đến anh.”

Lâm Trí Thâm tiến về phía cô, anh chống tay lên thành giường rồi cúi người xuống: “Lương Vi, em có tim không?”

Lương Vi nửa dựa trên giường, cô ngước mắt đối diện với đôi mắt tĩnh mịch của Lâm Trí Thâm rồi hỏi ngược lại bằng giọng lạnh nhạt: “Vậy anh có không?”

Lâm Trí Thâm nhìn cô thật sâu rồi mím môi không nói.

Anh ta nhẹ nhàng giữ cằm Lương Vi, đôi con ngươi màu nâu nhạt của cô rất bình tĩnh, không có chút hỗn tạp nào mà cứ trong suốt như vậy. Anh ta nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt cô.

“Anh ta có gì tốt.”

“Lâm Trí Thâm, vậy tôi có gì tốt?” Đáng để người như anh không buông bỏ được.

Lương Vi đẩy tay anh ta ra rồi nói: “Cho tới giờ, người không có tim là anh. Anh có đau khổ khi không có tôi không? Không có tôi, vẫn còn ngàn vạn phụ nữ khác có thể bầu bạn với anh. Không có tôi, anh chẳng qua chỉ mất đi một đối tượng để tiêu khiển tịch mịch mà thôi.”

“Anh chỉ có một mình em.”

Rõ ràng đây là một câu nói khiến người ta động lòng, thế nhưng Lương Vi lại không dao động chút nào.

Cô biết Lâm Trí Thâm không phải kiểu gặp phụ nữ nào cũng ôm quàng. Từ góc độ nào đó mà nói, anh ta giữ mình rất trong sạch. Những năm này, ngoài cô ra, dường như anh ta chưa từng có người phụ nữ nào khác.

Tất cả mọi người đều coi Lương Vi là người trong lòng anh ta, đều cho rằng anh ta rất thâm tình với cô. Cho dù lời đồn ra ngoài là bao nuôi, nhưng họ đều thay đổi cách nhìn với Lương Vi, vì thế mẹ Lâm mới hận Lương Vi đến vậy.

Hai người ở bên nhau tới 6, 7 năm, cả hai đều chỉ có đối phương nhưng lại không phải yêu. Dù thế nào đi nữa, anh ta cũng không yêu cô.

Vì thế mới nói, anh ta là kẻ không có tim.

Lương Vi: “Anh có từng thích tôi không? Anh yêu tôi à? Anh hỏi anh ấy có thể cho tôi cái gì, vậy anh thì sao, anh có thể cho tôi cái gì? Ngoài nhà, xe, tiền ra thì còn gì nữa không? Anh còn cho tôi được thứ gì nữa?”

Lâm Trí Thâm nâng người lên rồi nhìn xuống cô: “Lương Vi, giống như trước đây không tốt sao?”

“Tôi 27 rồi, tôi đã 27 tuổi rồi, sẽ sang 28 nhanh thôi, khoảng thời gian tươi đẹp nhất của tôi đều dành cho anh.”

Lâm Trí Thâm mãi mãi không cho được thứ mà cô khao khát, dù có quan quẩn bên anh ta đi nữa cũng sẽ tốn công vô ích.

Lâm Trí Thâm dường như đã hiểu, đúng là anh ta không thể cho Lương Vi thứ cô muốn.

Anh ta nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Anh ta xoay người rời đi.

Lương Vi đột nhiên nói: “Một người phụ nữ ở bên anh lâu tới vậy, không chỉ là vì tiền đâu.” Bằng chất giọng nhàn nhạt.

Lâm Trí Thâm để lại bóng lưng cho cô: “Em muốn trở về lúc nào cũng được.” Nếu có một ngày cô không chịu được nữa, chỉ cần cô đồng ý, anh ta đều chấp nhận. Chỉ cần là cô.

Lương Vi: “Tôi sẽ không trở về. Anh và tôi đều là người dứt khoát, đừng dây dưa lằng nhằng nữa, tách ra là tách ra, không cần anh nhúng tay vào cuộc sống của tôi. Anh ấy rất tốt, tốt hơn bất kì ai khác.”

Cô từng yêu Lâm Trí Thâm, cũng từng hận Lâm Trí Thâm. Thế nhưng hiện tại cô lại thực sự cảm ơn anh ta, bởi nếu trong khoảng thời gian càn rỡ kia không có anh ta, không biết cô sẽ sống thành thế nào, và có lẽ sau đó cô cũng sẽ không gặp được Lục Trầm Ngân.

Lâm Trí Thâm cần Lương Vi, nhưng anh ta chưa từng yêu cô.

Cả đời này, anh ta cũng không cần yêu.

Anh ta chỉ để lại một câu “được” rồi rời khỏi phòng bệnh.

Lương Vi mở âm lượng của TV to lên rồi tiếp tục xem, như thể anh ta chưa từng tới, như thể mấy năm đó chỉ là một giấc mơ.

Cô cũng không muốn hỏi vì sao anh ta lại xuất hiện ở thành phố Long. Vì cô hay vì chuyện gì khác, cô đều không muốn biết.

Sau khi quyết định rời khỏi anh ta từ 2 tháng trước, cô đã buông bỏ anh ta rồi.

Cô không muốn cho ai biết từ lúc mình yêu anh ta, không chiếm được anh ta tới bắt đầu quên rồi cuối cùng là buông bỏ anh ta. Dù cho đó là một quá trình thống khổ và dài đằng đẵng.

Thế nên, cô thật may mắn khi gặp được người dịu dàng như Lục Trầm Ngân. Mà tình cảm của anh với cô cũng đâm sâu bén rễ như vậy.

Có lẽ tất cả đều là sự an bài của số mệnh: Anh xuất hiện là vừa đúng lúc.

Lương Vi nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, viên kim cương nho nhỏ trên đó đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hết chương 52.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.