Trái Tim Người Câm

Chương 7




(39)

Vào lúc Trần Thiên Dương rời nhà, Triệu Dương cũng xuống lầu cùng cậu. Gã còn nói hôm nay gã được lãnh lương, muốn đón cậu tan tầm. Mãi đến khi cậu ngồi lên xe buýt, Triệu Dương mới không theo nữa.

Trần Thiên Dương thoát khỏi Triệu Dương, đến trạm thứ hai bèn xuống xe. Cậu không thích ngồi xe buýt, bởi vì khi có nhiều người thì cậu không thể nào nghe được thông báo bến đỗ, lần nào cũng phải để tâm đếm số trạm dừng.

Công việc hôm nay là đến làm cỏ ở một công viên.

Trần Thiên Dương hơi tiếc nuối. Cậu đội mũ rơm, đẩy máy cắt trên thảm cỏ phát ra những tiếng brừm brừm. Khi cậu đếm hơn tới vòng thứ bốn trăm thì tổ trưởng mới thông báo tan làm. Trần Thiên Dương mệt đến mức không nâng nổi tay, cả người toàn là mồ hôi, mặt cũng đỏ hây hây vì nóng.

Cậu rửa mặt ở nhà vệ sinh công cộng, lúc đi ra thì thấy xe của Trần Vân Học, Lưu Hạm đang đứng cạnh xe vẫy tay với cậu.

Trần Thiên Dương lên xe, Lưu Hạm thấy mặt cậu đỏ hừng hực bèn hỏi: “Mệt lắm hả con? Sao lại xếp việc như kiểu đấy, buổi chiều nắng gắt thế kia mà.”

Trần Thiên Dương vừa lau mồ hôi, vừa lắc đầu: “Cũng không phải lúc nào cũng vậy.”

“Mẹ xem bảng sắp xếp công việc mà tổ trưởng của con gửi, cứ tưởng là đi làm tình nguyện viên mà thôi. Sao lại phơi nắng chang chang thế này?”

Trần Thiên Dương vò khăn giấy trong lòng bàn tay rồi khua nhẹ ngón tay: “Sao ba mẹ lại ở đây.”

Cửa xe bị mở ra, Trần Khoa Vũ ném cặp sách vào trước rồi cũng chui vào, trong tay còn có hai cây kem ốc quế: “Hôm nay trường em thi đấu ở viện bảo tàng mỹ thuật, ba mẹ đến xem đấy.”

Trần Thiên Dương nhận kem ốc quế, xé giấy ra, cắn một miếng nhỏ.

Trần Khoa Vũ thấy trên tóc cậu có vài giọt nước lấp lánh, bèn đưa tay sờ cái gáy ẩm ướt lạnh ngắt: “Sao mồ hôi mồ kê mướt mải thế này?”

Trần Thiên Dương mặc quần áo lao động, đội mũ rơm, phơi nắng cả buổi chiều, làm sao mà không nóng cho được?

Cậu cúi đầu ăn kem ốc quế, không nói gì.

Trần Khoa Vũ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bực dọc cả đường, xuống xe bèn nói với Lưu Hạm: “Rốt cuộc ba mẹ có dẫn anh đi bệnh viện không thế?”

Lưu Hạm lườm cậu ta: “Ăn nói kiểu gì thế? Mẹ dẫn anh con đi có sót lần nào không? Anh con bị bệnh bẩm sinh thì mẹ biết làm thế nào được.”

Trần Khoa Vũ vùng vằng xông thẳng lên lầu.

Trần Thiên Dương chậm rãi xuống xe, đi theo vợ chồng Lưu Hạm vào thang máy. Cậu để ý thấy Lưu Hạm ngập ngà ngập ngừng, mãi đến lúc cửa thang máy mở ra mới bảo: “Dương Dương, trưa mai, theo mẹ đi ăn một bữa cơm được không?”

Buổi sáng cậu không có việc gì nên gật đầu.

Thấy dáng vẻ thờ ơ phó mặc của cậu, Trần Khoa Vũ cau mày, kéo cậu đi ra ngoài: “Nhanh đi tắm đi. Anh không nóng hả?”

Trần Vân Học nhìn hai anh em vào cửa, bất mãn liếc mắt nhìn Lưu Hạm: “Tuổi nó còn nhỏ, bà vội gì chứ.”

“Thấy thích hợp thì làm quen một chút có mất gì đâu. Vốn đã khó tìm rồi, bây giờ mà không chọn thì muộn mất. Ông thì biết cái gì.”

(40)

Vì câu nói của Phục Thành mà Tống Hân sợ đến mức mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau gã vác đôi mắt gấu mèo đi tìm Phục Thành. Phục Thành dự hết cuộc họp này đến cuộc họp khác, bận tối tăm mặt mày, cuối cùng chỉ có Tưởng Thừa Ân tiếp gã.

Đây là lần đầu tiên gã tới công ty sau khi nơi này được Phục Thành tiếp quản, trong ngoài tựa như không có gì thay đổi, lại như tất cả đều đã đổi thay.

Gã suy nghĩ cả đêm cũng chẳng dám khẳng định hàm nghĩa trong câu nói kia của Phục Thành.

Lúc trước hai nhà Phục – An gây nhau quá gắt. Sau khi Phục Thành xuất ngoại thì nhà mẹ hắn không định cho hắn trở về. Phục Thành đi rất dứt khoát, Phục Minh thì vui như tết, mở tiệc mời khách hai ngày ở nhà hàng đắt đỏ nhất trong thành phố Yên.

Chẳng ai ngờ Phục Thành lại trở về và đoạt lại bằng hết những thứ vốn là của mình; càng chẳng ai ngờ trong lòng Phục Thành vẫn luôn nhung nhớ một người khác.

Tống Hân uống xong ba ly cà phê an ủi thì Phục Thành mới đẩy cửa đi vào, câu nói đầu tiên là: “Tra được chưa?”

Tống Hân mở tin nhắn được anh trai gửi cho trên điện thoại, đưa cho Phục Thành xem.

Trần Vân Học làm tại bộ phận hành chính, Lưu Hạm là kế toán công ty còn Trần Khoa Vũ thì học tại một trường cấp ba chuyên. Người mất gần đây nhất trong nhà Trần Thiên Dương là bà nội cậu, thời gian vào hai năm trước.

“Nhà cậu ta đang yên đang lành, thế mà hôm qua ông nói làm tôi tưởng cả nhà ấy chết sạch rồi chứ.”

“Ai chết vậy?” Phục Việt nện giày cao gót bước vào, trên tay ôm một chồng văn kiện.

Tống Hân nhíu mày, cười: “Gái cưng càng ngày càng đẹp đấy.”

Phục Việt đặt văn kiện lên bàn Phục Thành: “Anh, tư liệu về hội liên hiệp người khuyết tật đều ở đây. Vốn dĩ ban đầu em chỉ định làm từ thiện, nhưng em cũng kiểm tra hợp đồng kĩ càng rồi, không có vấn đề gì đâu ạ.”

Nói xong, cô hừ một tiếng về phía Tống Hân rồi rời phòng làm việc như một con công nhỏ.

Cửa vừa đóng lại, nụ cười của Tống Hân tắt lịm. Gã nói với Phục Thành: “Ông thấy cậu ta sống không tốt, vậy ông tính làm gì?”

Phục Thành lật ra một xấp văn kiện: “Không phải tôi thấy.”

Dứt lời, hắn khép văn kiện lại, muốn đi gặp Trần Thiên Dương một chuyến.

Tống Hân ngồi trên xe của hắn. Cả hai tìm một vòng, qua hỏi hội liên hiệp người khuyết tật thì họ bảo hôm nay Trần Thiên Dương đến công viên, thế là họ cũng đến công viên. Vừa đến nơi thì thấy Lưu Hạm lau mồ hôi cho Trần Thiên Dương rồi cả nhà ngồi xe về.

Phục Thành không lại gần đó, tay hắn gác lên cửa sổ xe, cầm điếu thuốc, hút từng hơi một.

Tống Hân nói: “Phục Thành, tôi thấy ông cả nghĩ quá rồi. Mỗi người một cách sống, chưa chắc cậu ta đi làm công đã là vì sống không tốt. Gia đình của cậu ta cũng bình thường, không thể sống dư dả như chúng ta được.”

Tống Hân thấy Phục Thành không nói lời nào, bèn ướm hỏi: “Ông yêu cậu ta thật à? Nhưng cậu ta với ông không là người cùng thế giới, chuyện này ông phải hiểu rõ chứ.”

(41)

Hôm sau, lúc Trần Thiên Dương đến hội liên hiệp người khuyết tật thì bảo vệ nói cho cậu biết ngày hôm qua có người tới tìm cậu: “Bọn họ nói là bạn của cậu.”

Cậu nghĩ không ra mình thì có người bạn nào, bèn cau mày đầy hoang mang, bảo vệ lại nói: “Hai người đều cao to, lái một chiếc xe sang lắm. Có phải họ hàng của cậu không?”

Trần Thiên Dương lắc đầu, suy nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra nhà họ Trần có họ hàng nào đi xe sang.

Lưu Hạm tới tìm Trần Thiên Dương đi ăn cơm. Bà sợ cậu căng thẳng nên không nói cho cậu biết trước. Mãi khi đến nơi mới giới thiệu người đối diện: “Đây là dì Mã. Đây là con gái của dì ấy, Mã Miêu Miêu. Con bé lớn hơn con năm tuổi.”

Điều kiện của Mã Miêu Miêu không tệ. Cô học luật, dù bây giờ phải ngồi trên xe lăn thì vẫn toát ra sự kiêu ngạo và sắc sảo.

Cô có mái tóc ngắn gọn gàng, mũi cao thanh tú, ánh mắt nhìn sang lúc ngẩng đầu lên trông rất lạnh lùng.

“Miêu Miêu!”

Bị cảnh cáo một câu, cô mới chịu gượng gạo mở miệng: “Cháu chào dì.”

Lưu Hạm không ngờ con gái của đối phương lại khó gần như vậy, lòng mừng thầm khi chưa nói thật cho Trần Thiên Dương. Trần Thiên Dương ngồi ở một bên, nhìn ra đường lớn bên ngoài, không nghe thấy các bà đang nói gì.

“Dương Dương trắng trẻo ghê, trông hơi nhỏ nhỉ.”

“Hai mươi rồi đấy. Tại mặt nhỏ nên nhìn hơi trẻ con chứ cháu nó đi làm rồi chị ạ.”

“Thật à? Làm gì thế?”

Trần Thiên Dương quay đầu lại, thấy Mã Miêu Miêu đang nhìn mình. Cậu lễ phép cười, sau đó cầm lấy bình rót chút nước vào ly của cô.

Ánh mắt Mã Miêu Miêu dịu đi một chút. Cô nhìn chằm chằm Trần Thiên Dương ngờ nghệch, đột nhiên hỏi: “Cậu ấy không nghe được gì sao?”

Lưu Hạm sợ cô ghét bỏ, bèn nói: “Lại gần thì sẽ nghe rõ hơn.”

“Tại sao không đeo máy trợ thính?”

Mã Miêu Miêu hỏi thế làm trong lòng Lưu Hạm hơi khó chịu, thế nhưng cô đã hỏi thì nghĩa là cũng phải quan tâm. Lưu Hạm bèn trả lời: “Thằng bé dậy thì mới mắc cái tật này, đeo máy trợ thính suốt ngày rơi, lại còn đau tai nữa chứ, thà tháo ra cho xong.”

Mã Miêu Miêu không hỏi lại, chỉ là thỉnh thoảng nhìn Trần Thiên Dương. Hai người mẹ bên cạnh đều mừng như mở cờ trong bụng.

Chia tay hai mẹ con cô gái kia, Trần Thiên Dương đưa Lưu Hạm lên xe rồi đi mua một cấy kem ốc quế, cắn từng miếng nhỏ xíu. Nhìn mấy đôi tình nhân trên đường, cậu mới muộn màng phát hiện ra mình vừa tham dự một buổi xem mắt.

(42)

Trần Thiên Dương xem mắt xong còn phải trở về đi làm. Có điều chiều nay cậu được nghỉ, đợi đến năm giờ thì đi về nhà.

Vừa ra đến bên ngoài đã thấy Triệu Dương đợi sẵn. Gã quen biết tất cả các thành viên ở đây, vừa cười ha hả chào hỏi, vừa cầm một túi mơ tây mời mọi người. Lúc nhìn thấy Trần Thiên Dương, gã chạy bước nhỏ đến, đưa đồ đang cầm cho cậu rồi dè dặt mở miệng: “Dương Dương, hôm nay em không về nhà ba mẹ chứ? Buổi trưa anh thấy mẹ em đến thăm em rồi, em đừng về đó mà.”

Trần Thiên Dương cau mày, cảm giác khó chịu và bồn chồn không thể xóa tan lại một lần nữa bò lên lưng cậu.

Thừa dịp Trần Thiên Dương ngẩn người, Triệu Dương nửa đẩy nửa kéo cậu tới một quán ăn, muốn mời cậu ăn cơm.

Trần Thiên Dương thoáng hoang mang. Chính cậu cũng quên cái tên Triệu Dương này bắt đầu dính lấy mình từ khi nào rồi.

Triệu Dương nói họ có duyên, tên cũng giống nhau nên coi cậu là em trai.

Lúc mới đến hội liên hiệp người khuyết tật, gã rất săn sóc cậu. Về sau, loại săn sóc kiểu này làm Trần Thiên Dương không biết phải làm sao. Cậu muốn chạy trốn, nhưng Triệu Dương lại khóc lóc, còn chủ động rời đi trước.

Nhưng chẳng biết Triệu Dương đã lén đánh thêm một chiếc chìa khóa nhà cậu từ lúc nào, rồi cứ thi thoảng lại xuất hiện trong nhà cậu. Có một lần Trần Thiên Dương tỉnh dậy còn nhìn thấy Triệu Dương nằm chình ình trên giường mình.

Lần đó Triệu Dương quỳ dưới đất, tự tát mình sưng cả mặt, thề thốt rằng sẽ không bao giờ đến nhà cậu nữa.

Nhưng gần đây gã lại lởn vởn trước mặt cậu.

Trần Thiên Dương nhìn Triệu Dương chọn một bàn đồ ăn, không hề động vào, chỉ làm ngôn ngữ kí hiệu ý bảo: “Hôm nay tôi đã đi xem mắt, nếu anh cứ mãi quấn lấy tôi như thế thì không hay. Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ nói cho người nhà biết.”

Nét cười trên mặt Triệu Dương cứng đờ, nước mắt rớt lã chã.

Trần Thiên Dương đứng lên muốn đi, Triệu Dương lại vội vàng giữ lấy cậu. Mồ hôi lẫn nước mắt gã dây vào mu bàn tay Trần Thiên Dương, giọng nói thì nức nở nghẹn ngào: “Dương Dương, em ăn với anh một bữa cơm, có được không? Coi như thương hại người anh trai này đi.”

Bây giờ đang lúc tan tầm, người qua lại trên đường đông như mắc cửi, mấy chỗ ngồi khác trong quán cũng chật ních. Tất cả bọn họ đều dòm ngó Trần Thiên Dương cứ như thể cậu là thứ gì quái dị lắm.

Trần Thiên Dương hoang mang ngồi xuống, siết chặt tay lại.

Triệu Dương gắp cho Trần Thiên Dương cả đống thức ăn, thấy cậu chẳng động vào thì bắt đầu nốc rượu. Nốc hết một bình rượu trắng, gã mới chịu đi tính tiền.

Trần Thiên Dương mới đi được mấy bước thì Triệu Dương đã đuổi kịp. Gã uống say khướt, nhìn vừa tội nghiệp vừa dè dặt: “Dương Dương, anh đưa em về nhé.”

Sau đó Triệu Dương dính lấy Trần Thiên Dương suốt cả con đường. Cậu chạy về phía trước, gã bèn vươn tay giữ chặt cậu không chịu thả ra.

Vào lúc này Trần Thiên Dương mới phát hiện tuy rằng Triệu Dương chỉ có một cánh tay, thế nhưng cái tay này lại khỏe hơn người. Cậu chẳng thể nào giãy ra nổi.

Người trên phố đều né tránh bọn họ và dò xét bằng ánh mắt quái dị.

Triệu Dương siết chặt tay cậu, lẩm bẩm trong miệng: “Anh đưa em về, em đừng sợ. Anh chỉ muốn tốt cho em, em sợ anh như thế làm gì?”

Gã trông thấy Trần Thiên Dương hoảng hốt thì như vừa tỉnh giấc chiêm bao, thả tay ra, hoang mang xin lỗi: “Dương Dương, xin lỗi, có phải anh dọa em sợ không?”

Trần Thiên Dương lập tức chạy về phía trước. Không biết cậu chạy bao lâu, trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực mới chống đầu gối dừng lại. Cậu trốn sau một chiếc xe, ngoái đầu nhìn thử. Không thấy Triệu Dương.

Cậu chưa dám yên tâm, vội vã chạy lên lầu, vừa lấy chìa khóa thì bỗng nghĩ Triệu Dương có thể tìm tới đây, bèn quay đầu chạy xuống. Đúng lúc ấy, cậu đụng phải một người đang đi lên.

Trần Thiên Dương run bắn lên, hoang mang muốn đẩy người nọ ra, lại bị hắn nắm lấy tay: “Dương Dương?”

Bàn tay cầm tay cậu khô ráo ấm áp. Không phải là Triệu Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.