Trái Tim Người Câm

Chương 3




(19)

Lưu Hạm tan tầm về nhà thì nhìn thấy con trai nhỏ đang ngồi ở sô pha xem tivi, “Làm xong bài tập chưa con?”

Trần Khoa Vũ dán mắt vào tivi, “Dạ xong rồi. Con để trên bàn ấy.”

Lưu Hạm đem đồ ăn vào nhà bếp rồi ngồi ở sô pha kiểm tra bài tập của cậu ta. Đang xem, bà dừng lại, cau mày ngó cửa phòng của Trần Thiên Dương.

Khi Trần Thiên Dương mới đến, hôm nào tan làm về nhà bà cũng thấy cậu ở bên ngoài. Nhưng bây giờ thì cậu cứ ở mãi trong phòng, chẳng chịu ra gì cả.

Lưu Hạm sắp xếp túi sách cho Trần Khoa Vũ rồi nói, “Con đừng xem tivi mãi thế. Đi gọi anh hai ra, chơi với anh một lát.”

Trần Khoa Vũ khó chịu thu tầm mắt lại, “Anh ấy chẳng biết gì cả.”

“Con xem tivi cùng anh hoặc dẫn anh xuống nhà đi dạo đi.”

“Sao mẹ không đi đi?”

Lưu Hạm nghẹn lời, lườm Trần Khoa Vũ, “Con tưởng người lớn rảnh lắm chắc? Mau gọi anh ra đây, mẹ gọt hoa quả cho các con. Lát nữa cầm bóng của con, dẫn anh xuống chơi bóng rổ. Lâu rồi anh không ra ngoài.”

Trần Khoa Vũ cau có đứng lên, lê dép đi mở cửa phòng Trần Thiên Dương. Cậu ta ôn lại nội dung sách dạy ngôn ngữ kí hiệu trong đầu, hơi hồi hộp chà chà lòng bàn tay vào ống quần.

Thế mà trong phòng không một bóng người. Trên chiếc giường đơn, đệm chăn được xếp chỉnh tề, trên bàn sách nhỏ sạch không một hạt bụi, ghế cũng nhét dưới bàn, cứ như chẳng có ai từng ở đây cả.

Lưu Hạm đang trong bếp gọt trái cây đặt lên đĩa, Trần Khoa Vũ vội vàng chạy vào, trong tay cầm một tờ giấy, “Mẹ, anh con có biết đường không?”

Lưu Hạm giật nảy mình.

(20)

Trời tối dần, Phục Thành tìm một khách sạn vào ở. Tống Hân lấy làm lạ, đứng trong thang máy hỏi: “Tại sao không về?” Trong mắt gã lộ ra sự ngờ vực, “Không lẽ ông vẫn chưa yên tâm về đứa nhóc đó à?”

Phục Thành nhìn thang máy nhảy số, thang máy vừa mở cửa đã sải bước ra ngoài, “Không phải.”

“Thế tại sao?”

Phục Thành mở cửa phòng, ném hết đồ đạc lên ghế sô pha. Hắn ngồi xuống, vưa chơi điện thoại di động vừa nói: “Hồi trước Phục Đông Niên đấu thầu được một mảnh đất ở thành phố Toại.”

Tống Hân không có hứng thú, “Người ta thì lấy việc công làm việc tư. Ông chỉ giỏi làm ngược, hóa ra là đến đây xem đất. Ông mà nói sớm thì tôi đã chẳng đi theo làm gì.”

Tống Hân khui một bình rượu trong phòng, ngửi một cái rồi thả xuống, bỗng thấy có gì đấy sai sai, “Ông sắp đi rồi còn quan tâm chuyện nhà họ Phục làm gì?”

Nói đoạn, gã hạ giọng với vẻ thần bí, “Ông âm mưu gì hả?”

Phục Thành lắc đầu phủ nhận nhưngTống Hân cảm thấy không hề đơn giản như vậy. Gã vẫn luôn mồm thuyết âm mưu, cuối cùng bị Phục Thành chê phiền đuổi ra ngoài.

Lúc Phục Thành quay lại phòng, di động đúng lúc nhận được tài liệu do trợ lý của Phục Đông Niên gửi tới. Hắn mở ra, bên trong là một bản kế hoạch khai phá khu phố cổ thành phố Toại. Phục Thành đọc lướt một lượt, quả nhiên tìm được khu nhà mà mình vừa đến chiều nay.

Phục Thành nhìn mấy chữ in thể Tống kia, bỗng nhớ về căn nhà của Trần Thiên Dương. Sàn nhà cũ kĩ nhẵn bóng, trên tường treo vài tấm ảnh ngày xưa, bệ cửa sổ đặt đầy bồn hoa nhỏ, cành lá và những bông hoa đỏ rủ xuống sum sê.

Chậc, đang yên đang lành nhớ đến làm gì chứ?

Phục Thành tắt điện thoại, đi vào phòng tắm.

(21)

Sáng sớm, Trần Thiên Dương xuống lầu mua điểm tâm sáng thì thấy một chiếc xe hơi quen mắt.

Cậu đi lướt qua nó rồi lại vòng về, hơi ngờ ngợ nhìn vào trong cửa sổ xe. Đột nhiên cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt của Phục Thành, chạm ngay phải tầm mắt cậu.

Trần Thiên Dương sợ hết hồn, lập tức nở nụ cười với Phục Thành, còn quơ quơ đồ ăn sáng trong tay để chào hỏi.

Không biết tại sao Phục Thành lại hiểu sai ý mà về nhà với cậu luôn.

(22)

Phục Thành đưa bà cháu Trần Thiên Dương đến bệnh viện rồi một mình trở về khách sạn.

Tống Hân nghe thấy tiếng thì tông cửa xông vào, nói với Phục Thành băng giọng chua loét: “Tôi cứ nghĩ ông ăn xong cơm trưa mới chịu bò về chứ.”

Phục Thành ném thứ trong tay cho gã, “Đây là bà nội cậu ấy đưa riêng cho ông.”

Khi bà cụ Trần biết được còn có một người khác đưa Trần Thiên Dương về thì đã gửi thêm cả đống thứ cho Phục Thành.

Tống Hân nhận đồ, dò xét Phục Thành, “Đại thiếu gia à, không phải là thật chứ! Ông thật sự tìm nhóc câm đó à. Ông như thế làm tôi rất sợ đấy.”

Phục Thành kẹp một điếu thuốc châm lửa, hai gò má hơi hóp lại, phà ra một luồng khói, “Nhà họ Phục sắp dỡ bỏ nơi họ sống.”

“Dỡ thì dỡ. Lúc ấy bồi thường nhiều xíu là được rồi.”

Vừa rồi hắn đến bệnh viện còn làm chút chuyện khác. Lúc này hắn nhíu mày, rít thêm vài hơi, mới nói: “Ông nội cậu ấy đã đến giai đoạn cuối, bà nội cũng bị ung thư.” Sớm muộn gì Trần Thiên Dương cũng chỉ còn lủi thủi một mình, nếu cả nhà cũng mất thì cậu ấy sẽ trắng tay.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Thằng bé sắp mồ côi đến nơi rồi. Chẳng lẽ sau này ông muốn nuôi nó?”

Phục Thành quăng cái bật lửa trong tay tới, “Đừng có mà âm mưu nhòm ngó cậu ấy.”

Tống Hân oan uổng, run tay mà nói: “Phục Thành, tôi chỉ thấy mặt cậu ta một lần. Người đến nhà cậu ta hết lần này đến lần khác là ông, điều tra bệnh án của người ta cũng là ông. Ông còn mặt dày nghi ngờ tôi à? Sao ông không nhìn lại mình đi hả đồ mưu mô!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.