Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 22: TẠP CHÍ




Vừa rời văn phòng, Hạ Vy đã đi thẳng tới bệnh viện thăm Trần Vĩnh. Sau nửa tháng điều trị tích cực, bệnh tình của anh trai cô đã có chuyển biến đáng kể. Anh không còn bị những cơn đau đầu hành hạ như trước.

Ngày hôm nay tâm trạng của Trần Vĩnh khá tốt, anh muốn được ra bên ngoài ngắm nhìn thành phố.

Hạ Vy giúp Trần Vĩnh ngồi lên xe lăn, cô lo anh bị ốm nên bắt Trần Vĩnh choàng thêm chăn len rồi mới đồng ý đưa anh ra ngoài.

Trần Vĩnh bật cười:

“Đã mặc áo dày như vậy mà vẫn phải choàng thêm cái chăn len này sao?”

Hạ Vy nhanh tay buộc một nút lớn giúp cho chăn không tuột khỏi người Trần Vĩnh:

“Anh mà không nghe theo, em sẽ không đưa anh ra ngoài đâu.”

Trần Vĩnh mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý. Dù sao anh cũng muốn thoát khỏi bốn bức tường này. Chỉ có điều em gái anh vẫn vậy, lo xa quá mức cần thiết. Anh cũng đâu phải người yếu như sên mà cô bắt choàng thêm đồ như vậy.

Hạ Vy đưa Trần Vĩnh ra ngoài hành lang rồi men theo lối tắt giữa hai toà nhà đi tới công viên bên trong bệnh viện Hạnh Phúc.

“Đi thêm một đoạn nữa ra bên ngoài là tới hồ trung tâm thành phố anh ạ.”

“Đợi mấy hôm nữa anh khoẻ hẳn em sẽ đưa anh tới đó.”

Trần Vĩnh nhìn dòng người qua lại tấp nập phía bên kia đường. Lúc này, cả thành phố đã lên đèn, từng dòng người hối hả trở về tổ ấm sau một ngày làm việc. Anh chợt nhớ tới người con gái mà mình coi là tất cả, muốn cùng cô xây dựng tổ ấm nơi quê nhà.

Trần Vĩnh ngước nhìn Hạ Vy rồi nói:

“Anh… với chị Ngọc chia tay rồi.”

Hạ Vy ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao chứ?”

“Không phải anh chị sắp làm đám cưới sao?”

Trần Vĩnh lén đưa tay lau nước mắt.

“Cũng không có gì. Chỉ là em cũng biết gia đình mình mà…”

Hạ Vy cúi người, lấy tay lau đi những giọt nước mắt của Trần Vĩnh. Cô hiểu rồi, hiểu vì sao Ngọc không có lấy một lần gọi điện hỏi thăm anh trai cô. Nhất định là chuyện liên quan tới mẹ cô cùng khoản vay nặng lãi. Có vay có trả, cho dù tên Sơn đã bị bắt nhưng nhà ở quê cũng khó mà giữ được.

Hạ Vy an ủi anh trai:

“Đợi anh lành bệnh rồi, em sẽ thuê một căn chung cư nhỏ. Anh em mình và mẹ sẽ ở lại thành phố này.”

“Anh thấy có được không?”

Trần Vĩnh mỉm cười:

“Anh và mẹ thì làm được gì ở trên thành phố này chứ? Ở lại chỉ làm khổ em thôi.”

Hạ Vy nhìn vào Trần Vĩnh rồi nói:

“Trước tiên anh phải khoẻ lại đã. Tạm thời cả nhà mình cố gắng sống bằng tiền lương của em. Anh khoẻ lại rồi, mình sẽ tính tiếp.”

Lúc này, bà Lan đi tới chỗ Hạ Vy, tươi cười nói:

“Em gái con nói phải đó. Rời xa cái vùng quê nghèo kia, quên cái con Ngọc bạc tình đó nữa. Ở lại thành phố này, mẹ con ta làm lại cuộc đời.”

Hạ Vy và Trần Vĩnh dường như không tin nổi vào tai mình. Mẹ của họ lại có thể suy nghĩ được như vậy sao?

Bà Lan tiếp lời:

“Còn việc làm gì để kiếm thêm thu nhập thì mẹ nghĩ rồi. Chẳng phải Hạ Vy vẫn khen mẹ làm bánh giò rất ngon hay sao? Mẹ và Vĩnh sẽ làm bánh bán để kiếm thêm thu nhập.”

Hạ Vy mỉm cười, nói với bà Lan:

“Vâng. Vậy mấy ngày tới con sẽ đi tìm nhà. Chờ anh ra viện cả nhà mình sẽ chuyển tới đó.”

Bà Lan vui vẻ nói:

“Thôi. Chẳng phải con nói hôm nay có việc bận không ở lại được hay sao?”

“Con cứ đi đi. Để mẹ đưa Vĩnh về cho.”

Trần Vĩnh mỉm cười, ra hiệu cho Hạ Vy rời đi:

“Đường đông như vậy đừng có phóng nhanh vượt ẩu đấy. Nếu em bận quá thì không cần ngày nào cũng tới thăm anh đâu.”

Hạ Vy nhoẻn miệng cười:

“Hôm nay em có chút chuyện thôi. Em đã hứa trông anh tới khi ra viện cơ mà.”

Dứt lời, cô đưa tay vẫy chào mẹ và anh trai.

“Mẹ và anh vào nghỉ sớm đi ạ. Ngoài này gió lắm, không nên ở lại lâu.”

Bà Lan khẽ gật đầu, đẩy xe lăn của Trần Vĩnh trở lại phòng riêng trong bệnh viện. Nghe tin Hạ Vy có bạn trai là một người nổi tiếng, bà Lan mừng ra mặt. Thì ra người giúp Trần Vĩnh được chữa trị tại bệnh viện lớn nhất cả nước này là anh chàng ca sĩ nào đó. Không ngờ Hạ Vy vậy mà số hên, có thể được bạn trai ra mặt giúp đỡ ắt hẳn cô có vị trí rất quan trọng trong lòng cậu ta. Mặt khác, bà ở lại thành phố này, chẳng lẽ con rể tương lai nỡ để cho mẹ vợ bán hàng rong kiếm sống hay sao?

Bà nói vậy chỉ để qua mặt Hạ Vy và Trần Vĩnh mà thôi. Đợi bà gặp được anh chàng kia rồi tính tiếp. Chịu khổ một chút đổi lại cuộc sống sung sướng về sau thì chẳng tội gì không làm. Bà cũng chẳng thích về lại cái nơi khỉ ho cò gáy đó. Lúc trước, bà kiên quyết giữ lại nhà ở quê vì muốn ép Hạ Vy đi theo tên Sơn đồ tể. Sớm biết có mối ngon thế này bà đã chẳng quát mắng Hạ Vy làm gì. Xem ra Hạ Vy đúng là con gà đẻ trứng vàng. Thật không uổng công bà nuôi lớn cô tới ngày hôm nay.

Hạ Vy nhận được tin nhắn của Thiên Minh rằng chuyến bay của anh sẽ hạ cánh ở sân bay Nội Bài lúc mười giờ đêm nên vội vàng tìm tới biệt thự để dọn dẹp. Tuy rằng anh nói cô không cần tới nhưng Hạ Vy đã nhận sự giúp đỡ của người ta rồi, không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình. Hiện tại, cô cũng chưa trả được cho anh đồng nào nhưng ít nhất việc này cô có thể làm được.

Nghĩ vậy, Hạ Vy lấy đồ lau dọn nhà cửa tới khi mọi thứ trong phòng khách và phòng bếp sáng bóng lên. Cũng may ở biệt thự này, sân vườn đã có người dọn dẹp nên công việc của cô cũng không quá nặng nhọc.

Nghe Thiên Minh nói ở tầng hai của căn biệt thự chỉ có phòng thu âm của anh nên Hạ Vy quyết định bỏ qua, không bước vào nơi này do sợ làm hỏng đồ đạc trong.

Vừa bước tới tầng ba, Hạ Vy liền bị bất ngờ bởi cách bài trí ở đây. Cách kiến trúc sư biến hành lang thành nơi đọc sách và trang trí tường bằng những cây trầu bà Nam Mỹ thực sự khiến người ta có cảm giác được sống giữa thiên nhiên.

Hạ Vy không kìm được mà ngồi xuống ghế sô pha ở đó. Cô tiện tay cầm quyển “tạp chí” trên bàn ra xem nhưng lại bị sặc nước bọt của chính mình.

Đó không phải là một quyển tạp chí thông thường mà là một tập hồ sơ chứa những bài báo về cô từ khi còn là sinh viên đại học tới lúc đạt được thành công tại HPJ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.