Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 35: Sinh con cho Nhất Thiên (H)




Ôm Tinh Tuyết ngủ đến tận khi trời đã lên cao. Nhất Thiên vẫn chưa có ý định dậy dù anh cũng không buồn ngủ nữa. Nhưng nằm ôm Tinh Tuyết như vậy cũng tốt, cảm giác ôm cô thì anh sẽ không lo cô chạy tuột khỏi tầm với của mình.

Căn phòng yên tĩnh cho đến tận khi giọng nhỏ nhẹ của Tinh Tuyết ậm ừ vang lên.

Tinh Tuyết mơ màng hé mở mắt. Cô muốn xoay người nhưng còn chưa xoay được thì cơn đau nhức toàn thân làm cô tỉnh hẳn.

Dụi mắt rồi chú ý người đàn ôm mình đang ôm. Tinh Tuyết sợ hãi buông tay khỏi người anh. Những hình ảnh hôm qua vẫn khắc sâu trong tâm trí của cô, nó không thể nào mà quên đi được.

Toàn thân lại run rẩy như hôm qua Nhất Thiên chạm vào người cô. Muốn thoát khỏi người anh và rời khỏi đây nhưng xem ra mọi thứ bây giờ đều là công cốc.

- Sợ gì chứ? Tôi ăn thịt em đâu mà phải sợ.

Giọng nói lạnh lẽo vang lên khiến Tinh Tuyết rùng mình. Môi cô mấp máy muốn nói nhưng lại thôi. Cô không định nói bất cứ lời nào với người đang ông trước mặt mình nữa hết. Mọi lời anh nói, mọi hành động của anh đều khiến cô cảm thấy ghê tởm.

- Không nói?! Được, xem ra em cũng không cần phải nói gì đâu.

Nhất Thiên nhìn Tinh Tuyết với ánh mắt sắc nhọn. Anh giữa chặt hai bả vai của cô rồi cúi xuống hôn cô điên cuồng. Tinh Tuyết thì không thể chống chả, hơn nữa tối qua đã bị anh dày vò gần như sống dở chết dở vậy nên bây giờ cô không còn sức để làm bất cứ điều gì nữa hết.

Dù chỉ là nụ hôn nhưng đã khiến đầu óc của Nhất Thiên bị che phủ bởi dục vọng. Người ta nói đàn ông vào buổi sáng sinh lực sẽ rất mạnh. Bây giờ Nhất Thiên chắc sẽ "thể hiện" nó cho Tinh Tuyết xem.

Còn chả cần phải để Tinh Tuyết nghĩ nhiều, Nhất Thiên liền tách hai chân của cô ra mà mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong. Hành lang chật hẹp vẫn còn chút ẩm ướt vì hôm qua anh đã bắn rất nhiều vào bên trong. Điều này càng làm thuận lợi hơn cho việc tiến hành.

Đây là làn thứ hai Nhất Thiên đưa toàn bộ vào cơ thể Tinh Tuyết, dường như lần nào cô cũng khiến anh điên đầu. Muốn bắn ra nhưng phải cố kiềm chế lại.

- Mẹ kiếp.

Nhất Thiên giữ chặt eo của Tinh Tuyết chửi thề một tiếng.

Tinh Tuyết thì đau đớn chỉ có thể lấy tay bịt miệng để giảm bớt sự đau đớn anh đang mang lại cho cô.

Không biết Nhất Thiên đã làm bao lâu, bên dưới Tinh Tuyết sưng đỏ, vùng bẹn còn dính nhầy nhụa những chất anh tạo ra. Nhưng một lúc sau thì lại có dòng máu đỏ chảy xuống bắp đùi Tinh Tuyết. Nhất Thiên còn cho rằng cô đang đến kỳ sinh lý nên liền dừng lại bế thốc cô vào lòng rồi đem cô vào nhà tắm.

Đặt cô xuống bồn tắm lớn rồi xả nước. Được ngâm mình trong làn nước ấm khiến Tinh Tuyết đã đau hơn hẳn. Nhưng người cô vẫn rất run. Mí mắt cố cũng run lên khi nhìn về phía Nhất Thiên.

Anh không ngại ngần mà cọ rửa từng nơi một cho cô. Nhưng có điều là cô chả phải đến kỳ sinh lý gì. Điều này càng làm Nhất Thiên thấy lạ hơn. Anh nhíu mày tắm sạch cho Tinh Tuyết rồi bế cô trở lại giường nằm. Tinh Tuyết co quắp người lại không dám hé môi nửa lời.

Nhưng cô vẫn sợ Nhất Thiên định làm cô thêm lần nữa. Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ chết mất. Như thế này thà rằng giết chết cô đi còn hơn.

Ôm cô nằm trên giường, khóe môi Nhất Thiên cũng cong lên. Ánh mắt anh hiện ý cười nhưng anh lại không muốn để lộ ra bên ngoài.

Cúi xuống hôn lên từng tấc da của Tinh Tuyết. Hầu như nơi nào cũng có sự "đánh dấu chủ quyền" của anh. Chỉ là anh vẫn thích làm như vậy nên mới làm mà thôi. Tinh Tuyết dù có đau nhức vẫn phải cắn răng chịu đựng.

- Nói xem, sau này cái bụng nhỏ này của em sẽ nhô cao lên. Tôi cũng đang chờ ngày đấy.

Nhất Thiên vừa đưa tay xoa bụng của Tinh Tuyết vừa nói.

Tinh Tuyết thì sợ hãi lắc đầu. Cô đâu có muốn sinh con cho anh. Nếu bây giờ sinh con cho anh thì không khác nào cấn nhận quay lại với anh thêm lần nữa. Cô sẽ không quay lại với anh, cũng không muốn có thai.

- Kh... không được. - Giọng của Tinh Tuyết cũng khàn đi nhiều.

- Đây là mệnh lệnh. Em có quyền kháng lệnh?

Vẻ mặt Nhất Thiên sa sầm đi. Anh ban nãy còn đang định nhẹ nhàng với Tinh Tuyết một tí nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi.

Bị Nhất Thiên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh bằng còn bị anh siết chặt hai bả vai làm Tinh Tuyết đau đến mức nhăn mặt. Cô mím môi không dám nói lời nào. Bây giờ nói thêm lời nào chắc anh xé xác cô ra mất.

Còn đang định giáo huấn lại Tinh Tuyết thì Nhất Thiên có cuộc gọi tới. Anh đi ra bàn uống nước lấy điện thoại lên nghe. Cuộc nội dung có vẻ khiến Nhất Thiên càng thêm khó chịu. Anh tắt máy rồi quay lại nhìn Tinh Tuyết. Lại gần còn nở nụ cười quỷ dị nhìn cô. Tinh Tuyết co rúm người lại không biết anh có ý gì.

- Ở nhà ngoan ngoãn, tôi sẽ về. Em có ý định bỏ trốn đồng nghĩa với việc tạo cơ hội cho bọn thú có thêm đồ ăn nhẹ. Rõ chưa?

Nhất Thiên nói rất bình tĩnh, thản nhiên nhưng lại khiến người nghe phải nổi da gà. Tinh Tuyết cũng vì thế mà gật đầu như gà mổ thóc. Cô đâu dám cãi lời anh, càng không dám ra ngoài kia. Có lẽ căn phòng này là nơi an toàn nhất ở đây rồi. Hôm qua cô còn nhìn thấy con sói to nhìn cô với ánh mắt trực chờ con mồi đi tới để xâu xé vậy. Cô không dám nghĩ đến việc mình chưa rời khỏi đây liền làm mồi cho thú dữ.

Nhất Thiên nhìn thấy Tinh Tuyết ngoan ngoãn như vậy thì hài lòng. Anh hôn nhẹ lên môi cô rồi mặc quần áo rời khỏi đó. Tinh Tuyết chỉ có thể im lặng ngồi trên chiếc giường lớn. Cả người cô vẫn rất đau, không thuận tiện cho việc đi lại chút nào. Hơn nữa bên ngoài kia còn đáng sợ hơn trong đầu gấp nhiều lần. Cô không muốn ra ngoài kia nên chỉ có thể ở trong này.

Nằm trên giường lớn, Tinh Tuyết nghĩ lại lúc Nhất Thiên điên cuồng làm cô. Lúc đó cô rất hận anh, bây giờ càng hận hơn. Chỉ trách cô lại quá yếu đuối không thể làm gì được anh. Trong đầu Tinh Tuyết đã nảy ra ý định giết Nhất Thiên nhưng cô lại không dám làm. Một phần vì cô còn yêu anh, phần còn lại là do giết anh rồi thì cô vẫn chả thể thoát khỏi đây. Vì thế nên cô không dám nghĩ tới kế hoạch đấy nữa. Chỉ có thể nằm co quắp trên giường cả một ngày dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.