Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 23: Hộp đêm




Thật nhanh thì Tinh Tuyết cũng đã được về nhà. Người hầu trong nhà còn tận tình chăm sóc. Vậy mà Nhất Thiên thì lại bắt cô phải làm việc nhà. Đúng thật là không biết anh nghĩ gì trong đầu.

Nhưng cũng còn may là Dương lão bà đã bảo Tinh Tuyết đến ở với bà đến khi khỏi thì mới thôi. Tinh Tuyết thậm chí vui ra mặt. Cô muốn rời khỏi cái nhà này lắm rồi, chỉ là không có lí do chính đáng nên không thể đi được. Nhưng bây giờ có rồi, cô nhất định phải tận dụng quãng thời gian đó.

Tinh Tuyết phấn khởi thay đồ, cô còn chọn bộ đẹp nhất giống như là để đi du lịch dài hạn vậy. Không phải trang điểm nhưng cũng đã có sức hút riêng của nó. Hơn thế nữa, dù nhìn cánh tay đang bó bột thì vẫn cảm thấy rất đẹp. Không có chỗ nào để chê.

Đến ngay cả người làm trong nhà cũng khen cô không ngớt nhưng hôm nay thì Tinh Tuyết cũng rất vui còn cười với họ. Cô chào mọi người rồi lại xách túi đi ra ngoài đợi xe đến đón. Nhưng thật lạ là chỉ có xe của Nhất Thiên. .

Rõ ràng anh chính là ép cô phải đi cùng anh. Tinh Tuyết dù không muốn cũng phải ngồi lên và đi cùng anh.

Nhưng cô thấy lạ là không phải con đường đến Dương gia. Có chút lo lắng nên quay sang để hỏi Nhất Thiên nhưng nhìn ánh mắt như con dao sắc nhọn làm cô sợ không dám mở miệng ra để nói.

Dừng xe lại thì Tinh Tuyết đang đứng trước một hộp đêm. Cô sợ hãi còn luống cuống. Cô cần phải gọi cho ai đó, cô biết chắc Nhất Thiên đưa cô đến đây cũng chả phải tốt đẹp gì.

Nhưng còn chưa mở được khóa để lấy điện thoại thì Nhất Thiên kéo cô xuống xe. Mấy người đứng canh gác ở đấy nhìn thấy Tinh Tuyết mà ánh mắt hiện rõ sự thèm muốn cô. Tinh Tuyết sợ hãi không dám bước tiếp liền lên tiếng cầu xin Nhất Thiên.

- Em... không muốn đến đây... Anh có thể...

- Câm miệng!

Nhất Thiên không nhiều lời liền gằng giọng quát Tinh Tuyết. Cô vẫn rất sợ hãi và không biết phải làm sao.

Đi vào bên trong là một tập thể "hồn độn". Các cô vũ nữ thì nhảy nhót, uốn éo trên cột. Còn có những cô gái đang bồi rượu mấy ông bụng bự. Thậm chí còn có cả những người làm quan hệ bẩn thỉu vói nhau ở ngay đây.

Tinh Tuyết sợ đến cùng cực, cô nắm chặt lấy tay Nhất Thiên không muốn để anh tuột mất. Không phải vì cô sợ anh sẽ đi tìm cô gái nào để làm chuyện đó, mà cô chỉ sợ những gã kia đợi Nhất Thiên rời xa cô liền đến kéo cô đi. Mà nhìn ánh mắt mấy gã nhìn cô hiện rõ những thứ đồi trụy. Cô muốn rời khỏi đây nhưng nếu tự rời khỏi càng nguy hiểm hơi.

Đôi mắt ngấn nước ngước lên nhìn Nhất Thiên. Cô còn muốn xin anh lần nữa liền bị đẩy ra xa. Nhất Thiên đẩy cô ngã xuống sàn, tay trái thì bị gãy chưa khỏi, Tinh Tuyết cũng may là đỡ bằng tay phải. Cả người cô đều rất đau.

Lúc đứng dậy liền không thấy Nhất Thiên đâu nữa. Tinh Tuyết sợ hãi, hai hàng nước mắt lăn dài trên má nhưng không thể làm được gì.

Bao nhiêu gã đàn ông sau khi thấy Nhất Thiên rời đi liền tụ họp đến chỗ Tinh Tuyết. Ánh mắt thèm thuồng đó nhìn vào cơ thể cô làm cô rùng mình bất giác lấy tay che lại.

- Em gái, hình như tên đó không còn thiết tha gì em nữa rồi. Thôi thì về với anh đây cũng được.

Một tên khoảng chừng đã ngoài 50 đi đến sờ eo Tinh Tuyết. Cô sợ hãi né tránh nhưng càng bị ông ta kéo lại.

Mấy tên khác cũng chả vừa mà đi đến gần Tinh Tuyết. Những bàn tay chai sần còn to đó sờ lên người cô. Tinh Tuyết hét đến khản tiếng nhưng không thể làm được gì. Cô đã không thể chịu nổi, sức cô không thể chống lại mấy tên này.

Tinh Tuyết khóc đến ngất đi lúc nào không hay. Mấy gõ đó thì cũng chả bận tâm mà xé rách váy cô. Nhìn thấy cơ thể chỉ còn mặc nội y của Tinh Tuyết thì mấy gã đó còn thèm thuồng hơn.

Nhưng vẫn chưa thể quyết định được ai làm Tinh Tuyết trước. Mấy gã đó còn cãi nhau, đánh nhau. Thật may là lúc đó cảnh sát đi tới bắt hết mấy tên đó, còn cả những người khác nữa.

Tinh Tuyết cũng còn may là chưa bị động chạm gì nhiều. Nhất Thiên đang ngồi uống rượu ở gần đó, anh đặt cốc rượu xuống rồi đứng dậy. Mấy cô gái bồi rượu định mời anh tiếp nhưng anh chỉ cần nhìn cũng khiến mấy cô gái đó sợ hết hồn không dám nói gì.

Đi đến gần Tinh Tuyết, ánh mắt anh hiện rõ vẻ lạnh nhạt nhưng rồi vẫn cởi áo khoác của mình mặc vào cho Tinh Tuyết. Hàng lông mi rũ xuống nhưng cũng bị ướt vì nước mắt của cô. Cơ thể thì lại có vài vệt đỏ vì móng tay của mấy gã đó.

Nhất Thiên lạnh nhạt đặt cô ngồi vào ghế sau của xe rồi lái xe rời đi. Nhưng đi được một lúc liền dừng xe lại. Anh vẫn là còn có chút nhân tính mà bế Tinh Tuyết vào lòng. Chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái rồi mới lái xe về nhà.

Tinh Tuyết chắc chắn tỉnh dậy sẽ không tin là mình vẫn chưa thể đến được Dương gia đâu. Mà cô có muốn đến đó thì còn phải xem xem là Nhất Thiên có cho cô đi hay không nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.