Trong không khí ngột ngạt đến khó thở trên xe, khuôn mặt Sakura đã giãn ra phần nào. Eriol lên tiếng hỏi:
- Tại sao cậu lại làm thế ?
- Tớ làm gì ?
- Sao cậu giao Fye cho Li ?
- Tớ nghĩ Syaoran sẽ chăm sóc anh ta tốt hơn.
- Hôm nay giọng cậu sao khác thế ? - Tomoyo để ý từ lúc Syaoran xuất hiện giọng nói của nói của nó lại biến đổi.
- Cậu nói tớ mới để ý, đây đâu phải là giọng của cậu.
- Là thuốc thay đổi giọng nói.
- Cậu tính dừng việc tìm báu vật lại hay sao, Sakura ?
- Tất nhiên là không. Báu vật thì tớ đã biết nó ở đâu, nhưng vẫn chưa đến lúc để hành động.
- Vậy cậu tính khi nào đến lấy nó ?
- Đến lúc đó tớ sẽ nói. Bây giờ tớ phải về biệt thự, các cậu chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới đi.
- Bọn tớ hiểu rồi, cậu vào trong đi. – chiếc xe đậu trước cổng biệt thự nhà họ Li.
Syaoran vẫn chưa về, nó nhẹ nhõm lên phòng nằm nghỉ. Vừa đặt lưng xuống giường lại có tiếng gõ cửa:
- Sakura, em có trong đó không ? – Syaoran nhẹ nhàng hỏi.
- Đợi chút. Thật là... - nó ngồi dậy nhăn nhó bước ra mở cửa.
- Có chuyện gì vậy, thưa thiếu gia ?
- Sao vậy, thấy nhóc có vẻ mệt mỏi quá ?
- Không có gì, mà anh tìm tôi có chuyện gì ?
- Nếu không bận gì thì thay đồ đi với ta.
- Vậy đợi 1 chút, anh xuống nhà trước đi.
Nó cũng sớm đoán được việc này nên chuẩn bị sẵn bộ đồ trên đầu giường, thay đồ xong nó xuống phòng khách thấy Syaoran đang ngồi chờ trên ghế sofa. Nó bước tới anh hỏi:
- Chúng ta đi đâu vậy ?
- Đến nơi em sẽ biết.
Anh dắt tay nó ra xe, lịch sự mở cửa mời nó ngồi khiến cô nàng hơi bất ngờ. Anh lái xe đến sảnh khách sạn Sun City, anh đưa chìa khóa cho nhân viên đưa xe vào bãi đậu. Nó vẫn chưa hiểu tại sao anh đưa nó đến đây, đánh lên tiếng hỏi:
- Anh đưa tôi tới đây làm gì ?
- Em cứ theo anh vào trong đi.
Anh lôi nó xuống tầng hầm Sun City, bước đến thang máy mặt nó tối sầm lại, một cảm giác thù hận lại bỗng nhiên sôi sục trong lòng, đôi mắt nó trùng xuống tay ôm lấy ngực trái. Cửa thang máy mở ra, duy chỉ có 1 cánh cửa trước mặt trong không gian tối om. Sakura cũng đoán được lý do anh đưa nó đến đây, nó chỉ im lặng đi theo.
Cánh cửa phòng mở ra, những ánh sáng yếu ớt phòng khiến không khí nơi đây càng nặng nề, Syaoran vỗ tay 2 cái, ánh đèn được bật sáng hiện lên một bóng người đang bị trói trên chiếc ghế tựa trước mặt. Sakura không ngạc nhiên khi nhận ra người đối diện đang cố gắng chịu trận trước mặt, Syaoran lên tiếng:
- Anh nghĩ em nên giải quyết mọi chuyện với hắn một lần, xử thế nào tùy ý em.
- Tại sao ? – Sakura thì thầm đủ để anh nghe.
- Tại sao chuyện gì ?
- Tại sao anh đưa tôi đến đây ? – mái tóc trước phủ lấy đôi mắt sắc lạnh của nó
- Ta biết trong lòng em đang nghĩ gì, muốn gì, Fye chính là nguyên nhân khiến em như vậy, ta muốn em tự mình giải quyết vấn đề của mình. – Syaoran đứng kế bên nó quay hướng ngược lại với nó.
- Anh muốn tôi giải quyết thế nào với hắn ?
- Đó là lựa chọn của em, miễn trong lòng em cảm thấy nhẹ nhõm hơn là được.
- Sakura ... - Fye từ từ mở mắt ngước lên nhìn là hình bóng của người con gái anh yêu.
- Sakura!!! – Fye thét lên tên nó.
- Ta ra ngoài đợi em. – Syaoran vỗ vai nó rồi mở cửa bước ra.
Sakura lạnh lùng bước tới trước mặt Fye, chỉ đứng yên không thốt lên 1 câu nào. Anh ta cứ gọi nó trong đêm tối:
- Anh biết em sẽ tới mà.
- .... - nó lạnh lùng nhìn anh như người dưng không hề quen biết.
Nhìn thấy Sakura bước tới, anh tưởng chừng như tia sáng soi rọi đi bóng tối trong phòng và trong tim Fye. Sợi dây trói không còn khiến anh cảm thấy đau nhói, anh càng vùng vẫy cổ tay anh càng cọ xát với dây thừng gây ra những vết thương đỏ ửng. Sakura lạnh lùng ra lệnh cho Yamazaki ngoài cửa:
- Cởi trói !! – nó quay lưng lại với Fye.
Yamazaki mở cửa bước vào cởi trói cho anh ta rồi đi ra khỏi căn phòng để mình nó và Fye trong đó. Fye được cởi trói lập tức đứng dậy ôm chầm lấy Sakura, nó đứng yên không phản ứng.
Souji, Yamazaki và Syaoran ngồi theo dõi trong phòng điều khiển chứng kiến tất cả mọi chuyện. Yamazaki thấy Fye ôm nó liền lên tiếng:
- Anh để hắn ta ôm chị vậy sao ? Để em xử nó cho. – anh chàng đứng dậy nắm tay thành nắm đấm.
- Đứng yên ! Không được làm phiền họ. – Syaoran hằn giọng.
- Cậu ngồi xuống đi, để chị ấy giải quyết. – Souji đứng dậy nhấn vai Yamazaki ngồi xuống.
- "Sakura" – anh gọi tên nó trong tiềm thức.
Fye ôm Sakura được một lúc lâu, nó gạt phăng tay anh ra khỏi người. Dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn anh đáng sợ, mùi sát khí lạnh lẽo toát lên từ người Sakura khiến Fye phải rùng mình khiếp vía:
- Sakura...
- Tránh xa tôi một chút, thật kinh tởm – vừa nói nó vừa phủi phủi những dấu tích của Fye vừa ôm nó.
- Em đang nói gì vậy ? Không phải em đến đây cứu anh sao ?
- Cứu anh ? Hahaaaa... Một người hèn hạ như anh đáng để tôi bận tâm ??
- Anh biết anh sai rồi đừng trừng phạt anh như vậy nữa. – Fye nắm lấy tay nó năn nỉ.
- Bốp !!! – ngay lập tức anh bị nó hất tay ra và tát một cái vào mặt anh làm khóe môi anh rỉ máu.
- Tôi đã nói tránh xa tôi ra rồi mà. Tôi không ngờ một đại thiếu gia của tập đoàn Fourouji danh giá mà lại năn nỉ một con bé nghèo hèn thấp kém như tôi sao. Hahaaaa.... Sỉ diện ngày xưa của anh đâu mất rồi, cái mà năm xưa anh dùng nó để bỏ rơi tôi đấy, nó đâu rồi... - nó đi vòng quanh anh nhấn mạnh từng câu chữ vừa cười hả hê.
- Anh biết anh sai rồi, anh hối hận vì năm đó đã bỏ em, đừng như vậy nữa được không em, chúng ta sẽ bắt đầu lại anh hứa sẽ không rời bỏ em nữa đâu. Tên Li Syaoran đó không thật lòng yêu em đâu, hắn ta chỉ lợi dụng để có được em thôi... về lại bên anh đi – Fye lại bị ăn tát lần 2
- Anh còn dám đem anh ra so sánh với Syaoran, anh không biết chữ nhục viết ra sao hả, cứ cho là Syaoran không thật lòng yêu tôi nhưng ít ra anh ấy vẫn tôn trọng tôi. Tôi chỉ là một cô gái nghèo mất cha mất mẹ không nhà không cửa, tôi có gì để anh ấy lợi dụng. – Sakura hằn giọng khẳng định.
- "Em sai rồi, Sakura. Ta thật lòng yêu em không hề giả dối, ta làm tất cả mọi chuyện đều vì người ta yêu" – Syaoran vừa vui vừa cảm thấy chua chát vì câu nói vừa rồi của nó.