Trái Tim Của Tuyết

Chương 104: GẶP NẠN




Mọi nỗ lực, cố gắng tìm ra kẻ giả mạo Siêu đạo chích Snow đã đi vào ngõ cụt. Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo nhưng lại bị phá hỏng chỉ vì một chút sơ suất, bất cẩn. Bấy nhiêu đó không thể làm ý chí của Sakura gục ngã được, cô ở lỳ trong phòng đêm qua đến khi trời sụp tối hôm sau chưa hề ra khỏi phòng. Cô đứng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đăm chiêu suy nghĩ tìm cách để dụ hắn mặt, nghĩ mãi mà chưa có kết quả gì.

Tiếng gõ cửa bên ngoài không làm cô mất tập trung, nghe trong phòng không có động tĩnh gì Tomoyo đành tự mở cửa rồi nhẹ nhàng bước vào:

- Anou, Sakura... - Tomoyo bước lại gần cô lên tiếng.

- ... - cô đứng yên lặng thinh.

- Sakura, hơn một ngày cậu chưa ăn gì rồi, xuống nhà dùng cơm với tớ đi.

- Tomoyo !

- Sao vậy ?

- Tớ vô dụng lắm phải không ? – đôi mắt cô vẫn thả hồn theo mây gió.

- Cậu nói gì vậy ? Cậu vô dụng thì bọn tớ chả khác nào đồ bỏ đi. Thôi đừng nghĩ ngợi về chuyện tối qua nữa, chỉ vì chúng ta sơ suất thôi.

- Sai lầm của tớ là đã quá chủ quan khinh địch.

- Thôi nào, cậu nên gác chuyện đó sang một bên đi. Bồi bổ bản thân để có sức tiếp tục chiến đấu chứ.

- Cậu có biết tại sao tớ phải cố gắng tạo ra một Siêu đạo chích Snow không ?

- Tớ cũng định hỏi cậu chuyện này, tớ biết những chuyện cậu làm đều có lý do nên đợi khi thích hợp tớ mới hỏi. Vậy thì tại sao ?

- Đó là vì tớ muốn âm thầm giúp đỡ người đó từ trong bóng tối, người đó rất quan trọng với tớ. Người đó đã cho tớ quá nhiều rồi nên tớ muốn đền đáp.

- Vậy nên cậu mới cố chứng minh mình vô tội trước mặt anh ấy phải không ?

- Uhm...

- Mục tiêu bây giờ của cậu phải có sức khỏe tốt mới có thể tiếp tục tìm kiếm sự thật, mau theo tôi đi xuống nhà ăn cơm đi cô nương – Tomoyo đẩy cô ra khỏi phòng.

- Được rồi, được rồi.

Thật sự bây giờ có vắt óc suy nghĩ thì cũng chẳng được kết quả, tội gì phải hành hạ bản thân để cái bụng đáng thương nhịn đói cả ngày hôm nay chứ. Gạt chuyện bảo vật sang một bên chuyên tâm vào việc vỗ béo cái dạ dày tội nghiệp. Nhìn Sakura lấy lại tinh thần làm Tomoyo cảm thấy vui lây, cô nhóc bây giờ như một đứa trẻ con vậy:

- Cho tớ xin thêm súp nhé – mắt cô tròn xoe đưa chén về phía Tomoyo.

- Được rồi, để tớ lấy thêm cho.

Tomoyo mỉm cười nhận lấy chén rồi quay vào bếp, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi. Cảm giác se lạnh làm Sakura rùng mình nhẹ bất giác nhìn ra cửa sổ ngắm tuyết rơi:

- Tuyết đã bắt đầu rơi rồi.

- Mùa đông năm nay có vẻ tới sớm hơn năm ngoái nhỉ – Tomoyo trả lời.

- Vậy sao...

- Trời lạnh rồi đấy đừng ăn mặc phong phanh như vậy nữa – Tomoyo trở lại với chén súp của Sakura.

- Tớ quen rồi, không sao đâu cậu đừng lo – Sakura nhận lấy chén súp từ Tomoyo.

- Cậu lúc nào cũng thế, tuyết đã rơi nhiều rồi, lạnh lắm đấy. Mặc dù cậu rất mạnh mẽ nhưng nên nhớ cậu cũng là một bông hoa Anh đào trong hàng trăm bông hoa trên cây thôi đấy.

- Tuyết rơi ? Hoa Anh đào ?

Hai từ khoá quen thuộc hiện lên trong tâm trí Sakura, nó làm cô gợi nhớ tới một điều gì đó rất quan trọng:

- Không lẽ là... "Ta sẽ còn quay trở lại khi hoa anh đào nhuốm máu vào ngày tuyết rơi".

Từng câu chữ của bức thư tên giả mạo kia để lại hằn lên trí nhớ cô. Tomoyo thấy cô ngồi suy nghĩ đăm chiêu liền gọi:

- Sakura ? Cậu không sao đấy chứ ?

- Tớ...

- Brừm... Brừm... Brừm – tiếng điện thoại đặt trên bàn rung lên cắt ngang lời nói của cô.

- Alo tớ nghe.

- Sakura, tớ cần chi viện.

- Cậu nói sao, cậu đang ở đâu ? – Sakura liền đứng bật dậy.

- Ngoại thành phía Nam Shibuya.

- Được, tớ đến ngay.

Điện thoại vừa cúp, Sakura vội vã đứng dậy vơ lấy chiếc áo choàng trùm đầu trên móc tường. Tomoyo hiểu ý cũng chạy theo gọi Sahi, Savan tập hợp Băng Long rồi leo lên xe và không quên kích hoạt hệ thống bảo vệ biệt thự. Sakura phóng xe một mạch đến ngoại ô Shibuya không quên với lấy chiếc mặt nạ, một đám đông hỗn độn hiện hữu trước mặt cô.

Tìm kiếm bóng dáng của Eriol nhưng bọn chúng đứng che mất tầm nhìn, cô nhấn nút mở mui xe rồi nhảy lên ghế quan sát. Gương mặt đầm đìa mồ hôi của Eriol đứng ngay giữa trung tâm, anh tựa lưng vào một chàng thanh niên tóc màu nâu cao lớn khác. Bọn họ bây giờ có vẻ như đã đuối sức nhưng đối thủ lại ngày càng đông vây lấy.

Bọn chúng bắt đầu tấn công bằng vô số vũ khí trên tay trong khi hai người họ chỉ sử dụng tay không, anh chàng kia liên tục di chuyển và thu vào tầm mắt của Sakura. Anh chàng đó khiến cô không thể ngồi yên được nữa lao đến tấn công như vũ bão:

- Asuramaru !! – con quỷ được lệnh tấn công liên hoàn.

- Sakura... - Tomoyo gọi lớn.

- Tới rồi sao ? – Eriol theo đà tấn công sát cạnh Sakura.

- Cậu với anh ấy sao lại ở đây ? – Sakura vừa đánh vừa hỏi.

- Tớ với Syaoran... cùng đi ký hợp đồng ở Shibuya... đúng lúc bị bọn chúng chặn đường.

- Huyền khí của hai người đâu ?

- Em có thấy ai đi ký hợp đồng mà mang theo vũ khí bên người không ? – Syaoran chen vào.

- Gì chứ ? Anh trở nên đáng ghét từ khi nào vậy ? – Sakura nheo mắt liếc Anh.

- Anh đáng ghét sao ? – Syaoran dừng di chuyển khựng lại nhìn cô với thái độ giễu cợt.

- Mau giao báu vật và bang chủ Hắc Long ra đây. Các người đừng chống cự một cách vô ích. Ngoan ngoãn giao ra ta sẽ để bọn bây đi – thủ lĩnh của bọn chúng lên tiếng.

- Thì ra bọn mày muốn bắt tao sao, đâu có dễ.

Syaoran nhanh nhẹn tránh né những đường kiếm, mũi dao đang hướng tới mình. Tên thủ lĩnh được lệnh cấp trên, nghêu ngao cười lớn :

- Nếu mày ngoan cố thì đừng trách tao nhé.

Một hình ảnh 3D được chiếu từ đồng hồ thông minh trên tay hắn, một cô gái tóc đỏ xoã dài bị cột hai tay lên cây thánh giá với máu me đầy người. Hình ảnh hiện rõ mồn một, gương mặt mệt mỏi đó đập vào mắt khiến đại não anh mất bình tĩnh :

- MARRY !!!

- Là Marry... - Sakura lặng người theo dõi trên màn ảnh. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.