Năm ấy tôi học mười hai, tôi chắn rượu cho hắn, uống đến mức loét dạ dày phải nhập viện, bỏ lỡ kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Sau đó tôi học lại, thi vào cùng trường đại học với hắn, hắn thích đua xe, tôi thay hắn lên sân khấu, tôi bị tông vào đuôi xe, suýt chút nữa c h ế t trên đường đua.
Sau khi tốt lên, lại tiếp tục vây quanh hắn.
Hoắc Yến khen tôi có sức sống tiềm tàng mãnh liệt như Mị trong đêm tình mùa xuân, là con chó ti tiện nhất của hắn.
Nhưng tôi chỉ nhìn chằm chằm ly rượu trong tay hắn, bụng nóng ran.
"Hoắc Yến, anh không thể uống rượu."
Mọi người bắt đầu ồn ào, Hoắc Yến chỉ cười, "Vậy cô uống thay tôi đi."
Hắn cười, tôi liền biết, mình lại gặp xui xẻo.
Quả nhiên, hắn tháo khuyên tai của mình xuống, giơ tay ném chuẩn xác từ lầu hai xuống bể bơi dưới lầu.
Mùa đông giá rét, nước bể bơi tản ra từng làn hơi lạnh.
"Ai nhặt được nó, tôi sẽ ở bên người đó."
Tất cả mọi người đều đang chờ xem kịch hay, tôi bình tĩnh cởi áo lông, bước chân tiến vào trong nước lạnh thấu xương.
Bông tai rất nhỏ, tôi tìm thật lâu, bụng dưới đau nhói, bên tai đầy tiếng cười và những tiếng hò hét, tôi đau đến nỗi xây xẩm mặt mày, hên là cuối cùng cũng tìm được.
Tôi cẩn thận đưa đến trước mặt Hoắc Yến, lại bị hắn ném xuống nước lần nữa, hắn cười.
"Lừa cô thôi, Tống Niệm Niệm, sao cô vẫn ngu ngốc như vậy?"
Tôi bị đông lạnh đến nỗi thần trí mê mang, cả người không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười nhạt.
"Vậy, Hoắc đại thiếu gia có thể ôm tôi một cái được không?"
Hắn giang hai tay, không chút do dự ôm tôi vào lòng, trong mắt tràn đầy đắc ý,
"Chỉ có chó ngoan mới được thưởng."
Tôi lặng lẽ nép vào lòng hắn.
Nghe tiếng tim đập vừa quen thuộc lại trầm ổn, cuối cùng mới cảm giác được mình còn sống.
2.
Sau ngày hôm đó, tôi không gặp Hoắc Yến một tuần.
Trong kỳ kinh nguyệt ngâm nước lạnh và bị cảm khiến tôi nằm viện cả tuần.
Khoảng thời gian này, Hoắc Yến không hề liên lạc với tôi, khi hắn gọi lại thì tôi và đàn anh đang cùng nghiên cứu đề tài trong phòng thí nghiệm.
Chuyện này có vẻ đã bay đến tai Hoắc Yến, hắn liền lạnh giọng mời tôi tới trường đua.
Khi ấy, một cô gái đứng bên cạnh hắn.
Đó là Bạch Thiện, người đang nổi tiếng trong giới giải trí dạo này, giọng nói vui vẻ của cô ả phát ra từ điện thoại.
"Hoắc ca, cô ấy là ai?"
Cả trường đua ngập tràn tiếng xe đua vùn vụt vút qua, hắn nhẹ giọng trả lời: "Một trong những con ch.ó của tôi."
"Tôi chỉ cần gọi một tiếng, cô ta sẽ lập tức bò đến."
Điện thoại truyền đến những tiếng ù ù chói tai khiến đầu tôi đau như búa bổ.
Kể từ sau vụ tai nạn vào năm thứ ba trung học, xe hơi liền trở thành bóng đen trong lòng tôi.
Do sang chấn tâm lý sau tai nạn, chỉ cần nhìn thấy xe hơi hay bất cứ thứ gì trên trường đua, tôi sẽ lập tức cảm thấy sợ hãi và đau đớn.
Khi Hoắc Yến biết chuyện, hắn đã hào phóng bố thí cho tôi một cái ôm.
Và nói khẽ vào tai tôi, "Đừng giả tạo như vậy chứ."
Hôm nay cũng do hắn bảo tôi tới mau, đừng làm hắn thất vọng.
Sự im lặng của tôi lọt vào tai Hoắc Yến, đó là sự kháng cự thầm lặng.
Hắn cười lạnh, tâm tình bất ổn, "Tốt lắm, Tống Niệm Niệm, tốt nhất là cô đừng tới."
Tôi cau mày, "Hoắc Yến, đừng kích động như vậy, chú ý trái tim của anh..."
Tôi còn chưa nói xong, hắn đã cúp điện thoại.
Tôi cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ, cuối cùng đành vội vàng chạy tới, nhưng không thấy hắn đâu.
Bạch Thiện đứng trên khán đài với vẻ mặt lo lắng, khi nhìn thấy tôi, cô ta bước tới và giáng cho tôi một cái t.át bỏng rát.
"Nếu như Hoắc Yến xảy ra chuyện, cô hãy đi ch.ết đi."
Trên đường đua, Hoắc Yến lái xe lao hết vòng này đến vòng khác để giải tỏa tâm trạng, đôi môi mím chặt, vẻ mặt u ám.
Không ai dám lại gần hắn ta.
Trường đua đã kín chỗ, tất cả những người đang ngồi đều là bạn của Hoắc Yến.
Tất cả bọn họ đều vô cùng lo lắng.
Ai cũng biết Hoắc Yến mắc bệnh tim, những môn thể thao mạo hiểm này hoàn toàn không thể chơi.
Nếu có bất trắc xảy ra với Hoắc Yến, nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ bỏ qua cho bọn họ.
Trước khi mọi người kịp phản ứng, tôi đã lái xe lao ra đường đua.
Hoắc Yến lên cơn đ.au t.im, khi hắn sắp đ.âm vào hàng rào thì tôi lái xe va vào xe của hắn.
Túi khí bung ra, Hoắc Yến ng.ã ngửa ra ghế lái, sắc mặt tái nhợt, ôm chặt lồng ngực thở dốc.
M.áu trào ra từ miệng hắn.
Khoảnh khắc đó, tôi như trở lại vụ tai nạn xe hơi năm ba trung học.
Tiếng còi báo động gấp gáp và chói tai, màu đỏ lóa mắt, còn hắn nằm trên mặt đất.
Bất chấp cơn đ.au nơi lồng ngực, tôi run rẩy nắm tay Hoắc Yến, nước mắt lăn dài rơi lã chã lên khuôn mặt hắn.
"Em ở đây, Lý Nam Phong."
3.
Trước khi bất tỉnh, tôi nhìn thấy Lý Nam Phong.
Anh chưa kịp thay bộ vest, thân hình cao gầy lao về phía tôi rồi ôm chầm lấy tôi.
Vào ngày sinh nhật năm cuối cấp, Lý Nam Phong vội vã trở về từ Ý.
Hoàng hôn hôm ấy thật đẹp, gió thổi bay những sợi tóc lòa xòa trên trán anh, anh nhẹ giọng dặn tôi cẩn thận.
Anh ấy luôn miệng dặn tôi phải cẩn thận, phải thật cẩn thận, nhưng ngay ngày hôm sau, anh ấy bị tai nạn xe hơi.
Ch.ết trên đường đến gặp tôi.
Rất lâu về trước, Lý Nam Phong từng tặng tôi một chuỗi chuông gió.
Tôi treo nó lên khung cửa trước nhà và nói với anh rằng tôi sẽ rung chuông mỗi khi tôi chỉ nghĩ về anh.
Nhiều năm sau cái ch.ết của Lý Nam Phong, những tiếng chuông gió trong trẻo vẫn vang lên mỗi ngày.
Tôi đã nghĩ về anh mỗi ngày.
Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm viện được năm ngày.
Khi tôi tỉnh dậy, thái độ của mọi người hoàn toàn thay đổi.
Đám tay chân le ve của Hoắc Yến bắt đầu ca ngợi tôi không ngớt.
Rốt cuộc, không ai nghĩ rằng vì Hoắc Yến, tôi thậm chí chấp nhận từ bỏ cuộc sống của mình.
Hoắc Yến, người vừa được ghép tim lần thứ hai, trông thật nhợt nhạt.
Hắn nhắm mắt lại và nói một cách mỉa mai: "Cô thắng rồi, Tống Niệm Niệm."
Chỉ có Bạch Thiện trong mắt là thấp thoáng vẻ không cam lòng.
Có vô số lời chúc mừng, nhưng tôi chỉ dựa đầu vào ngực trái của Hoắc Yến.
Nhịp tim nơi đó vang lên đều đặn và yếu ớt.
Nước mắt tôi lăn dài trên má, thấm ướt chiếc áo bệnh nhân.
Họ tưởng tôi khóc vì sung sướng.
Chỉ có tôi biết rằng, Lý Nam Phong của tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Nhiều ngày sau khi Hoắc Yến hồi phục, mối quan hệ của chúng tôi cũng không tiến xa hơn.
Hắn do dự không nói nên lời, nhiều lần với vẻ mặt gắt gỏng hỏi tôi: "Tống Niệm Niệm, em còn điều gì muốn nói với anh không?"
"Đừng ép bản thân quá."
"Đây không phải là điều em muốn sao?"
Bạn của hắn, Viên An, cảm thấy bí bách không chịu nổi bèn đề nghị đi dự tiệc bên bãi biển vào cuối tuần, tôi không thể từ chối và buộc phải tham gia cùng bọn họ.
Hôm đó Bạch Thiện không đến, Viên An nói, sau khi Hoắc Yến biết Bạch Thiện t.át tôi, hắn đã mất bình tĩnh.
Hắn không chỉ trở mặt với Bạch Thiện mà còn hủy hoại tài nguyên của cô ta trong giới giải trí.
Buộc cô ta phải rút lui.
Tôi quay đầu nhìn Hoắc Yến, chỉ thấy hắn sờ mũi, mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Vào buổi tối, một người nào đó gợi ý chơi trò Thách hay Thật.
Tôi đã uống rất nhiều r.ượu, Viên An yêu cầu tôi trả lời Thật.
"Cô thích ai nhất?"
Viên An đã từng lén cảnh báo riêng cho tôi, rằng tôi hãy chấp nhận Hoắc Yến ngay khi tôi đạt được điều mình muốn, và bắt lấy Hoắc Yến càng sớm càng tốt, khi Hoắc Yến vẫn còn quan tâm đến tôi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của tôi, Hoắc Yến lười biếng dựa vào sô pha, ánh mắt khinh thường cùng vẻ mặt đắc ý.
Tôi đã quẩn quanh dưới chân Hoắc Yến nhiều năm như vậy rồi.
Câu trả lời không thể nào khác được.
Vậy mà tôi chỉ im lặng cho đến khi không khí dần yên tĩnh và trở nên khó xử.
Hoắc Yến thay đổi sắc mặt.
Cuối cùng, tôi cũng ngẩng đầu lên và nói với một nụ cười.
"Tôi yêu Lý Nam Phong."
Cái tên vang lên như tiếng sấm sét, làm cho tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Lý Nam Phong, người đầu tiên đã h.iến tim cho Hoắc Yến.
Anh ấy cũng là chú nhỏ yêu quý của Hoắc Yến.
Hoắc Yến, kẻ nghĩ rằng mình nắm chắc đáp án trong tay, lập tức đỏ mặt.
Lúc này mọi người mới chợt nhận ra, từ đầu đến cuối tôi chưa từng yêu Hoắc Yến.
Tôi chỉ thích nó.
Nó chính là trái tim nằm trong cơ thể của Hoắc Yến.
Trái tim vốn thuộc về Lý Nam Phong.