Trái Tim Anh Chỉ Có Em

Chương 14: chap-14




Trái Tim Anh Chỉ Có Em - Chương 14

Về đến biệt thự, mọi người trầm trò khen ngợi, ngưỡng mộ căn biệt thự nguy nga của anh ngoại trừ cô, nói khác hơn căn biệt thự đó chính là lâu đài còn đối với cô nhìn thấy nó cũng thấy bình thường không có gì đặc biệt cả Buổi tối, mọi người tụ tập với nhau tổ chức tiệc nướng đi đến phòng gọi cô nhưng không thấy cô đâu chỉ thấy cô để lại tờ giấy:"Đi gặp ông ngoại"

Kha Dương cùng Thiệu Văn và Yên Nhi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, an tâm Vũ Phong cau mày, khó hiểu hỏi:

"Ông ngoại của cô ta ở Thụy Điển sao?"

Thiệu Văn khẽ gật đầu với Vũ Phong chứ không nói gì thêm

Bang Red Scorpion, Những thuộc hạ canh ngoài cổng chưa từng thấy Y Trân nên không biết cô là ai nên đã nghiêm túc, trừng mắt ngăn cản Y Trân:"Nhóc là ai? Sao dám xông vào đây? Chán sống rồi sao?"

Cô không hề sợ hãi, run rẩy trước khí thế của những người mặc đồ đen gương mặt dữ tợn ấy nếu đổi lại là những đứa bé bằng tuổi cô thì đã khóc oà lên vì sợ hãi, ánh mặt lạnh lùng của cô quét qua họ, lạnh nhạt nói:"Tôi tên là Rose Chắc là các người đã nghe qua cái tên này?"

Một tên thuộc hạ đứng gần đó nghe cô giới thiệu liền lập tức giật mình, rợn người kinh hãi nuốt nước bọt, lấy hết dũng khí hỏi:"Cô là con gái của Thiên Tuyết tiểu thư?"

Ánh mắt cô lạnh nhạt, lơ đãng cất lên hai chữ:"Đoán xem"

Tên thuộc hạ đó lập tức cúi người mời cô vào trong, những tên thuộc hạ ấy tuy không biết cô nhưng không thể không biết Thiên Tuyết nên khi nghe cô là con gái của Thiên Tuyết thì người đã bắt đầu đổ mồ hôi, sợ hãi, đến khi Y Trân bước vào trong bóng lưng khuất đi thì tên ấy nói thêm về cô cho bọn họ biết để tránh sau này mất mạng mà không rõ nguyên nhân:

"Người mới bước vào chính là con gái bảo bối của Thiên Tuyết tiểu thư là cháu ngoại được cưng chiều, yêu thương nhất của thủ lĩnh, nghe nói cô ấy chỉ mới mười hai tuổi mà đã lãnh khốc, vô tình như mẹ của mình nói không chừng còn ghê gớm hơn nên chúng ta phải tránh xa ra một chút đừng chọc gì đến cô ấy"

Mọi người ai nấy đều gật đầu liên tục, người canh cổng lúc nãy cản cô trong lòng phập phồng vì lúc nãy đã trừng mắt dữ tợn với cô thầm cầu nguyện cho mình

Trương Kiến Phong đang ngồi chăm chú vào điện thoại thì bỗng bị giật lấy điện thoại ông tức giận, sắc mặt đen lại không biết ai to gan lớn mật lại dám giật lấy điện thoại của ông bộ chán sống rồi sao? Bọn thuộc hạ đứng đó thấy cô làm vậy mồ hôi liên tục đổ xuống như mưa, thở cũng không dám thở mạnh Ông ngước lên nhìn thấy cô cháu gái bé bỏng của mình gương mặt liền thay đổi môi tự động mỉm cười đứng dậy đi đến vui mừng ôm lấy cháu gái của mình:"Ôi~Cháu gái bảo bối của ông cháu đến đây từ lúc nào? Sao không báo cho ông biết để ông đi đón cháu?"

Y Trân gương mặt cùng ánh mắt có ý cười nhìn ông của mình rồi đáp:

"Tại cháu đi du lịch với bạn và anh hai anh ba nên cháu mới không báo cho ông biết, nhưng cháu vẫn đến thăm ông đây"

Ông nhìn xung quanh rồi thắc mắc hỏi:"Vậy bạn của cháu đâu? Còn Kha Dương và Thiệu Văn nữa? Sao không đưa bạn cháu đến đây luôn? Rồi cháu bây giờ ở đâu?"

Cô khẽ nâng mày, cười nhẹ trả lời hết những câu hỏi của ông:"Cháu bây giờ đang ở biệt thự của bạn anh hai anh ba cháu chỉ đến đây một mình Ông ngoại! Chẳng lẽ ông chỉ muốn gặp anh hai và anh ba mà không muốn gặp đứa cháu này sao?"

Ông lắc đầu vuốt tóc ánh mắt yêu thương:"Làm gì có chuyện đó? Dĩ nhiên người mà ông muốn gặp nhất là cháu cưng của ông rồi hai thằng nhóc đó thì có là gì chứ? Lần nào cũng chọc ông đến bốc khói"

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.