Trại Hoa Đỏ

Chương 19: Kẻ đó là ai




Khi một cánh cửa phòng hát hé mở, khói thuốc và tiếng gài rú trên bộ loa thùng Naranke ùa ra ngoài. Đây là khu liên hợp giải trí gói gọn trong một toà nhà sáu tầng. Tầng một là quầy lễ tân và khu chơi game dành cho lũ trẻ tuổi teen. Tầng hai có đầy đủ các bàn bi-a và quầy bar. Còn từ tầng ba lên đến tầng năm là các phòng hát karaoke khép kín. Tầng sáu dùng để làm gì khách hàng không được biết vì cầu thang máy chỉ đến tầng năm là cắt. Muốn lên tầng thượng phải đi bằng cầu thang bộ, mà lối vào cầu thang lúc nào cũng được khoá im ỉm.

Dễ mỗi tầng có hơn chục phòng hát chứ không ít. Hành lang dẫn vào các phòng được thiết kế hẹp để tiết kiệm diện tích và ngoắt ngoéo như mê cung. Bách lần mò trong dãy hành lang nhỏ hẹp. Anh muốn tìm cái toilet, song chưa nhìn thấy biển chỉ dẫn ở đâu. Bách bắt đầu văng tục. Làm sao mà ở bất kỳ nơi công cộng nào cái toilet cũng bị giấu biệt đi như sợ người khác phát hiện ra. Mới đầu anh nghĩ nó ở ngay đầu cầu thang để tiện lối đi lại cho khách nhưng không phải, sau anh lại cho rằng nó ở cuối dãy hành lang cho kín đáo song cũng nhầm nốt. Bách lộn đi lộn lại đến dăm vòng, lưng áo mướt mồ hôi. Mỗi lần thấy Bách lượn qua cửa phòng, lũ chíp hôi hò hét bên trong lại gào lên.

- Bách già, anh đang trình diễn thời trang quần ống bó đấy à.

Bách điên lên. Anh đang nhận nhiệm vụ điều tra một vụ hết sức vớ vẩn. Có thông tin về một đường dây lừa đảo qua mạng mà băng trưởng và các thành viên cả nam lẫn nữ đều là những thanh thiếu niên ở độ tuổi từ mười ba đến mười bảy. Mặc dù còn ở tuổi ngậm ô mai song tính chất của những vụ án chúng gây ra rất nghiêm trọng. Đã từng có một cô bé mười lăm tuổi bị nhóm quái lừa lột sạch xe máy và đồ trang sức trước khi bị đánh đến bất tỉnh. Vụ này vớ vẩn vì trước khi làm quen với lũ 9x để dò ra đường dây quái nhí kia, anh đã phải mượn chiếc quần jean mài nhàu và chiếc áo sơ mi cộc tay đỏ loè của một thằng nhóc hàng xóm. Khi mặc hai thứ này vào, chúng thành đò body bó sát người, vừa cộc vừa hớt trông rất kỳ dị.

Cuối cùng Bách cũng tìm ra cái toilet quý hoá nắm khuất sau một phòng karaoke ở ngang nách hành lang. Anh tìm thấy nó vì cái mùi đặc trưng trộn lẫn với băng phiến hứa hẹn cả một sự bẩn thỉu bên trong. Bách lấy chân đá cánh cửa và nín thở. Một gã nào đó bước vào và chọn chiếc lavabo ngay đằng sau lưng Bách. Không nhịn thêm được nữa, anh đành thở hắt ra để lấy không khí. Nhưng luồng hơi sộc vào mũi anh lần này không chỉ có thứ mùi kinh tởm của acmoniac và băng phiến, có một mùi ngây ngát trộn lẫn vào đó. Anh định thần một giây để nhận diện mùi thơm kỳ lạ này. Xì gà.

Bách nhìn quanh tìm chiếc bồn rửa. May mắn, nó nằm ngang chiều người kia đang đứng. Chiếc bồn rửa tráng men trắng lịch sự, song điều đó chỉ càng tố cáo sự mất vệ sinh của nó. Nhưng Bách không để ý, anh vặn vòi nước đã gần long ra ngoài và cầu trời cho nó chảy ra nước. Nó đáp ứng lời cầu nguyện của Bách rỉ ra vài giọt nước thật. Anh vặn to vòi để hứng dòng nước rỉ rỉ và liếc sang bên cạnh. Trái với hình dung của anh, gã đàn ông kia nhỏ con và da rất trắng. Hắn cũng mặc áo body xám và quần jean. Hắn vừa xả vừa rít điều gà thư thái như đang ngồi trong khách sạn năm sao. Sau rốt, hắn bỏ điếu xì gà ra khỏi môi để kéo khoá quần. Lần này Bách quay đầu hẳn một góc 30 độ. Điếu xì gà màu nâu nhạt có đường kính lớn và chắc mới được châm lửa nên hầu như vẫn còn nguyên, song ngón tay hắn đã che hết phần đầu lọc. Hắn quay sang Bách khó chịu.

- Nhìn gì đó cha nội. Đây không phải lại cái đầu à. Biến đi chỗ khác mà kiếm hàng.

Giọng hắn lơ lớ như những Hoa kiều gốc Quảng Đông sống ở khu Chợ Lớn. Hắn bước ra ngoài. Trong khoảnh khắc khuôn mặt đối diện với Bách. Đôi mắt hắn một mí và nhỏ tí xíu như mắt rắn. Sống mũi tẹt và nhỏ. Đôi môi cũng mỏng dính đến độ chỉ nhìn thấy viền môi.

- Chi xin tí lửa nào, anh giai sành điệu. – Bách lên tiếng. Với chiếc áo body đỏ rực thế này anh dễ dàng nhập vào cái vai hắn vừa đổ thừa cho anh.

- Làm đếch gì có. Đã bảo đây không có đồ…

- Vừa nói hắn vừa bước ra khỏi cửa.

Hắn đi về phía đầu cầu thang, ngược hướng với phòng hát của anh. Bách dẫn bám theo. Khi mở cửa phòng để vào bên trong, thấy Bách lẽo đẽo theo đằng sau, hắn nhìn anh bằng đôi mắt lạnh của loài rắn và đóng sập cửa vào. Qua tấm kính nhỏ gắn trên cửa, anh thoáng nhìn thấy ba cô gái ngồi ngả ngớn bên trong.

Bách đi tiếp ra đầu hồi. Anh mở cửa cầu thang bộ và xuống tầng dưới. Đến chiếu nghỉ giữa tầng ba và tầng bốn, anh bấm một phím tắt trên điện thoại.

- A lô, Thanh nghe đây.

- Mai Thanh, anh vừa tìm một tên có điếu xì gà.

- Ở đâu, anh nói rõ lại xem nào?

- Anh đang ở một quán karaoke và tên này có một điếu xì gà.

- Hiệu gì?

- Anh không biết, nhưng nó mang cả xì gà vào toilet và rít lấy rít để. Chắc chắn là một con nghiện.

- Tuyệt, nó đang ngồi với ai?

- Với ba con bé ăn mặc hở hang. Không còn thằng rựa nào khác.

- Anh bám sát mục tiêu nhé,có cần em trợ giúp không?

- Không, anh tự lo vụ này được. Hy vọng có tin tốt lành cho em.

Bách vội vã quay về phòng mình. Lũ chíp hôi ngồi cả lên lòng nhau mà gào. Một thằng nhóc thấy anh vào vội sấn đến trước mặt, lưng khòng xuống và một tay cẩm mic, một tay áp lên ngực với khuôn mặt khổ não.

- Ta mang bao tội lỗi nên thân ta giờ đây, kiếp sống không nhà, không người thân. Ta mang bao tội lỗi, người ơi ta đâu còn chi, xin hãy tránh xa kiếp đỏ đen.

Giọng thằng bé nửc nở chua lè và hát sai nhạc. Anh gạt nó ra.

- Cho tao điếu thuốc.

- Rồi không đợi ai mời, anh tự rút ra một điếu Marlboro trong bao thuốc vứt vạ vật trên bàn và vội vã lao ra ngoài.

Lũ trẻ con im bặt nhìn Bách rồi nói với theo.

- Người hùng áo đỏ ơi, về thay áo rồi quay lại đây nhé.

Bách tìm đúng phòng hát vừa nãy rồi điềm nhiên mở cửa. Gã mắt rắn đang đứng giữa nhà hát thảm thiết. Một cô gái đứng ngay sau lưng ôm bụng hắn và đung đưa theo điệu nhạc, còn hai cô khác vẫn ngồi nguyên trên ghế tu bia ừng ực. Nhìn thấy Bách, hắn ngừng ngay lại vẻ ngạc nhiên. Ba cô gái cũng ngạc nhiên không kém.

- Anh giai sành điệu cho thằng em xin chút lửa. Một mình anh ôm ba nàng mà kẹt với thằng này tí khói sao.

- Cút mẹ mày ra cửa, thằng lại cái. Tao không cà chớn à.

- Em chỉ xin tí lửa rồi đi ngay, đâu có dám bắc cành cao làm quen với anh hai.

- Đ.

mẹ, tao không thừa đực cho mày. Biến gọn hoặc lát nữa xuống húp nước cống trừ cơm, tuỳ mày chọn.

Hắn nhìn Bách bằng cặp mắt lạnh lẽo. Hắn không ra tay vì đã nhanh chóng so sánh cơ thể cường tráng của Bách với thân hình loèo khoèo của hắn hay vì một sự khác. Bách liếc mắt nhìn điếu xì gà đang gác trên gạt tàn và nhanh như cắt anh lượm nó lên để châm lửa vào điếu Marlboro đang ngậm trên môi.

- Thằng em xinh giai biến ngay đây, khỏi làm bẩn mắt đại ca.

Bách nháy mắt và bước ra cửa trước khi nghe thấy ba cô gái kia cười khúc khích với nhau.

- Trông đồ đạc ngon vậy mà gay, uổng quá.

Bách nhìn đồng hồ. Đã hơn một tiếng trôi qua, song hình như chỉ có khác vào mà không có khách ra. Nhóm quái nhí vẫn ở nguyên trong đó và tên mắt rắn cũng chưa thấy xuất hiện. Mới có 10 giờ tối. Đây chính là giờ cao điểm của khu liên hợp. Khách thường đến sớm hơn một chút và ra về lúc đồng hồ điểm 12 tiếng.

Ban nãy, Bách đã vào cửa hàng quần áo chuyên bán đồ Trung Quốc rẻ tiền mé bên này đường. Anh mua một chiếc áo pull màu thuỷ quân lục chiến dài thậm thượt và nhanh chóng thay áo ngay tại cửa tiệm, mắt không rời ô cửa kính sáng choang của khu liên hợp. Sau khi đội thêm chiếc mũ bảo hiểm và ngồi vắt vẻo trên xe máy sát gốc cây cổ thụ đối diện, trông anh chẳng khác nào một gã xe ôm ngoại tỉnh.

Bất ngờ, anh thấy gã mắt rắn xuất hiện ở quầy cashier, ba cô gái đứng tụm đằng sau lưng hắn. Gã rút ví trả tiền và cùng họ gọi cầu thang máy xuống tầng hầm. Vài phút sau, anh thấy một chiếc Lexus màu ánh bạc vọt lên từ dốc cầu thang trong gara. Bách bám theo sau. Đường vắng nên chiếc ô tô phía trước đi khá nhanh. Nó vòng vèo trong khu phố cổ rồi phóng qua một cây cầu dẫn tới khu đô thị mời nằm ở ngoại vi thành phố. Dường như chiếc ô tô đã nhận biết có người đang theo dõi, nó rẽ ngang rẽ dọc trong các khối nhà chung cư đồ sộ với vận tốc lúc nhanh lúc chậm một cách đáng ngờ.

Có một lần chiếc xe tự dưng phanh khựng lại trong lúc đang chạy rất nhanh. Bách cũng phanh dúi dụi. Lái xe chạy tiếp. Xe của Bách do phanh gấp nên bị chết máy.

Khi anh khởi động lại,chỉ trong vòng vài giây, và rẽ theo chiếc xe vào một khu công trường tối om đang trong giai đoạn đổ móng chiếc Lexus đã biến mất.

Phó Chánh văn phòng Interpol có khuôn mặt vuông chữ điền, tai to và lông mày rậm. Ông chìa tay mời Bách và Mai Thanh ngồi xuống chiếc salon bọc da đỏ, kiểu dáng của những năm cuối thập niên 80. Mưa bên ngoài xối xả sau những ngày khô hạn. Nước mưa gõ lộp bộp vào cửa kính khiến giọng người nói lẫn vào những âm thanh ồn ào. Tuy nhiên, âm vực của ông đại tá trầm và vang rộng đủ để phân biệt từng thanh sắc.

- Đây là tất cả những gì mà chúng tôi tìm được. – Ông chuyển bao giấy màu trắng cho Bách. – Không nhiều, nhưng hy vọng sẽ giúp được cậu tìm ra vài manh mối.

Bách rút tập giấy bên trong. Có vài tấm ảnh màu chụp một người đàn ông, trông có vẻ là người Trung Quốc, ăn mặc sang trọng đang đứng trong một bữa tiệc. Những người xung quanh ông ta đều mặc comple lịch sự, trong tay cầm ly sâm panh.

- Đây là Tang Yi. Interpol Singapore đã gửi cho chúng tôi toàn bộ hồ sơ về hắn. Một nhà sưu tầm đồ cổ có tiếng và thân thế thuộc về giới thượng lưu Singapore. Nhưng năm 1985, tên này đã phải ra hầu toà về một vụ buôn bán thuốc phiện, nhưng rồi chứng cứ không đủ kết tội. Tang Yi trắng án. Vào thời điểm đó, hắn chỉ là một tay môi giới ô tô cũ và nhà cho thuê.

- Interpol Singapore có bất kỳ thông tin nào về việc buôn bán cổ vật trái phép của Tang Yi?

- Không có, họ cũng đang hy vọng ở chúng ta. Tôi chỉ có một nguồn tin mật về một đường dây tuồn đồ cổ qua đường bộ sang Trung Quốc, rồi sẽ chạy đường biển đến Singapore, Malaysia và các nước Đông Nam Á khác. Nhưng đây là nguồn tin không chính thức, vì thế chưa hẳn đã chính xác. Muốn phá được đường dây này, chúng ta còn phải liên kết với Cục Di sản và Cục Hải quan.

- Từ năm 2006, cổ vật không còn là mặt hàng cấm kinh doanh nữa, nên nếu muốn kết tội Tang Yi hay bất cứ gã nào, chúng ta chỉ có thể tóm nguồn hàng ngay tại biên giới. Tuy nhiên, mục đích chính của chúng tôi không phải ngăn chặn đường dây buôn lậu cổ vật đa quốc gia, mà trước hết là tìm ra manh mối kẻ đã giết Lý Minh Văn và thiếu tá Đỗ Quang Huy.

Người đàn ông bệ vệ trước mặt Bách quay đi chỗ khác. Trong khoảnh khắc, khuôn mặt ông già đi đến hàng vài tuổi.

- Tôi biết,chúc các bạn thành công. – Ông nói như thể một người cha chúc con may mắn trước một trò chơi mạo hiểm bắt buộc.

- Chừng nào chưa tìm ra kẻ đã hại cậu Huy, tôi còn chưa ngon giấc.

Trong quán cà phê Sweer Italy, Bách và Mai Thanh chia nhau tập hồ sơ của Tang Yi để nghiên cứu cho kỹ. Không có gì đáng chú ý. Tang Yi người gốc Hồng Kông. Năm 1966, hắn nhập cảnh vào Singapore rồi định cư luôn tại đó. Khi ấy Singapore mới tách ra khỏi Malaysia và kinh tế hãy còn khó khăn. Nạn thất nghiệp, thiếu đất đai và nhà ở lan tràn, không có lý gì một gã trai chưa đầy 20 tuổi lại một thân một mình đi tìm cơ hội gây dựng tương lai,sự nghiệp ở cái nơi đầy rẫy chướng ngại vật đó. Bách nghĩ thầm như vậy. Hiển nhiên, hắn phải có lý do chính đáng. Cũng có thể, ở Hồng Kông, tên của hăn đã nằm trong danh sách đỏ của Sở Cảnh sát. Sau đó, hắn làm công nhân trong một nhà máy đóng tàu rồi bị sa thải vì bị một đồng nghiệp tố cáo là ăn cắp nguyên vật liệu tuồn ra ngoài.

Cuối năm 1984, Tang Yi bị tạm giam do tình nghi liên quan đến một đường dây buôn bán thuốc phiện, nhưng đầu năm sau, hắn được toà tha bổng vì không có bằng chứng. Kể từ đó đến nay, hồ sơ của Tang Yi là một mảng trắng. Hắn chỉ được công chúng Singapore biết đến với vai trò cổ đông lớn thứ nhì trong một công ty chứng khoán và là một nhà sưu tập đồ cổ danh tiếng.

Những tấm ảnh màu chụp các góc độ bữa tiệc cocktail do một tờ tạp chí danh tiếng tổ chức nhằm quyên góp từ thiện để ủng hộ quỹ nghiên cứu dịch SARS hồi năm 2003. Khách mời là những người có máu mặt nhất trong tầng lớp thượng lưu. Trong ảnh, Tang Yi đang cầm ly sâm panh và cười rất tươi với những người bên cạnh.

- Như vậy đủ để kết luận rằng gã Tang Yi này có xuất thân chẳng tử tế gì. – Mai Thanh lên tiếng. – Con người khó thay đổi bản chất lắm. Người ta chỉ có thể biểu hiện hành vi theo cách này hay cách khác mà thôi, nhưng bản chất vẫn là một.

- Theo em thì toàn bộ câu chuyện này là thế nào? Hắn muốn mua pho tượng vàng của Lý Minh Văn song bị ông ta từ chối. Vậy hắn thuê người giết ông già sưu tầm để đoạt bức tượng.

- Có đến 80% sự thật là như vậy. – Mai Thanh khẳng định.

- Thế cái gã mà Thượng đế đặt trước mũi anh tối hôm qua thế nào rồi?

- Anh đã bám đuôi hắn hơn chục km về tận một công trường đang xây dựng ở khu đô thị mới nhưng hắn thoát được. Hắn đi lúc nhanh lúc chậm kiểu cắt đuôi. Rõ ràng là một con cáo già. Người bình thường mấy ai nhận biết được có kẻ đang theo dõi mình.

- Anh bảo hắn nghiện xì gà?

- Ừ, chính xác là hiệu Bolivar Beliconos Finos. Hắn nói tiếng Việt lơ lớ, âm Quảng Đông. Chỉ có trẻ mẫu giáo mới cố tình không liên tưởng hắn với Tang Yi.

- Mất dấu hắn rồi thì làm thế nào?

- Hôm qua anh đã ghi lại tên và số điện thoại của hắn. Khu liên hợp giải trí đó có cái trò lưu lại thông tin của khách hàng càng chi tiết càng tốt để phục vụ cho kế hoạch chăm sóc khách hàng, kiểu như gửi thông tin khuyến mại hay cập nhật sự kiện giải trí. Hôm qua anh mặc áo đỏ, trông khá xinh trai nên đã đốn bật rễ cô nàng lễ tân đang ế ẩm tối thứ bảy.

- Lạc đề rồi ông đại uý ạ. – Mai Thanh lườm Bách và khoé miệng cố mím lại để kìm một nụ cười. – Ai thẩm vấn ông về cái vụ thời trang áo đỏ hay quần ống bó.

Bách chột dạ. Anh nhìn xuống dưới và chợt há hốc miệng khi chứng kiến mình vẫn trình diễn nguyên xi chiếc quần ống bó hôm qua. Chuyện là hồi đêm anh về nhà muộn nên chỉ kịp cởi chiếc quần thời trang quý hoá rồi đổ vật xuống giường mà ngủ li bì. Sáng sớm nay chuông điện thoại của anh réo vang, hiện số của Phó Chánh văn phòng Interpol. Bách cuống cuồng vớ vội thứ được gọi là quần đang vắt ngang thành ghế và dắt xe máy ra ngoài cửa mà không kịp chào mẹ anh một tiếng. Từ sáng đến giờ mải tập trung vào bao nhiêu dữ liệu mới, anh quên khuấy mất chuyện quần với áo và cả cái dạ dày đang sôi réo vì chưa được bổ sung thêm thứ gì suốt từ tối hôm qua. Bách ngượng ngùng đánh trống lảng.

- À…ừ…thế là cô lễ tân cho anh số của Mắt rắn. Tên hắn là Hồng Quang, chắc lại là một cái tên giả. Số di động thì anh chưa gọi. Cô ấy nói rằng hắn là khách quen ở đó. Đã đến lần này là lần thứ gần chục rồi. Thời điểm đầu tiên hắn đến hát karaoke trùng với thời gian Tang Yi có mặt ở Việt Nam.

- Tốt. Còn gì nữa không?

- Còn biển số xe của chiếc Lexus RX 300 đời 1999 nữa ạ, thưa sếp. Sau đây, sếp có giao nhiệm vụ gì nữa không để em hoàn thành nốt?

Mai Thanh ngửa cổ lên trần cười giòn tan.

- Không ngờ người mẫu cũng biết đùa.

Bách vờ cau mặt.

- Đừng gọi anh bằng cái biệt danh ấy nữa. Tối qua bị bọn quái nhí réo suốt rồi.

- À, còn vụ ấy của anh làm đến đâu rồi?

- Cũng phức tạp phết đấy, còn nhóc nói dối như cuội, cứ luyên tha luyên thuyên lúc thế này lúc thế khác không biết đằng nào mà lần.

- Quay lại vụ này nhé. Rõ ràng Mắt Rắn và Tang Yi có vẻ như cùng hội cùng thuyền, cùng gốc Quảng Đông, đều có mặt ở Việt Nam cùng thời điểm. Mắt rắn lại hút loại xì gà mà thương hiệu của nó trùng với đầu lọc tìm thấy ở hiện trường cả hai vụ án và trùng với mẩu xì gà mà kẻ giấu mặt đã bỏ lại sau khi định thủ tiêu đại uý Mai Thanh. Pho tượng vàng mà hắn đánh cắp chính là vật mà Tang Yi muốn mua của Lý Minh Văn một tuần trước đó. Như vậy có thể khẳng định rằng, Mắt rắn là tay chân của Tang Yi.

- Đúng thế, anh không có ý kiến gì về điều đó. Nhưng nếu như pho tượng vàng bị đánh cắp sau khi chủ nhân của nó bị cắt cổ, nó sẽ không thể an toàn mà chu du theo đường hải quan chính thức được. Sẽ phải có một người đứng ra để tuồn món cổ vật đắt giá ấy qua một đường biên giới nào đó. Để thực hiện được việc này không thể chỉ có một mình Mắt rắn. Phải có hẳn một đường dây. Hơn nữa Mắt rắn là một tên sát thủ chuyên nghiệp. Loại sát thủ có đẳng cấp sẽ không bao giờ dây dưa vào bất kỳ việc nào khác. Ngay cả chuyện tối qua anh vào phòng hát quấy rầy hắn…Bất kỳ một gã đàn ông bình thường nào đều sẽ tống cho anh một quả đấm vào mặt, nhất là khi đứng trước ba em xinh đẹp, nhưng gã này kiềm chế cơn giận rất nhanh.

- Tất nhiên, bọn giết thuê chuyên nghiệp không thích dính vào mấy chuyện lặt vặt. Nghĩa là ta phỏng đoán còn một kẻ giấu mặt nữa đứng đằng sau toàn bộ chuyện này.

- Chắc chắn. Tang Yi không thể thông thổ đến mức cứ bay sang Việt Nam mua bán như chợ Trời. Phải có người dắt mối cho hắn, mà không chừng, Tang Yi là một trạm phân phối cổ vật đa quốc gia còn kẻ giấu mặt kia làm nhiệm vụ trung chuyển. Câu hỏi đầu tiên cần phải giải quyết bây giờ: Kẻ đó là ai?

- Tuy nhiên, còn một điều nữa. – Mai Thanh hạ tách cappuccino xuống và ngập ngừng vài giây.

- Mắt rắn cũng là kẻ đã sát hại thiếu tá Đỗ Quang Huy. Hắn làm thế nhằm mục đích gì? Kẻ nào đã thuê hắn giết anh ấy? Có phải cũng chính là kẻ giấu mặt mà chúng ta đang cần tìm? Huy đã biết quá nhiều thông tiin về ổ buôn lậu này và anh ấy đã phải trả giá quá đắt.

Bách lặng đi. Anh nhớ lại lần Huy đã hỏi vay anh 50 triệu. Liệu có phải cậu ta đang đóng một vai diễn xuất sắc nào đó và dùng tiền để thanh toán một món hàng. Đó cũng sẽ chính là bằng chứng để cậu ta cất lưới. Nhưng không ngờ sự việc bị lộ, Huy vĩnh viễn bất lực trước một bài toàn sắp hoàn thành, và giờ đến phiên anhh và Mai Thanh giải tiếp bài toán bị tẩy xoá lỗ chỗ ấy. Chỗ còn con số, chỗ chẳng có gì. Ai đã tiết lộ đặc vụ chìm ấy ra ngoài? Những hình ảnh quen thuộc lần lượt hiện lên trong đầu Bách khiến anh đau đớn: Mạnh với khuôn mặt hám gái, Bình mềm mỏng kiểu trí thức cổ cồn trắng, Quyết xều xoà như một gã nông dân, Giang lúc nào cũng khàn khàn giống bà nội trợ lắm mồm.

Anh lật qua lật lại những tấm ảnh một cách vô thức, còn Mai Thanh cũng dán mắt vào tập hồ sơ với những thông tin sơ sài về Tang Yi. Cả hai đều đuổi theo nhứng ý nghĩ riêng của mình và họ chỉ cần một điểm cố định để tạm gửi ánh mắt lên đó. Bất chợt tay Bách run bắn. Mắt anh hoa lên vì cốc cà phê đen uống vào khi bụng đói. Những bức ảnh na ná nhau, đều là những đám đông đang chúc tụng kiểu cách. Phần lớn là nam giới. Tuy nhiên, có một bức ảnh Tang Yi đứng gần sát bục sân khấu. Trên bục, một ban nhạc da trắng đang biểu diễn bằng kèn saxophone, trống và ghi ta điện. Không ai trong bức ảnh tỏ vẻ quan tâm đến ban nhạc. Họ còn mải nói chuyện với nhau. Và ở góc chụp này, Tang Yi đứng quay nghiêng mặt, những người khác đứng thành một vòng tròn cạnh ông ta. Một vài người đàn ông quay lưng lại ống kính.

- Nhìn này. – Bách chỉ vào bức ảnh. Cơn đói bụng càng khiến ngón tay anh trở nên run rẩy không cố định được vào một điểm nào.

- Đâu?

- Em nhìn đi.

Mai Thanh khởi động máy tính. Căn phòng “hành xác” của cô hôm nay dường như có vẻ tươi vui hơn chút đỉnh nhờ lọ hoa hồng toả ánh vàng rực một góc nhà. Trong tập hồ sơ Phó Chánh văn phòng Interpol gửi cho anh còn có cả một đĩa CD copy toàn bộ file ảnh và phần hồ sơ trích ngang của Tang Yi. Mai Thanh bỏ đĩa vào ổ. Máy tính cần vài giây để đọc đĩa. Bách cố kìm cơn sốt ruột bằng cách uống nước lọc liên tục. Còn Mai Thanh thì dán mắt vào màn hình chờ đợi.

Cô click chuột vào tất cả các file để copy sang máy tính, rồi lần lượt mở file văn bản và hình ảnh ra để kiểm tra. Bách thầm thán phục tính cẩn thận và chuẩn xác của cô. Mai Thanh là người bị dồn đến miệng vực cũng không hề nao núng, thậm chí còn giễu cợt kẻ truy đuổi sau khi đã quan sát hết mọi hành tung của hắn.

Mai Thanh mở file ảnh chụp góc độ sát sân khấu. Cô nín thở. Trống ngực đập thình thịch. Không chợ hơn được nữa, Bách giằng lấy con chuột để click zoom dần lên trên. Lưng anh ta. Vai anh ta. Tấm ảnh bị zoom quá cỡ rạn dần dần. Màn hình mờ hẳn đi, nhưng vẫn hiện rõ chỏm tóc kỳ quặc rủ từ trên đỉnh đầu xuống gáy, nửa như một thứ thời trang lập dị, nửa như chủ nhân của nó muốn che giấu một khuyết tật gì đó. Anh ta che giấu thứ gì sau chỏm tóc quái dị ấy, Bách là người biết rõ hơn ai hết. Anh giơ hai tay lên ôm lấy mặt.

- Trời ơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.