Horsens nắm tay cô, dẫn cô rời khỏi hành lang, trên đường trở về phòng khách sạn.
Cô để ý thấy anh nhìn qua đồng hồ, sau khi xác định thời gian, dưới ánh trăng mờ nhạt, mới dẫn cô ra khỏi hành lang đi đến chỗ khác.
Động tác bình thường này lại làm Tố Hinh có chút hoang mang.
Trước khi rời phòng, không phải Horsens đã nói, hôm nay đã làm xong việc rồi sao. Như vậy, vì sao anh ấy lại để ý đến thời gian?
Cô tò mò muốn hỏi, nhưng lại luyến tiếc giây phút hạnh phúc hiếm hoi được cầm tay anh, không muốn phá vỡ giờ phút yên tĩnh này, nghi vấn đều nuốt lại trong lòng, không muốn quấy nhiễu thời gian tĩnh tại của hai người.
Thảm êm trên hành lang, hấp thu tiếng bước chân của bọn họ, bốn bề lặng ngắt.
Vì đảm bảo sự riêng tư, tránh để đội chó săn rình mò, cũng vì tiện cho công việc, công ty điện ảnh đã xuất một số tiền lớn, bao ăn và ở tại tầng cao nhất, cũng là nơi phong cảnh đẹp nhất, với nội thất xa hoa nhất, lưu lại một toán người ở lại tầng trệt canh hai cửa ra vào, 24/24 đều có vệ sĩ nghiêm ngặt.
Tuy thân phận bây giờ của Tố Hinh chỉ là trợ lý của nhà tạo hình, nhưng Horsens lại kiên quyết đòi phòng của cô phải ở gần anh, xung quanh đó đều là người nổi tiếng, phòng thì xa hoa rộng lớn, làm cô không muốn ra ngoài, chỉ thích giam mình trong căn phòng đó.
Dọc theo đường đi, bàn tay ấm nóng của anh, thủy chung vẫn không rời cô.
Ngọn đèn mờ nhạt ở hành lang, Tố Hinh ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh. Ánh sáng làm cho ngũ quan của anh càng rõ nét anh tuấn, mà đôi mắt màu lam trong ánh đèn, trở nên đẹp lạ thường.
Đi qua cửa phòng anh, anh cũng không dừng bước, tâm Tố Hinh nhảy dựng lên, nhớ đến lúc còn ở hành lang, anh không hề che dấu khát vọng của mình.
Hai người vẫn bước đi, đến trước cửa phòng cô, cuối cùng mới dừng lại. lòng của cô rối như tơ vò, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng mở miệng.
“Cám ơn anh đưa em về.” Cô nhỏ giọng nói, hai tay trắng nõn, không hiểu sao cứ xoa xoa trên áo.
“Không cần khách khí.”
Là ảo giác của cô, hay tiếng nói của anh, thật giống cơn động đất đột kích đêm hôm đó, thanh âm khàn khàn vang bên tai cô.
“Nhưng, nhưng……” Cô ấp a ấp úng, nhưng mà ban ngày, nửa câu dưới lại không nói hết.
Horsens đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như đang đợi cô mở miệng. Cô hạ tầm mắt, dõi theo hai chân anh, trong lòng lo lắng không thôi, sau khi thở sâu vài lần, mới có cách nói tiếp.
“Anh, anh không phải muốn……” cô cố lấy dũng khí, sợ hãi hỏi, “…… vào trong……” Nhận ra anh không muốn rời đi.
Horsens cười vang.
Anh cúi đầu xuống, dựa vào vai cô, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, Tố Hinh, anh muốn đi vào.” Mỗi một từ, đều mang theo độ nóng, thong thả mà từ từ, “Anh có thể đi vào không?” Đôi môi nhẹ lướt qua vành tai mẫn cảm của cô.
Giọng nói khàn khàn,
Khàn khàn trong giọng nói, ý tại ngôn ngoại, cho dù Tố Hinh ngây thơ, cũng nghe ra ý ám chỉ trong mấy chữ trên. Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tự hận mình là ngốc, vô tình lại đề cập đến vấn đề nhạy cảm nhất.
Càng xấu hổ, cô càng cúi thấp đầu, chỉ muốn dưới đất có một cái hố để chui xuống.
Bay tay nam tính vươn đến, nâng cằm của cô lên, ánh mắt lam chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng như hoa.
Bộ dáng bất lực của cô, vừa làm anh thương tiếc, nhưng lại muốn hung hăng chiếm lấy, dùng cách làm tình táo bạo nhất dày vò cô.
Sương mù trước mắt, lệ tràn đầy mi. Cô thẹn thùng nhìn anh, bởi vì sự “khi dễ” tàn nhẫn của anh, cô vẫn thở dốc không thôi.
Horsens bế cô lên giường, chậm rãi, thoát quần áo hỗn độn của cô.
Chân giường lớn vững trãi, nguyên bản được phủ một tấm lụa trắng, giờ phút này đã bị đổi thành một tấm vải sọc vằn từ nhạt đến đậm, từ tuyết trắng đến đen sẫm, tất cả được tạo nên từ vô số chiếc áo choàng Mir – một mảng hồng xinh đẹp.
Ngay cả trên giường, cũng phủ một tấm vải mềm mại nhất, mịn màng như thảm Mir.
Cho đến giờ, Tố Hinh mới nhận ra mảnh vải dệt (1) “Trợ Trụ vi ngược”, thì ra là một mảnh của chiếc áo choàng đỏ tươi Mir anh đã mặc khi chụp ảnh cho trang bìa tạp chí.
Thân thể trần trụi mềm mại của cô, anh dịu dàng đặt lên tấm ra mềm mại, sợi vải chạm vào mỗi tấc da, nhịp tim chưa hồi phục, lại vì xúc cản quen thuộc kia, một lần nữa hỗn loạn.
Horsens cởi bỏ quần áo, thân hình ngăm đen rắn chắc lõa thể, mang theo chiếc áo đỏ tươi quay lại bên người cô, cánh tay cường tráng ôm cô vào lòng ngực, thân thể hai người trong lúc đó, chỉ cách nhau một lớp áo choàng.
“Anh biết, em thích.” Anh lặp lại, thân hình nam tính ép cô xuống thảm, như mãnh thú khẳng định lãnh thổ, qua lớp áo choàng, lúc mạnh lúc nhẹ ma sát da thịt mẫn cảm của cô.
“Em, em không có……” Không thể thừa nhận, cô cố tình nói dối, muốn tránh khỏi trận kích động này.
“Đừng nói dối.” Anh dùng hai tay nâng khuôn mặt hồng nhuận lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lệ của cô. “Anh tận mắt nhìn thấy, khi em khẽ vuốt áo choàng, bộ dáng mê muội đó. Khi đó em quá đẹp, thậm chí còn làm anh ghen tỵ với vật em đang vuốt, là chiếc áo choàng kia, không phải là anh.”
Ai cũng không tin, người đàn ông mà phụ nữ trên toàn thế giới thèm nhỏ dãi này, lại có thể ghen tỵ với một chiếc áo choàng.
Như là chứng minh, Horsens chăm chú nhìn cô, vứt bỏ vải dệt mỏng manh ngăn cách giữa hai người đi. Cuối cùng giữa họ không còn vật cản, thân thể của hai người dán vào nhau, cả hai đều phát ra tiếng rên nhỏ.
So với vải dệt mềm mại, da thịt trần trụi bóng loáng của anh, càng làm cô run rẩy không thôi.
Thong thả, Horsens một lần lại một lần, bừa bãi ma sát cô gái bé bỏng dưới thân, tham lam nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng mê loạn của cô.
“Em thật đẹp, đẹp quá.” Anh say mê nói nhỏ, rốt cục cũng biết, anh so với áo choàng chết tiệt, càng làm cô mất hồn hơn. “Chạm vào anh đi!” Anh bá đạo thấp giọng nói.
Bàn tay nhỏ bé run rẩy, sợ hãi, từ từ xoa nóng da thịt ngăm đen.
Horsens nhắm chặt hai mắt, cảm nhận sự đụng chạm của cô, giống như mãnh thú phục tùng, thỏa mãn ngửa đầu khẽ gầm, thân thể cao lớn run run kịch liệt, Cho đến bây giờ, anh mới biết, anh nhớ sự va chạm dịu dàng của cô biết bao nhiêu.
Cuối cùng, anh rốt cuộc không thể kìm nén được, thân hình ướt đẫm mồ hôi ngã trên người cô.
Mặt trời mọc lên ở phía động, nắng sớm nhẹ nhàng quanh co khúc khuỷu rơi.
Rơi xuống đất ngoài cửa kính sơn màu xanh lam, màu vàng óng ánh lan tỏa trong không khí. Một chú chim biển màu trắng, dang rộng đôi cánh, lướt qua phía chân trời, ngang qua mặt biển xanh biếc.
Horsens có thể nghe thấy, tiếng nói rất nhỏ, ngửi được hương vị sóng biển, còn có mùi thơm phảng phất. Anh mở mắt, đầu tiên thấy, chính là cô đang cuộn người trong lòng anh, gối lên tấm đệm tuyết trắng.
Anh thậm chí còn nhìn thấy rõ ràng, ánh mặt trời dừng lại trên tấm lưng trần của cô, xuyên qua những sợi tóc đen, cùng hàng lông mi thật dài, còn có chóp mũi khéo léo, đôi môi đỏ mọng non mềm.
Hoan ái đêm qua đã làm cô mệt muốn chết rồi, cho đến bây giờ, cô vẫn ngủ say, chưa tỉnh lại, giống như công chúa Bạch Tuyết đang say giấc.
Anh lẳng lặng nhìn cô, không đành lòng quấy nhiễu giấc mộng của cô. Huống hồ, anh có thể ngắm cô đang say ngủ, cơ hồ hi vọng thời gian dừng lại ngay tại phút giây này.
Xúc động dâng trào, Horsens cẩn thận ngồi dậy xuống giường, đi đến bên bàn làm việc, cầm lấy giấy viết thư tinh xảo và bút máy do khách sạn cung cấp, còn lấy cả tấm bìa gỗ để kê, rồi mới trở lại bên giường, ngồi xuống, bắt đầu miêu tả hình ảnh cô lúc này.