Trái Cấm - Ngũ Linh Nhị Tam

Chương 17




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Alo?”

Tỉnh lại từ trong nỗi ngổn ngang, Quý Kỳ nhớ lại một chút vấn đề vừa nãy vô ý tiến vào trong đầu, một lúc lâu sau mới trả lời: “Thật sự không có, lời của Trình Ninh Nhạc mà anh cũng tin sao?”

Quý Kỳ nói mình không yêu đương thì chắc chắn là không có rồi, đối với địa vị của mình trong lòng cô, Nhan Mục vẫn có lòng tin.

Không còn nhắc đến vấn đề khiến lòng phiền muộn này nữa.

Nhan Mục nói với cô về một vài chuyện và một số trường hợp thú vị mà anh gặp phải khi đi họp đối tác ngày hôm nay.

Vừa nói vừa đi, lúc dừng đèn đỏ, người đàn ông lại quay đầu nghiêm túc mà nhìn khuôn mặt Quý Kỳ đang được ánh đèn chiếu rọi, hỏi: “Quý Kỳ, em cảm thấy tôi thế nào? Nếu làm bạn trai ấy.”

Đã gần đêm khuya, trên đường Bình Xuân vẫn không ít xe đang đi qua đi lại.

Đối diện với ánh đèn xe chói mắt khiến Quý Kỳ có vài giây không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Nhan Mục, câu hỏi của người đàn ông này là nghiêm túc à? Hay là đang nói đùa?

“Chắc là… Không, nếu là thầy, chắc chắn sẽ là một người bạn trai thật tốt.”

Chữ thầy này không nghi ngờ gì là đang kéo dài khoảng cách giữa hai người họ.

“Ở nơi khác thì đừng gọi tôi là thầy nữa.”

Nhan Mục đỗ xe dưới lầu nhà Quý Kỳ, ngay khi Quý Kỳ định mở cửa xe đi ra, anh ta giữ chặt lấy cánh tay của cô, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, gần như muốn dính sát lên mặt cô. Khuôn mặt của hai người đang cách nhau rất gần, gần đến mức Quý Kỳ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông dịu dàng này, cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của anh ta.

“Tôi vốn định đợi thêm một chút nữa.” Vẻ mặt vốn luôn giữ được sự bình tĩnh của Nhan Mục, bây giờ lại bất an không xác định: “Đợi cho đến khi tất cả mọi thứ như nước chảy thành sông rồi nói.”

Sau câu hỏi thứ hai của anh, Quý Kỳ đã cảm thấy hơi sốc rồi.

Quý Kỳ không phải là kẻ ngu dốt, nói đến mức này, cô cũng không thể tỏ ra không biết gì hết được: “Xin lỗi, bây giờ em không muốn…” Cứ đến lúc có người vui vẻ nhắc đến chuyện yêu đương với cô, trong đầu của cô chỉ hiện lên bóng dáng không thể quên được của Quý Hựu An.

“Để tôi nói xong hết đi.” Một lần nữa ngồi trở lại ghế lái, Nhan Mục lấy ra một túi đồ ăn vặt trong xe cho Quý Kỳ.

Trong xe của anh lúc nào cũng nhét một chút quà vặt cho cô.

Cũng không thể nói Quý Kỳ EQ thấp, mà là bởi vì cô luôn đặt hết sự chú ý lên công việc, lại thêm hành động Nhan Mục luôn cho cô đồ ăn vặt quá nhỏ nhặt không biểu hiện gì, chấm co, đến mức bây giờ cô mới ý thức được hành động này có bao nhiêu là đặc biệt.

“Em không nên vội từ chối tôi, tôi thích em, tôi cũng tự tin bản thân có năng lực cho em được hạnh phúc và tự do, trước đó thì cứ thử một lần yêu đương với tôi rồi hẵng từ chối, được không?”

“Tự do?” Quý Kỳ ý thức được mà nhắc lại lời của anh ta một lần nữa, trong lời nói đó đã nói lên được bản thân cô khát vọng điều gì nhất.

“Ừm, tự do.” Nhan Mục nói nhỏ bên tai Quý Kỳ: “Thật ra tôi có văn phòng luật do chính mình tự mở, chỉ cần em nguyện ý đến, tôi tuyệt đối có thể cho em được tự do, chúng ta có thể cách những chuyện phiền não kia thật xa.”

Đây tuyệt đối không phải lừa gạt, mà là kế hoạch và lời hứa của Nhan Mục, Quý Kỳ cũng tin là anh ta có năng lực làm được.

Quý Kỳ phải thừa nhận, trong lòng cô, trong nháy mắt đó có một chút rung động.

“Tinh tinh tinh, tinh tinh tinh…”

Di động truyền đến âm thanh khiến Quý Kỳ bừng tỉnh từ trong lời nói của Nhan Mục, hình ảnh thiếu niên làm nũng với mình ngay lập tức trở về trí óc. H/uyệt  Cầm điện thoại thấy rõ tên gọi đến, Quý Kỳ nói xin lỗi với Nhan Mục rồi vội vã nghe điện thoại.

“Chị, hôm nay chị không về nhà ạ? Chị không sao chứ? Không phải là em muốn làm phiền chị đâu, chỉ là do cơm đã nguội, em rất lo lắng cho chị.”

Lời của Quý Hựu An hơi mơ màng, Quý Kỳ có nghe thế nào cũng cảm thấy không quá thoải mái.

“Chị đến dưới nhà rồi, sẽ nhanh chóng về nhà, em ở trong nhà ngoan ngoãn đợi chị.”

“Là ai vậy?” Nhan Mục lần này cũng không giấu đi ý tứ của mình: “Có phải bên trong nhà của em có giấu người đẹp không, cho nên mới không có hứng thú với một người đàn ông đẹp trai như tôi.”

“Là em trai ruột của em.”

Trong lòng lo lắng cho Quý Hựu An, Quý Kỳ áy náy gật gật đầu với Nhan Mục.

“Xin lỗi, bởi vì là anh cho nên em mới không muốn lừa gạt anh.”

“Tôi biết rồi, nếu đã lo lắng như vậy thì em về nhà trước đi.”

Mắt thấy Quý Kỳ lại muốn nói lời xin lỗi, Nhan Mục nghiêng đầu đến cách môi cô khoảng vài centimet thì dừng lại: “Còn khách sáo như vậy nữa, tôi sẽ cưỡng hôn em đấy.”

Quý Kỳ thành công bị anh dọa đến mức không dám nói nữa, nhưng Nhan Mục không hề vui vẻ một chút nào. chấm co

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể chạm vào nơi sâu nhất trong trái tim cô chứ?

Người đàn ông tựa bên trên cửa xe, nhìn Quý Kỳ biến mất trước mặt mình, lại ngẩng đầu liếc nhìn vị trí của căn phòng.

“Em trai ruột sao?” 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.