CHƯƠNG 24: EM MUỐN SINH CON CHO ANH
CHƯƠNG 24: EM MUỐN SINH CON CHO ANH
Lúc về đến nhà, Phó Nhi Thương vừa mở cửa ra liền nghe có tiếng nhạc du dương truyền đến tai mình.
Đó mà một ca khúc dương cầm mà anh thích nhất, “Lời thì thầm mùa thu” của Richard Clayderman.
“Nhi Thương, anh về rồi.”
Căn phòng lúc này hơi tối, không hề bật đèn, một người phụ nữ hơi gầy đứng đó, cô ta nhìn Phó Nhi Thương, trong mắt chất chứa một nụ cười.
Đó là Bạch Nhiên Khuyên.
Những ngọn nến chập chờn được đặt trên cái bàn dài trong phòng khách, cả phòng tràn ngập mùi nến thơm, trong đó còn trộn cả mùi tảng thịt bò tỏa ra.
Đó là món bít tết mà Phó Nhi Thương thích nhất, anh chỉ cần ngửi thôi cũng có thể nhận ra được, trước đây Bạch Nhiên Khuyên luôn cười trêu anh rằng mũi anh còn thính hơn mũi chó.
Trong cái cốc để trên bàn đã được rót đầy rượu vang.
Bạch Nhiên Khuyên yểu điệu đi đến bên Phó Nhi Thương.
Lúc này cô ta mặc một cái váy dài quệt đất, lúc đi đường thì vạt váy lướt theo, Phó Nhi Thương thấy thế cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi Bạch Nhiên Khuyên không mặc đẹp như thế mà xuất hiện trước mặt anh nữa.
“Nhi Thương, anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Bạch Nhiên Khuyên vươn tay cầm lấy túi của Phó Nhi Thương, sau đó nắm lấy tay anh rồi dắt anh đến cạnh bàn.
“Ngày gì?”
Khuôn mặt của Phó Nhi Thương lúc này chẳng hiện lên vẻ gì, anh thật sự chẳng nhớ nổi hôm nay là ngày gì, vì trong lòng Phó Nhi Thương bây giờ chỉ còn mỗi Cố Thanh Hà mà thôi.
“Ha ha…”
Khóe miệng của Bạch Nhiên Khuyên cũng không kìm được mà run lên, thế nhưng rất nhanh, cô ta đã làm dịu đi bầu không khí, cũng không để bản thân hiện ra chút xấu hổ nào trước mặt Phó Nhi Thương.
“Cũng đúng, gần đây anh làm việc bận rộn thế thì không nhớ cũng phải, chúng ta cứ uống cốc rượu này trước xem như là chúc mừng cho ngày thứ 1000 chúng ta quen nhau đi.”
Nói đến đây, Bạch Nhiên Khuyên liền mỉm cười rồi đưa một cốc rượu qua cho Phó Nhi Thương.
“Cạn ly rượu này xem như là chúc mừng cho dịp này.”
“Được.”
Thật ra thì Phó Nhi Thương vốn không muốn uống rượu, thế nhưng Bạch Nhiên Khuyên đã vì anh mà chuẩn bị bao nhiêu thứ tỉ mỉ thế này, nếu anh mà từ chối thì sợ sẽ làm tổn thương cô ta mất.
Thế là anh liền nhận ly rượu từ tay Bạch Nhiên Khuyên rồi uống cạn.
“Chuyện là…”
Đột nhiên, ánh mắt mang chút chờ đợi của Bạch Nhiên Khuyên trở nên có chút không được tự nhiên cho lắm.
Dù Phó Nhi Thương nhìn ra cô ta có chút không tự nhiên, nhưng lại cũng không nhận ra được rốt cuộc là cô ta có gì không ổn.
“Nhi Thương, chắc anh đói rồi, mau ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Nói xong, Bạch Nhiên Khuyên liền kéo ghế ra cho anh, ý bảo anh ngồi xuống, thế nhưng Phó Nhi Thương lại không tự chủ mà lùi ra sau.
“Không cần đâu.”
Giọng nói của Phó Nhi Thương có vẻ vô cùng kiên định.
“Nhi Thương!”
Bỗng Bạch Nhiên Khuyên đột nhiên thốt lên đầy tuyệt vọng.
“Tôi không đói, tôi lên lầu trước, cô cứ từ từ mà ăn.”
Lúc mà Phó Nhi Thương vừa quay người lại thì Bạch Nhiên Khuyên từ đằng sau đột nhiên xông lại rồi ôm chặt lấy anh.
“Nhi Thương, đừng đi có được không! Bữa tối mà em tỉ mỉ chuẩn bị cho anh… Lẽ nào anh không thể ăn một miếng hay sao…”
Trong lúc Bạch Nhiên Khuyên nói, đôi tay cô ta cũng không chịu yên mà cứ sờ soạng trên người Phó Nhi Thương.
“Nhi Thương… Lâu lắm rồi chúng ta không ở bên nhau rồi…. Em muốn… muốn anh…”
Nghe xong lời của Bạch Nhiên Khuyên, Phó Nhi Thương chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Trong lòng anh bây giờ chỉ có Cố Thanh Hà mà thôi, còn đối với cô ta thì không hề có ý nghĩ đó chút nào.
Phó Nhi Thương quay người định nói rõ chuyện này với Bạch Nhiên Khuyên.
Tuy nhiên Bạch Nhiên Khuyên ở đằng sau đã bắt đầu cởi quần áo rồi.
Cô ta vốn không mặc nhiều, lúc này thì dây áo quyến rũ cũng đã trượt xuống bả vai để lộ ra da thịt trắng nõn.
“Bạch Nhiên Khuyên, cô…”
Lúc vừa mở miệng thì Phó Nhi Thương đã nhận ra cơ thể mình có chút phản ứng kì lạ, cả người anh trở nên rất khô nóng.
“A… Chuyện gì thế này…”
Máu như thể xộc lên trên đầu, da thịt trắng nõn nà của Bạch Nhiên Khuyên trong mắt anh lúc này lại càng trở nên đẹp đẽ khôn tả. Tràn đầy mời gọi.
Nhưng chỉ chốc lát thôi thì Phó Nhi Thương đã nhận ra rằng phản ứng lúc này của cơ thể mình hoàn toàn là do bị hạ thuốc!
“Nhi Thương… anh sao vậy? Có phải là thấy không thoải mái? Có phải rất khó chịu? Không sao, để em giúp anh giải tỏa… Để em giúp anh… Nhi Thương…”
Bạch Nhiên Khuyên có thể thấy rõ ràng sự thay đổi trên khuôn mặt của Phó Nhi Thương lúc này.
Khuôn mặt anh đỏ bừng, như thể có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Bạch Nhiên Khuyên quay người rồi ngồi lên người Phó Nhi Thương, vươn tay bắt đầu cởi quần áo của anh.
“Là cô!”
Phó Nhi Thương lúc này chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, cả người xụi lơ trên ghế sofa, chỉ có thể mặc kệ những hành động không an phận của Bạch Nhiên Khuyên trên người mình.
“Nhi Thương, đừng trách em, em chỉ muốn sinh con cho anh, chúng ta cũng sắp tổ chức lại lễ cưới rồi, giờ chúng ta có làm gì thì cũng không ai nói gì đâu… Em cũng hết cách rồi, cho em một đứa con có được không?”
Nói tới đây, Bạch Nhiên Khuyên đã không chờ đợi được mà cởi hết quần áo trên người Phó Nhi Thương ra, sau đó chuẩn bị cởi quần áo của mình.
“Đáng chết! Sao cô có thể không biết xấu hổ vậy cơ chứ!”
Phó Nhi Thương híp mắt, tức tối mà hét lên với Bạch Nhiên Khuyên.
“Nhi Thương…”
Bạch Nhiên Khuyên chậm rãi dựa sát vào người Phó Nhi Thương, chuẩn bị cởi nốt quần áo còn lại trên người anh.
Thế nhưng, Bạch Nhiên Khuyên còn chưa kịp làm gì tiếp thì Phó Nhi Thương đã vươn tay nắm chặt lấy tay cô ta.
“Nhi Thương… anh muốn làm gì?” Đang lúc Bạch Nhiên Khuyên vô cùng kinh ngạc thì Phó Nhi Thương đã trực tiếp kéo cô ta đến cửa. “Nhi Thương… Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu…”
Bạch Nhiên Khuyên lúc này quần áo lộn cộn, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phó Nhi Thương.
“Cút!”
Vừa nói dứt câu thì Bạch Nhiên Khuyên đã bị Phó Nhi Thương đẩy ra ngoài cửa.
“A!”
Chỉ nghe một tiếng hét thảm vang lên, Phó Nhi Thương đã đóng chặt cửa lại, hai tay anh ôm chặt lấy mình, dựa lưng vào cánh cửa, không ngừng run lên.
Tác dụng của thuốc thật sự quá mạnh!
Bạch Nhiên Khuyên điên rồi hay sao, hạ thuốc có tác dụng mạnh thế này là muốn cái mạng này của anh à?
“Ầm ầm ầm.”
Cánh cửa phía sau anh bắt đầu bị người bên ngoài không ngừng đập mạnh.
“Phó Nhi Thương, cho em vào! Cho em vào! Nếu anh mà không cho em vào thì em sẽ khiến anh hối hận đấy!”
Thế nhưng, dưới tác dụng của thuốc thì Phó Nhi Thương đã dần dần ngất đi.