CHƯƠNG 23: TRÙ TÍNH PHÓ NHI THƯƠNG
CHƯƠNG 23: TRÙ TÍNH PHÓ NHI THƯƠNG
Phó Nhi Thương thô bạo mà đẩy mạnh Bạch Nhiên Khuyên ra, rồi lập tức đi ra ngoài cửa.
Những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ trong mắt Bạch Nhiên Khuyên.
Con tiện nhân Cố Thanh Hà kia, dù cho đã chết rồi cũng như âm hồn không tan mà xen vào giữa cô ta và Phó Nhi Thương, Bạch Nhiên Khuyên vừa nghĩ đến đây thì trong lòng cô ta liền dâng lên một sự ghê tởm như thể ăn phải ruồi bọ vậy.
Thế nhưng, cô ta khó khăn lắm mới đi đến được ngày hôm nay, bây giờ cô ta chỉ cách cái vị trí phu nhân của Phó Nhi Thương một bước cuối cùng nữa thôi.
Sau khi quét sạch hết những chướng ngại vật rồi, thì việc tiếp theo mà Bạch Nhiên Khuyên phải ổn định lại vị trí của mình.
Cô ta không cho phép bất kì ai cướp Phó Nhi Thương khỏi tay cô ta.
…
Đêm đã khuya.
Phó Nhi Thương loạng chà loạng choạng đi trên cả đoạn đường, rồi anh sờ vào trong túi để tìm chìa khóa để mở ra cửa nhà họ Phó.
“Đứng lại!”
Thế nhưng, chỉ mới bước vào cổng mấy bước thì đằng sau Phó Nhi Thương đã vang lên một giọng nữ sắc bén.
Sao bà ấy lại về đây?
Khi anh quay đầu nhìn thì quả nhiên đó là một người phụ nữ trung niên ăn mặc đoan trang, dung mạo xinh đẹp đang lạnh mặt nhìn chằm chằm vào Phó Nhi Thương.
“Mẹ? Sao mẹ lại đến đây?”
Phó Nhi Thương chậm rãi nói.
Trong phòng bếp, Bạch Nhiên Khuyên cũng đang từ từ bưng trà đi ra.
Khi ánh mắt liếc nhìn đến Phó Nhi Thương thì trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười ngọt ngào, tựa như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Bác gái, Nhi Thương bữa nay ra ngoài xã giao thế nên về có hơi muộn, cháu…”
“Được rồi!”
Bạch Nhiên Khuyên còn chưa nói xong thì bà Phó đã lên tiếng ngắt lời cô.
“Cháu không cần phải tiếp tục che giấu giúp nó đâu. Nhi Thương, con có biết mấy ngày gần đây con không ở công ty, công ty loạn đến thế nào rồi không!”
Bà Phó trầm mặt mà gằn giọng quát lên.
“Bác gái, bác đừng tức giận… Nhi Thương… Anh ấy…”
Bạch Nhiên Khuyên thấy thế liền vội chạy qua rồi duỗi tay khẽ vỗ lên lưng của bà Phó, lại vừa không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Phó Nhi Thương.
“Nhi Thương, anh mau nói gì để bác đừng tức giận nữa đi.”
“Ha ha…”
Phó Nhi Thương nghe xong lời nói của Bạch Nhiên Khuyên thì không kìm được mà nở nụ cười lạnh.
“Bạch Nhiên Khuyên, là cô mời mẹ tôi đến đúng không?”
“Cái gì?”
Bạch Nhiên Khuyên hoàn toàn không ngờ được Phó Nhi Thương lại sẽ nói như thế, thế là cô ta há to miệng rồi ấm ức mà cúi đầu xuống.
“Phó Nhi Thương, mẹ thấy con đây là bị cái con Cố Thanh Hà hút hồn đi rồi đấy! Cô ta cho con uống thuốc mê thuốc lú gì chứ hả? Con có biết khoảng thời gian con không đến công ty, thì giá cổ phiếu công ty mình rớt bao nhiêu không hả? Nếu không phải Bạch Nhiên Khuyên thuyết phục nhà họ Bạch đúng lúc đầu tư cho tập đoàn nhà họ Phó chúng ta, thì có khi cả cái tập đoàn này cũng sẽ bị hủy trong tay con mất thôi! Thế mà bây giờ con không những không cảm ơn Nhiên Khuyên, mà còn nói những lời này làm cái gì thế hả!”
Lúc bà Phó nói mấy câu này, cũng vì quá tức giận mà thở hổn hển.
“Còn nữa, mẹ nói cho con hay, cái đời này mẹ chỉ nhận cô con dâu Nhiên Khuyên này thôi, con chịu cũng được, không chịu cũng được, trước cuối tháng này nhất định phải tổ chức lại lễ cưới với Nhiên Khuyên! Nếu trong lòng con còn có người mẹ này thì hãy cứ làm theo lời mẹ nói đi! Nếu không, cả cái tập đoàn nhà họ Phó con cũng đừng có nghĩ nữa, cũng coi như là mẹ chưa bao giờ sinh ra đứa con trai như con đi!”
Nói xong, bà Phó liền đi thẳng ra ngoài.
“Bác gái…”
Bạch Nhiên Khuyên thấy tình hình có vẻ không ổn liền định đuổi theo nhưng không ngờ lại bị Phó Nhi Thương giữ tay lại.
“Nhi Thương, anh làm cái gì vậy? Sao còn không mau đi khuyên bác gái đi?”
Trên khuôn mặt của Bạch Nhiên Khuyên tràn đầy sự lo lắng.
“Tôi đã nói với cô tôi đã có tính toán về đám cưới chưa? Hử?”
Ánh mắt Phó Nhi Thương nhìn Bạch Nhiên Khuyên lúc này tràn đầy sự chán ghét.
Ánh mắt đầy hung ác nham hiểm đó khiến Bạch Nhiên Khuyên nhìn mà cảm thấy sau lưng vô cùng lạnh lẽo.
“Em… em biết rồi… nhưng… nhưng…”
Bạch Nhiên Khuyên khẽ nuốt nước bọt, cô ta chưa từng thấy Phó Nhi Thương như thế này bao giờ.
“Bạch Nhiên Khuyên, tôi cảnh cáo cô! Chuyện giữa chúng ta, cô cứ thử liên lụy đến người nhà tôi xem! Đừng tưởng tôi không biết chút tâm tư ấy của cô!”
Phó Nhi Thương nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Nhiên Khuyên, càng ngày càng siết chặt lại như thể đang cảnh cáo cô ta. “Em… Em không có… Em không có… Nhi Thương, anh nắm tay em đau quá…”
Đến tận lúc này rồi mà Bạch Nhiên Khuyên vẫn muốn nói dối.
“Được thôi!” Phó Nhi Thương nhìn Bạch Nhiên Khuyên một cách chán ghét, rồi thô bạo mà hất mạnh Bạch Nhiên Khuyên ra. “Nếu đã như thế, cô chết đến nơi còn không biết hối cải, thế thì chúng ta chia tay đi!”
Phó Nhi Thương nói xong rồi lại liếc nhìn Bạch Nhiên Khuyên một cách chán ghét, sau đó quay người định đi.
“Đừng mà! Nhi Thương, đừng rời bỏ em mà! Sau này em không dám nữa! Xin anh đấy!”
Khi mà Phó Nhi Thương đang định quay người rời đi thì Bạch Nhiên Khuyên từ đằng sau đột nhiên ôm chặt lấy chân anh.
“Em biết sai rồi! Nhi Thương, anh đừng đi! Đừng rời bỏ em! Coi như vì việc em đã thuyết phục bố em đầu tư nhiều tiền như thế cho tập đoàn nhà họ Phó, anh có thể tha thứ cho em lần này thôi được không? Cầu xin anh mà!”
Cứ thế, trong lòng Phó Nhi Thương cũng không tránh được có chút dao động.
Dù sao thì lễ cưới đúng là bị anh phá hỏng, tập đoàn nhà họ Phó cũng đúng là nhờ Bạch Nhiên Khuyên cứu về, nghĩ đến đây thì Phó Nhi Thương cũng có chút mềm lòng.
“Vậy cô nghe cho kĩ đây, đừng có làm những chuyện tôi không thích nữa, nếu không đến cả tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
“Em biết rồi! Nhi Thương, chỉ cần anh đừng rời bỏ em thì mọi chuyện em đều nghe anh hết!”
Phó Nhi Thương cũng không thèm để ý đến cô ta nữa mà lập tức rời đi trước mặt Bạch Nhiên Khuyên.
Nhìn thấy bóng dáng dần biến mất của Phó Nhi Thương, Bạch Nhiên Khuyên lúc này cũng oán hận đến độ cắn chặt khớp hàm.
Xem ra lúc này cô ta cũng không thể làm chuyện gì chọc đến Phó Nhi Thương nữa rồi.
Thế nhưng, nhìn lễ cưới của mình tựa như một miếng thịt đến miệng rồi còn bay đi thế kia thì trong lòng Bạch Nhiên Khuyên cũng vô cùng không cam tâm, thế là bỗng có một suy nghĩ dần dần hiện lên trong đầu Bạch Nhiên Khuyên.
Nếu cứng không được thì chỉ có mềm thôi, đợi đến khi gạo nấu thành cơm, cô mang thai con của Phó Nhi Thương rồi thì đến lúc đó còn sợ anh không thừa nhận vị trí bà chủ nhà họ Phó của cô hay sao?
Nghĩ đến đây, Bạch Nhiên Khuyên nhanh chóng đứng lên, cô ta lau nước mắt đi rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Cô ta lấy điện thoại rồi nhanh chóng gọi cho một số điện thoại.
“Cô Bạch, tôi đây, muộn thế rồi còn chuyện gì sao?”
“Giúp tôi một việc, giúp tôi tìm một loại thuốc.”
“Cô muốn thuốc gì?”
“Loại thuốc mê mà có thể khiến người ta tinh thần không tỉnh táo, mà còn phải là loại có tác dụng mạnh.”
“Được, tôi sẽ đi tìm ngay.”