Trách Tôi Yêu Người Quá Sâu Đậm

Chương 21: Chap-21




CHƯƠNG 21: CÓ TIN TỨC RỒI

CHƯƠNG 21: CÓ TIN TỨC RỒI

Anh thế mà lại quát Bạch Nhiên Khuyên chỉ vì một kẻ giết người …

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Bạch Nhiên Khuyên, Phó Nhi Thương cũng ý thức được thái độ vừa nãy của mình có chút quá khích.

“Anh xin lỗi… Nhiên Khuyên… Anh chỉ là nhất thời kích động…. nên mới có giọng điệu không tốt… em… đừng giận nữa…”

Phó Nhi Thương quay người tính nhặt mấy giấy tờ dưới đất lên, thế nhưng Bạch Nhiên Khuyên lại đá nó ra xa.

“Nhi Thương, mấy ngày nay anh rõ ràng không phải đang làm việc, tâm tư của anh đều đặt hết lên người con tiện nhân Cố Thanh Hà kia rồi! Anh coi em là gì cơ chứ? Anh đừng có quên, cô ta chính là hung thủ giết người, là kẻ đã giết em gái anh!”

Bạch Nhiên Khuyên chưa bao giờ mất kiểm soát thế này trước mặt Phó Nhi Thương, thế nhưng giờ phút này cô ta cũng chẳng để tâm được cái gì mà thục nữ, lương thiện hay dáng vẻ nữa rồi.

“Nhiên Khuyên, em bình tĩnh chút, cảnh sát cũng nói tạm thời không có chứng cứ chứng minh chuyện này có quan hệ trực tiếp tới Cố Thanh Hà, anh…”

“Anh lại còn nói hộ cô ta?” Nước mắt hiện lên trong mắt Bạch Nhiên Khuyên, cô ta thật sự không thể tin vào tai mình nữa.

“Phó Nhi Thương, tôi hỏi anh thêm lần nữa, anh định lúc nào sẽ tổ chức lại lễ cưới của chúng ta đây!”

Bạch Nhiên Khuyên đột nhiên chuyển đề tài, trực tiếp nói đến chuyện cô ta định nói, nếu mà Phó Nhi Thương đã không mềm lòng với cái kiểu dịu dàng thì cô ta cũng chẳng cần phải vờ cái vẻ dịu dàng lương thiện làm gì nữa.

“Nhiên Khuyên, anh biết, anh có lỗi với em… Nhưng… bây giờ anh… thật sự không có tâm trạng…”

“Tinh tinh tinh…”

Phó Nhi Thương chưa nói xong thì điện thoại bàn trong phòng lại vang lên lần nữa.

“Alo, tôi đây!”

Tâm tư của Phó Nhi Thương dường như hoàn toàn chỉ tập trung lên người Cố Thanh Hà, vừa nghe điện thoại thì đã quên bẵng luôn chuyện vừa nói với Bạch Nhiên Khuyên.

“Tổng giám đốc Phó, chỗ tôi đã tìm được tin tức liên quan đến tung tích của cô Cố Thanh Hà rồi, hình như mấy ngày trước cô ấy đã lén về nước rồi!”

“Cái gì!”

Nghe đến đó, trái tim vốn đang nhảy bình bịch trong lòng Phó Nhi Thương bỗng đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.

Nếu Cố Thanh Hà thật sự đã về nước, thì anh cũng vẫn còn có cơ hội nhìn thấy cô ấy lần nữa rồi.

Dù sao thì khoảng cách 3 tháng cũng chỉ còn lại 1 tháng mà thôi.

“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức đến đó.”

Sau khi cúp máy, anh vội lấy áo khoác rồi vội vàng định xông ra ngoài.

“Anh muốn đi đâu?”

Bạch Nhiên Khuyên thông minh đến thế, thig sao cô ta có thể không đoán được sau cú điện thoại đó thì Phó Nhi Thương đang định đi tìm Cố Thanh Hà chứ?

Chỉ là Bạch Nhiên Khuyên không muốn chính mồm thừa nhận cái sự thật tàn nhẫn đó thôi.

“Nhiên Khuyên, em ở nhà đợi anh một lát, anh sẽ về ngay.”

“Phó Nhi Thương!” Bạch Nhiên Khuyên chạy theo sau anh rồi hét lên, “Nếu anh mà ra khỏi cái nhà này thì cũng đừng quay lại nữa!”

Thế nhưng, Phó Nhi Thương như thể chẳng hề nghe thấy gì, cứ thế mà rời đi.

Lúc này, Bạch Nhiên Khuyên đứng ở cửa nhà họ Phó mà nghiến răng tức tối, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, xem ra đã đến lúc tạo áp lực cho Phó Nhi Thương rồi.

Phó Nhi Thương lái xe một mạch theo địa chỉ mà vệ sĩ riêng gửi, cả đoạn đường anh lái vô cùng nhanh, đến tận cả 100 km/ giờ.

Định vị của chỗ đó cũng không hề có gì có thể nói rõ đó là đâu, thế nhưng vẫn có thể xác định rằng đó là một khu vực vô cùng hẻo lánh ở Thành Tây.

Sau khi lái hơn 1 tiếng đồng hồ thì Phó Nhi Thương cũng dừng lại ở một chỗ vô cùng hoang vu, hoàn toàn không có bóng người.

Đây rốt cuộc là nơi nào? Cố Thanh Hà sao có thể đến nơi này chứ?

Thế nhưng khi anh quay đầu lại nhìn thì lại thấy chiếc xe đang đỗ ngay cạnh xe mình có vẻ rất quen, anh cố nghĩ mãi cuối cùng cũng nhận ra đó không phải là xe của ai khác mà chính là xe của Lục Minh Dân!

Cố Thanh Hà đúng là đã quay lại rồi!

Phó Nhi Thương cũng yên tâm hơn, anh đi về phía trước thì dần dần cũng nhìn thấy một căn nhà nhỏ cách đó không xa.

“Xin hỏi anh tìm ai?”

Đột nhiên có một giọng nói truyền đến từ đằng sau.

Khi anh quay đầu lại thì thấy một người phụ nữ mặc bộ đồng phục màu xanh sẫm.

“Tôi tìm Cố Thanh Hà.”

“Cái gì?”

Nữ nhân viên trẻ tuổi đó nghe Phó Nhi Thương nói xong thì nhíu chặt mày lại, vô cùng nghi ngờ liệu mình có nghe nhầm không.

“Đây là chỗ nào?” Nhìn thấy dáng vẻ giật mình kì lạ của đối phương, Phó Nhi Thương liền hỏi.

“Anh không biết sao?”

Phó Nhi Thương lắc đầu, sao mà anh biết đây là đâu chứ, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm Cố Thanh Hà mà thôi.

“Cô nhanh chóng đưa tôi đi tìm Cố Thanh Hà đi, tôi biết cô ấy ở đây.”

Cô nhân viên nghe thế liền hơi cụp mí mắt xuống rồi thở dài.

“Anh theo tôi đến đây đi.”

“Được.”

Phó Nhi Thương thật sự không tài nào tả nổi tâm trạng của mình lúc này.

Có rất nhiều những cảm xúc lẫn lộn bủa vây lấy anh.

Không biết, sức khỏe của Cố Thanh Hà thế nào rồi… Không biết, Cố Thanh Hà và Lục Minh Dân ở cùng nhau có vui vẻ hay không…. Không biết, Cố Thanh Hà đến đây để làm gì… Cũng không biết, khi gặp được Cố Thanh Hà thì mình phải nói gì…

“Đến rồi.”

Trong lúc anh còn đang nghĩ lung tung, thì chỉ một lát sau cô nhân viên đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

“Cái gì?”

Lúc Phó Nhi Thương ngẩng đầu thì nhìn thấy bóng lưng quen thuộc của một người đàn ông đang đứng gần đó.

“Anh không phải muốn gặp Cố Thanh Hà hay sao? Cố Thanh Hà đang ở đây.”

Nói xong thì cô nhân viên liền duỗi tay chỉ vào một cái hộp tro cốt đang được đặt trong một ngăn tủ.

Trên hộp tro cốt ấy viết rõ ràng tên chủ nhân – Cố Thanh Hà.

“Cái gì! Chuyện này…sao có thể…”

Nhân viên công tác khẽ thở dài, rồi liền quay người đi, mà vào lúc này, người đàn ông đang đứng trong phòng cũng chậm rãi quay người lại, nhìn về phía Phó Nhi Thương.

Phó Nhi Thương gần như ngay lập tức nhận ra, người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Lục Minh Dân.

“Phó Nhi Thương, lâu rồi không gặp.”

Khuôn mặt của Lục Minh Dân có vẻ khá tiều tụy, thế nhưng lúc mở miệng nói chuyện với Phó Nhi Thương thì lại bình tĩnh một cách lạ thường.

Chỉ hai ba bước chân, Phó Nhi Thương đã nhanh chóng xông lên trước rồi túm lấy cổ áo của Lục Minh Dân.

“Không thể nào, chuyện đó không thể nào! Cố Thanh Hà chưa chết! Cố Thanh Hà chưa chết đúng không? Bác sĩ nói cô ấy ít nhất vẫn có thể sống được 3 tháng mà!”

“Đó là trong tình huống cô ấy phối hợp trị liệu.” Lục Minh Dân đứng ở đó mà nhìn Phó Nhi Thương một cách lạnh lẽo.

“Vậy nên, anh Phó, đây là nơi an táng, hôm nay anh đến đây làm gì? Dù cho anh có tin hay không thì Cố Thanh Hà cũng đã chết rồi, cô ấy đến hôm nay cũng không còn nợ gì anh nữa, anh cũng đừng đến quấy rầy bài vị của cô ấy nữa, coi như là tôi xin anh, được chứ?”

Nói rồi, Lục Minh Dân liền trừng mắt nhìn Phó Nhi Thương, sau đó trực tiếp rời khỏi.

“Lục Minh Dân, anh đứng lại cho rôi! Tôi hỏi anh một câu cuối cùng!”

Đôi chân vốn đang định bước đi của Lục Minh Dân cũng dừng lại. “Nể mặt Cố Thanh Hà, anh nói đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.