Editor: Sunn & Mứt Chanh
Con mẹ nó!!!
Ngay cả một người có tính tình tốt như Chung Khả cũng không nhịn được phải chửi thề một tiếng.
Cái thằng nhóc ngốc này không phải là “Tiểu Trí” mà rõ ràng là “Tiểu thiểu năng Trí tuệ” mới đúng.
Sớm hay muộn không phá đám, mà lại cố tình phá đám ngay tại thời điểm mấu chốt này cơ chứ. Ngay lập tức ông chủ kia phát hiện ra hai người chỉ đang diễn trò. Đôi tay bẩn thỉu kia lập tức túm lấy tiền lôi về phía mình.
“Con nhóc kia, có nghe em mày nói rằng mày đã nhận nhầm người rồi hay không?” Chủ quán cười thô lỗ nhìn “Tiểu thiểu năng Trí tuệ” đang đứng,”Em trai, còn chơi nữa không? Nếu không chơi nữa thì để tôi đóng cửa gian hàng.”
Tầm mắt của “tiểu thiểu năng trí tuệ” vẫn còn đang dính chặt vào gian hàng. Ở tuổi này trẻ con vẫn rất dễ bị người khác dụ dỗ. Vừa nghe nói ông ta muốn đi, cậu ta ngay lập tức lên tiếng, “Chơi, tôi chơi!”
Dương Tâm Dược giận tím người, cô trời sinh là người hành hiệp trượng nghĩa, không thích nhất những việc ác như thế này. Nếu sinh ra trong truyện《 Thủy Hử 》cô hoàn toàn có thể nằm trong top 100 đại hiệp trên bảng vàng.
Nhưng cô cũng hiểu được rằng đời thực là đời thực, tiểu thuyết là tiểu thuyết. Nếu cô thực sự phá tan cái sạp hàng này, cô thậm chí không thể cứu được cậu bé có khiếm khuyết này mà còn kéo thêm liên lụy cho bản thân và cả Chung Khả nữa.
Trong khi vẫn còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào cho hợp lý, thì Chung Khả đứng kế bên đột ngột vươn tay ôm lấy cô, giọng nói trầm ổn lên tiếng, “Nếu đã nhận nhầm người rồi thì chúng ta cũng nên đi thôi.”
“….…” Dương Tâm Dược chỉ kịp sửng sốt trong vài giây, lập tức theo bậc thang đi xuống dưới, “À, đúng đúng! Quả nhiên là nhận nhầm người rồi, bố mẹ tớ còn đang chờ ở nhà, nhanh, chúng ta đi thôi.”
Hai người phối hợp ăn ý với nhau để rời khỏi bàn đánh bạc. Mặc dù chủ đề này đã rơi vào đường cùng, nhưng cô và cậu đã kịp thời thể hiện thái độ của bản thân khiến cho các chủ gian hàng xung quanh nghĩ rằng bọn họ không muốn tiếp tục làm ầm ĩ lên nữa.
Chủ quán nhướng mày cười lạnh. Ông ta liên tục đánh giá hai người bọn họ, thấy hai người vẫn đang đeo cặp sách, khuôn mặt non nớt lộ rõ vẻ khẩn trương cùng cảnh giác, trong lòng khẽ nhận định hai đứa nhóc này không thể tạo ra sóng gió gì quá lớn.
Ông ta lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá khô quắt queo, rút ra một điếu rồi chậm chạp đốt. Hàm răng vàng khè cắn vào đầu lọc, bàn tay chậm rãi nắn vuốt phong thư, nâng cằm nhìn bọn họ.
Ý của ông ta là “Đi thôi”, ông ta muốn buông tha cho bọn họ, buông tha cho hai đứa nhóc trẻ tuổi không biết trời cao đất dày này là gì.
Cuối cùng chỉ là trẻ con 17, 18 tuổi, còn đang tưởng bản thân mình là anh hùng xả thân cứu thế giới hay sao?
Chung Khả và Dương Tâm Dược đồng loạt cúi đầu, không hề liếc “Tiểu thiểu năng trí tuệ” kia một cái, nhanh chóng rời khỏi quầy hàng đó.
※
Thẳng cho đến khi bọn họ ra ngoài gần được hai trăm mét, cảm giác đứng ngồi không kia mới dần dần biến mất.
Chỉ là một đoạn lộ trình ngắn ngủi nhưng hai người bước đi lại vô cùng gian nan. Nếu không phải cả hai còn đang đi bên cạnh nhau thì chỉ sợ bọn họ đã thất thố bỏ chạy cuống cuồng rồi.
Bàn tay cô là một mảng ướt đẫm, vài phút vừa qua là đoạn thời gian khẩn trương nhất trong đời cô cho đến thời điểm này.
Cô biết chuyện này xảy ra là do bản thân mình xúc động nhất thời.
Nhưng nếu không có loại xúc động nhất thời này thì cô đã không còn là Dương Tâm Dược nữa rồi.
Trong lòng Chung Khả vẫn còn vô cùng sợ hãi: “Tên nhóc kia tại sao lại ngu ngốc đến như vậy? Bọn họ lừa nó rành rành ra như vậy mà nó cũng nhìn không ra.”
Dương Tâm Dược khẽ cắn môi dưới, quay đầu lại nhìn về phía đó. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, sắc trời lại đang tối dần, quầy hàng kia chỉ còn lại một vài cái bóng mập mờ dưới mặt đất, vốn dĩ là không thể nào thấy rõ được tình huống hiện tại.
Chung Khả nói: “Đừng nhìn nữa, là do nó quá ngu ngốc, chỉ dựa vào hai chúng ta thì không thể giúp nó nhận ra vấn đề được đâu.” Cuối cùng cậu cũng rõ ràng được loại tin tức này trong xã hội, nhóm người đam mê cờ bạc đó sẽ bất chấp tất cả mà nổi điên, càng ngày càng điên cuồng mà hãm sâu vào đó, hoàn toàn không có ý thức để thoát ra khỏi.
“Cứ mặc kệ như vậy thôi sao?” Dương Tâm Dược do dự.
“Đương nhiên là không phải” Chung Khả lắc đầu, “Việc này nhất thiết phải báo cảnh sát, nhưng phải chờ cho đến khi chúng ta tìm được chỗ an toàn đã rồi hẵng nói.”
Người tốt không có nghĩa là đồ nhu nhược. Thiếu niên một lòng muốn thi chuyên ngành pháp luật, mục tiêu tương lai là làm một người kiểm sát trưởng, đối mặt với loại sự việc không thể dung tha như thế này, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan. Bọn họ gọi cái này là “chiến lược lấy lùi làm tiến”, không được coi là chạy trốn.
“Cậu nói đúng.” Dương Tâm Dược vừa nghe thấy đã liên tục gật đầu.
Nhưng mà lời của cô còn chưa dứt, một giọng nữ sắc nhọn khắc nghiệt ở phía sau bọn họ vang lên.
“Tôi cho rằng hai đứa nhóc này không phải là đèn cạn dầu, các ông có nghe thấy không, bọn nó còn tính toán báo công an đấy!”
Vì đang là thời điểm chiều tối, bọn họ vừa nãy mới không hề chú ý đến ven đường vẫn còn vài người đang đứng đấy!
Mà người đàn bà đứng đầu kia lại chính là kẻ lừa gạt “dì mua đồ ăn” ban nãy!
Thủ đoạn của bà ta là kéo theo một cái giỏ cũ nát đựng rau, rau cần héo rũ và hoàn toàn không hề có hơi nước gục xuống. Vừa rồi Dương Tâm Dược dựa vào bó rau cần kia mới nhận định bà ta là kẻ lừa gạt: Làm gì có bác gái tuổi trung niên nào vào lúc hoàng hôn còn đi mua đồ ăn, lại còn mua rau dưa héo?
Phía sau bác gái mua đồ ăn còn có hai người đi theo, Chung Khả cẩn thận phân tích một chút, phát hiện đúng là “quần chúng” vừa mới vây quanh ở sạp bên cạnh! Chỉ vì Chung Khả còn quá nhỏ, kinh nghiệm xã hội không đủ, cho rằng những kẻ lừa đảo này thật sự buông tha bọn họ, thế nhưng những người này vẫn luôn theo đuôi bọn họ ở phía sau.
Con buôn “dì mua đồ ăn” kia sắc mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, bà ta âm trầm nhìn bọn họ, giọng nói sắc nhọn đâm thủng bầu không khí vẫn đang đình trệ: “Đồ thối tha, hôm nay tao sẽ khiến cho chúng mày biết thể nào là —— thích lo chuyện bao đồng của người khác thì thông thường sẽ không có kết cục tốt!”
Theo lệnh của bà ta, hai tên đàn ông trung niên phía sau như hổ rình mồi xông tới. Bọn họ bất luận về diện mạo hay là trang điểm đều không hề thu hút chút nào, vừa nhìn thấy thì có thể đoán được đây là những kẻ vào tù ra tội như cơm bữa, cho dù người bị hại muốn báo nguy cũng chưa chắc đã có biện pháp hình dung ra diện mạo bọn họ.
Bước chân của bọn họ vô cùng nặng nề, từng bước từng bước đều mang theo một mảnh bụi đất. Bọn họ tiến về hai người Chung Khả càng ngày càng gần, ánh mắt dữ tợn tràn ngập khinh thường: Cũng chỉ là hai đứa học sinh trung học mà thôi, rơi vào tay bọn họ chẳng lẽ còn có thể chắp cánh bay đi hay sao?
Ở trong mắt bọn họ, Dương Tâm Dược và Chung Khả giống như hai con thú nhồi bông không thể phản kháng, chỉ có thể mặc cho bọn chúng bài bố.
Chàng trai trắng trẻo sạch sẽ kia, thần thái khẩn trương, vừa thấy chính là loại không biết đánh nhau. Mà nữ sinh được nó bảo hộ sau lưng thì vẫn luôn cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, nhất định là bị dọa sắp khóc rồi chứ gì?
Trước kia bọn họ cũng đã gặp qua người trẻ tuổi “cả người chính trực” như vậy, phương pháp giải quyết rất đơn giản: Trước bắt lại, thu điện thoại, lục soát tiền bạc trên người có giá trị lớn, nam sinh thì hung hăng đánh một trận, nữ sinh thì lột sạch chụp lại, ghi lại thông tin trên thẻ học sinh…… Vì bị bọn họ uy hiếp quá nên không ai dám báo nguy!
Ai bảo hai đứa nhóc này này không biết trời cao đất dày, chọc phải bọn họ?
Hai kẻ lừa đảo vừa di chuyển, hai con dao nhỏ được nắm gọn trong lòng bàn tay. Lưỡi dao kia vừa hẹp lại vừa mỏng, nếu bị nó thọc phải thì……
Sắc trời đã tối, hai con dao phản chiếu ánh sáng chói mắt. Chung Khả hít một hơi, thân thể nhịn không được run rẩy. Ngón tay cậu co chặt, bấu vào đùi một chút, cố nén lại cảm giác sợ hãi trong lòng.
Cậu tuyệt đối không thể sợ hãi! Phía sau còn Dương Tâm Dược, nếu cậu sợ thì làm sao có thể bảo vệ cô đây?
Chung Khả ưỡn ngực bảo vệ cho nữ sinh phía sau. Cậu không dám lui về phía sau một bước, cũng không thể lui về một bước nào nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều là một tên nhóc có quy củ, chưa từng có thái độ không tốt với người khác, càng không nói đến việc đánh nhau với ai.
Chỉ vì bây giờ đang lầm vào tình thế nguy cấp, cậu lại không hề nghĩ đến việc chạy trốn. Cậu tách hai chân ra một trước một sau đứng thẳng, hai quyền nắm chặt để ở trước người, trúc trắc bắt chước theo động tác chuẩn bị đánh nhau được thấy trong phim truyền hình. Tuy rằng nhất cử nhất động cũng không đúng tiêu chuẩn, nhưng trong mắt cậu đã bốc cháy lên ánh lửa kiên định.
Thấy động tác của cậu thật sự là “người ngoài nghề”, hai gã bắt cóc cầm dao cười nhạo một tiếng, người đàn bà trung niên kia chỉ huy bọn họ trào phúng: “Hai đứa bây nhẹ nhàng thôi, đừng dọa hai bạn nhỏ của chúng ta như vậy chứ.”
Chung Khả không để ý đến khiêu khích của bọn họ, cậu hơi hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng dặn dò Dương Tâm Dược đang đứng sau.
“Tâm Dược, chốc nữa tớ phụ trách ngăn bọn họ lại, cậu chạy nhanh ra bên ngoài, chạy đến ngõ nhỏ bên ngoài thì đi tìm cảnh sát!!”
Cô bé rũ đầu, nói lại một câu gì đó, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy gì.
“……”
“Cậu nói cái gì?” Chung Khả hỏi.
“Tớ nói ….” lúc này giọng có lớn một chút, “ không.”
Chung Khả vừa nghe đã nóng nảy: “Cậu đừng lo cho tớ, một mình tớ không sao đâu!”
Cậu nói những lời này hoàn toàn là nói dối. Thật ra vốn dĩ cậu không hề tin tưởng một mình cậu có thể đối mặt ba kẻ bắt cóc, chỉ vì muốn cho Dương Tâm Dược có thêm thời gian chạy trốn, cậu nhất định sẽ dùng hết mọi biện pháp tạo cơ hội cho cô thoát hiểm!
…… Nhưng mà “kế hoạch” của cậu, nhất định không được thất bại.
Tay nữ sinh cực nóng, vừa nhỏ vừa nhẹ nâng lên chậm rãi dừng ở bả vai của Chung Khả.
Dương Tâm Dược đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt hạnh xinh đẹp kia bắn ra ánh lửa bốn phía, như là một dã thú nhiệt huyết sôi trào, sắp phá lồng.
Hàm răng cô cắn chặt, cười lên thì cơ mặt chuyển sang hai bên má, trong mắt tràn ngập kích thích.
Cô đã bao lâu không có cảm giác adrenalin tăng vọt khắp cơ thể như thế này rồi?
Bên tai, phảng phất có vô số người ở vì cô mà phất cờ hò reo, áp lực và hiếu chiến ở trong thân thể đã hơn một năm hoàn toàn được dẫn đốt.
“Tâm Dược, cậu……” Chung Khả rùng mình, đang muốn nói cái gì đó thì bàn tay nhỏ dừng ở đầu vai đã nhẹ nhàng trượt đi, theo cánh tay phải của cậu một đường trượt xuống, thẳng đến khi dính chặt vào bàn tay đang nắm chặt quyền của cậu.
Khác với tay cậu đang mướt mồ hôi, lòng bàn tay của cô tuy nóng, nhưng lại rất khô ráo. Cái tay kia vô cùng trầm ổn, không mang theo một chút run rẩy nào.
Cô mỉm cười bước ra một bước, từ vẫn luôn được nam sinh bảo hộ phía sau đi ra, cùng cậu đứng sóng vai.
So sánh với Chung Khả cao 1m85 thì Dương Tâm Dược bị cậu khiến cho cực xinh xắn lanh lợi. Chỉ là trên người cô bộc phát ra khí thế nghiêm nghị không ai dám khinh thường.
Hấp dẫn sự chú ý nhất chính là tay phải đang buông xuống bên người lại đang cầm theo một nhánh cây…… Một nhánh cây mềm dẻo thon dài, đỉnh của nhánh cây khi vẫn còn mang theo mấy đóa hoa chưa kịp nở!
Chung Khả lúc này mới phát hiện, hóa ra ở bức tường trong hẻm nhỏ có một gốc cây hoa đào vươn ra, những bông hoa đào chi chít khiến cho thân đào oằn xuống, cho nên nó mới từ tường nhô đầu ra, vừa đúng lúc dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cánh tay phải của Dương Tâm Dược khẽ nâng, cổ tay thấp xuống, kiếm hoa vung lên. Nhánh cây ở trong không trung xẹt qua một vòng cung cực kỳ kinh diễm, không hề để lại bất cứ tàn dư nào sót lại.
Phối hợp với bước chân đột kích, chiêu thứ nhất “đổi vị trí đâm thẳng” lại vòng qua con dao nhỏ trong tay kẻ bắt cóc, “mũi kiếm” mạnh mẽ như đạn đánh vào tay nam nhân!
“Đinh ——”
Một tiếng giòn giã vang lên, cổ tay của người đàn ông buông lỏng, con dao nhỏ trong lòng bàn tay liền rơi ra, bay một đường chéo trực tiếp rơi xuống dưới chân Chung Khả!
Xung quanh lặng im.
Gió đêm thổi qua, nhánh cây hoa đào run rẩy, phát âm thanh sàn sạt nhẹ nhàng uyển chuyển.
Ai có thể nghĩ đến, Dương Tâm Dược chỉ cần dựa vào một nhánh cây bị bẻ gãy, ấy vậy mà một giây sau đã đánh rớt vũ khí của đối phương cơ chứ?!
Không ai có thể đuổi theo tốc độ của cô, không ai có thể thấy rõ được động tác của cô, cô phảng phất chỉ cần một cái giơ tay, trận chiến này cũng đã có thể kết thúc.
Dương Tâm Dược cũng không hề dừng lại, không vì trận thắng lợi ngắn ngủi này mà hoan hô. Hai chân cô bước lên, theo sát lại là một cái đâm mạnh, kiếm kia chỉ là một cành cây ở trong tay cô, ấy vậy mà đột nhiên biến thành một thanh bảo kiếm sắc bén, mũi kiếm không hề do dự đánh úp về phía đầu kẻ bắt cóc!
Động tác giống nhau, Dương Tâm Dược đã từng giỡn và cũng công kích qua Chung Khả nhưng kịp thời dừng lại; mà hiện giờ, tốc độ của cô không hề giảm, phát ra khí thế sóng biển hướng về phía đối thủ.
Một tuyển thủ Hoa Kiếm ưu tú, tốc độ xuất kiếm nhanh như thế nào? Chỉ cần một phần tư giây ngắn ngủn cũng đủ quyết định thắng bại!
Kẻ cầm đầu bắt cóc kia thậm chí không kịp giơ tay chắn lại, nụ hoa đã bức về phía chóp mũi của hắn ta, ngay sau đó hai mắt liền đau xót!
Nước mắt sinh lý tự động phun trào, hắn ta che mắt lại ngã xuống đất, hai mắt truyền đến đau đớn khiến hắn hoài nghi mình có phải đã bị chọc mù rồi hay không.
Không ai có thể cùng tuyển thủ Hoa Kiếm so ý thức chiến đấu, vì căn bản không có ai xứng đáng cùng bọn họ so sánh ý thức chiến đấu!
“Chậc.” Dương Tâm Dược quay quai hàm, trong lòng thấy mình ra kiếm vừa rồi chỉ được 70 điểm. Gần đây việc học bận quá, lâu lắm không sờ đến kiếm cho nên tốc độ xuất kiếm chậm đi không ít.
Chờ sau khi thi đại học xong, cô nhất định phải đến kiếm quán luyện kiếm nữa, cho dù không thể lên sân thi đấu, thì giáo huấn mấy đám nhóc cũng tốt rồi.
Khóe miệng cô khẽ giương lên, trong mắt chiến hỏa ngập trời.
“Hoa Kiếm” trong tay run rẩy hướng về phía kẻ bắt cóc tiếp theo, nụ hoa nhu nhược treo trên đỉnh “Hoa Kiếm” phô ra vẻ đẹp nhất.
“Chung Khả, chúng ta đổi phân công cho nhau một chút đi?” Vừa mới xuất kiếm xong, cô nhìn thanh niên giơ cằm lên, giọng điệu đắc ý.
Vốn muốn bảo vệ Dương Tâm Dược kết quả mơ màng hồ đồ được Dương Tâm Dược bảo vệ, Chung Khả: “…… Đổi như thế nào?”
“Tớ phải khiến cho những tên này phải vừa quỳ vừa dập đầu ba lần tớ mới hả dạ.” Cô cười tươi như hoa, “Còn cậu chỉ cần đứng một bên làm cổ động viên cho tớ là được rồi.”