*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mứt Chanh
Sự xuất hiện đột ngột của không khí lạnh hệt như là đêm tập kì binh trở tay không kịp mà giết được người ở hai mươi dặm vậy.
Đầu tháng 10, một ngày nắng rực rỡ cùng mồ hôi nhễ nhại thì áo ngắn tay với quần short vẫn cần thiết nhất; nhưng trong nháy mắt, người qua đường mặc quần áo dài tay vẫn cảm nhận được làn gió thu.
Một đêm mưa thu, những chiếc lá cây xỉn màu rơi xuống đầy đất. Trong công viên, những chiếc lá rụng gần như rơi đầy cả mặt đất, vang lên những tiếng “Xào xạc” nếu ta dẫm lên.
Có học sinh tiểu học vội vã chạy qua, một đầu thì chui vào đống lá rụng cao nửa ngày, chẳng màng đến đồng phục được giặt sạch sẽ trên người mà dùng hai bàn tay nhỏ đang bẩn tìm kiếm chiếc lá mình thích. Đây là trò chơi mà trẻ con thích chơi nhất ở vùng Yến Kinh này, ở nơi không có ipad cùng máy chơi game, thứ gọi là ” trò chơi” này đã gắn liền với tuổi thơ của vô số người.
Trò “Kéo cuống”, hai người mỗi người lấy một chiếc lá, đem hai cuống kéo vào nhau ở hai hướng ngược lại để xem cuống lá trong tay ai mạnh hơn và khỏe hơn. Cuống lá thua sẽ bị gãy nên chỉ có thể đi tìm mục tiêu mới.
Học sinh tiểu học đã tìm nửa ngày trong đống lá rụng kia nhưng cũng không tìm được cuống lá đủ cứng. Cho nên cậu nhóc ủ rũ cụp đuôi mà ngồi ở ven đường, buồn bã không biết nên làm cái gì vào ngày thứ hai tới. Thứ sáu vừa rồi cậu nhóc thua quá thảm. Nếu thứ hai lại không thể hòa nhau thì tuyệt đối sẽ bị các bạn học cười nhạo suốt cả một mùa thu……
Lúc cậu nhóc đang miên man suy nghĩ thì một bàn tay to bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt cậu nhóc, ngón tay dài nắm lấy hai chiếc lá khô, cuống lá cứng cáp cực dẻo dai, vừa nhìn là biết đây chính là “Vua của lá cây”.
Cậu nhóc học sinh tiểu học với ánh mắt sáng ngời nhìn theo hướng bàn tay to ở phía trước. Cậu chỉ thấy một anh trai nhỏ vóc dáng cao cao, làn da trắng trắng đứng ở nơi đó đang khom lưng nhìn mình. Khóe môi của anh trai nhỏ kéo sang hai bên lộ ra một nụ cười thực ấm áp.
“Em đang tìm lá cây sao? Cái này cho em.”
Nhưng cậu học sinh tiểu học lại không duỗi tay lấy chiếc lá khô kia mà chỉ tiếp tục nhìn theo cánh tay của anh trai, chỉ thấy cánh tay khác của anh trai đang cầm những chiếc lá cây bạch quả.
Tỉ lệ của chiếc quạt vàng nhỏ cực kì đẹp, lá khô màu nâu mọc đầy đất, những chiếc lá màu vàng trông thực bắt mắt, không ai có thể đem tầm mắt từ trên người chúng nó dời đi.
Anh trai nhỏ mới vừa hào phóng liền vội vàng lui về phía sau một bước, đem lá cây bạch quả giấu ở phía sau, liên tục lắc đầu: “Cái này không thể cho em, vài chiếc lá cây này anh muốn tặng cho người khác.”
※
Vào giờ tự học sớm, nhóm học sinh nội trú với tinh thần uể oải không hề phấn chấn mà rục vào trên chỗ ngồi, trong tay mỗi người đều cầm một bình nước ấm.
Đừng nhìn Viên Tiêu bụ bẫm như thế nhưng một chút cô ấy cũng không kiên nhẫn chịu lạnh được, cô ấy run run rẩy rẩy đem cổ giấu vào trong cổ áo, không ngừng oán trách: “Trời ơi là trời, cứu cứu cứu cứu đến tột cùng khi nào mới có máy sưởi đây chứ?”
Hệ thống sưởi ấm tập trung chủ yếu ở phương Bắc. Đầu tháng 11, toàn thành phố thống nhất dùng máy sưởi. Nhưng lần này luồng không khí lạnh tới quá mãnh liệt, còn chưa sử dụng máy sưởi mà độ ẩm trong nhà đã lên đến một con số.
“Vẫn là ký túc xá tốt nhất, điều hòa trong ký túc xá là loại mới nên có thể sưởi ấm. Máy điều hòa trong phòng học của tớ đã quá cổ xưa, thổi tới thổi lui chỉ có thể tạm mát.” Bạch Thiên cũng lạnh muốn chết, thân thể của cô ấy đã ốm yếu. Một khi nhiệt độ giảm xuống, kì nghỉ lễ của cô ấy đều không bình thường, mấy ngày nay đều phải uống thuốc trung y để điều trị thân thể.
Dương Tâm Dược khỏe hơn không ít so với các cô ấy, sáng sớm hôm nay cô đã xuống lầu chạy ba vòng. Lúc hoạt động thân thể thì tay chân cũng trở nên ấm áp. Cô mạnh như một con trâu, trong lòng bàn tay lại nóng hầm hập, Viên Tiêu đem tay cô xem như là một túi chườm nóng di động, ôm tay cô để nó dán vào trên mặt mình.
Lúc Chung Khả bước vào phòng học liền nhìn thấy Bạch Thiên cùng Viên Tiêu đang vây quanh bên cạnh Dương Tâm Dược, mỗi một người bá chiếm một bàn tay của cô, nhìn dáng vẻ rất giống như đang cử hành nghi thức cổ quái gì đó.
Chờ đến tiếng chuông tiết tự học sớm vang lên, hai người mới lưu luyến từ bên cạnh Dương Tâm Dược rời đi, mỗi bước đi đều lưu luyến đi về chỗ ngồi của mình.
Chung Khả hỏi: “Các cậu vừa mới truyền công lực gì vậy? Là hút tinh đại pháp, hay là Ngọc Nữ tâm kinh?”
“Cái gì hả.” Dương Tâm Dược đập vào cánh tay cậu một chút, “Hai cậu ấy lạnh, tay tớ lại nóng, tớ sưởi ấm tay cho hai cậu ấy.”
“Nhưng thoạt nhìn giống như là hiện trường tà giáo ……”
Dương Tâm Dược giận cực kì: “Cái gì mà tà giáo? Bổn nữ hiệp từ nhỏ đã tu luyện ‘ mãnh hỏa chưởng chính thống ‘, khổ luyện mười tám năm, thẳng đến ngày hôm trước mới vừa tu thành chính quả, lòng bàn tay am hiểu nhất là bắp rang, lòng bàn tay xào hạt dẻ.”
“…… Haha!”
“Thật sự,” Vẻ mặt Dương Tâm Dược cực kì nghiêm túc, đưa lòng bàn tay ra trước mặt Chung Khả, “Không tin cậu sờ đi!”
Không sờ, không sờ. Chung Khả nào dám sờ.
Chàng trai vội vàng đem tầm mắt từ lòng bàn tay cô gái dịch đi, vùi đầu sửa sang lại sách vở. Cặp sách của cậu đã dùng rất nhiều năm, các góc đã cực kì mòn. Đây là cặp sách kiểu cũ của học sinh, có hai túi ở hai bên, một bên để bình nước, bên kia để chậu cây mọng nước mà cậu yêu thích.
Cậu thò tay vào túi, thật cẩn thận mà đem chậu sen đá ra ——
“Sao thế?” Dương Tâm Dược ngây ngẩn cả người, “Sen đá sao lại chuyển màu thành như vậy?”
Không giống như tay gấu xù xù màu xanh đậm, lần này Chung Khả lấy ra một cây màu hồng hồng, dần dần chuyển từ màu đỏ thẫm sang màu hồng nhạt cực kì đáng yêu. Mỗi một phiến lá của nó như là một hạt đậu thon dài, phiến lá bài bố cũng không hợp quy tắc.
Chung Khả đem thực vật mọng nước màu hồng phấn này đẩy đến trước mặt cô: “Mấy ngày nay quá lạnh, sen đá tay gấu múp không chịu lạnh được. Vào đêm qua phiến lá của nó đã đông lạnh hết phân nửa thành trong suốt. Hôm nay giới thiệu cho cậu một người bạn mới, nó gọi là trứng đào.”
“Trứng đào? Hai chữ nào thế?”
Chung Khả lấy ra một tờ giấy nháp, viết xuống tên của nó: “Đào trong hoa đào, đại biểu cho màu sắc. Trứng đại biểu cho hình dạng phiến lá của nó. Trứng đào hay còn gọi là quả trứng đào, nhưng tớ còn là thích kêu nó là trứng đào, nghe cùng từ ‘ Cẩu Đản ‘ không sai biệt lắm, dễ nuôi sống.”
桃蛋(桃之卵) tên khoa học là Graptopetalum Amethystinum (Rose) Walther.
Nếu để cho những người yêu thích thực vật mọng nước như trứng đào nghe thấy thì tuyệt đối sẽ chọc giận họ thét lên.
“Chào bạn trứng đào.” Dương Tâm Dược hướng nó chào hỏi, bàn tay thật cẩn thận đem nó đặt tại “Vĩ tuyến 38” trên bàn học.
Không biết có phải nguyên nhân là do cái bùa tình duyên màu hồng kia hay không mà gần đây cô thực thích đồ vật màu hồng nhạt, túi đựng bút vở đều đổi thành màu hồng nhạt, ngay cả áo hoodie cô mặc hôm nay cũng là màu hồng nhạt. Không nghĩ tới Chung Khả đem theo cây trứng đào cũng là màu hồng nhạt…… Này thật đúng là một sự trùng hợp tuyệt vời.
Cô gái với thần kinh thô nào biết rằng trên đời căn bản không có nhiều trùng hợp đến như vậy—— vì để phục vụ cho sở thích của cô mà hôm nay trước khi ra cửa Chung Khả đã tuyển chọn ở vườn hoa rất lâu, rốt cuộc cũng chọn được một gốc sen đá màu hồng nhạt này.
Cậu cho rằng cô thích màu hồng nhạt, lại không biết cô vì cái gì sẽ thích màu hồng nhạt.
“Đúng rồi, còn có một thứ muốn tặng cho cậu.” Chung Khả từ ba lô móc ra một quyển từ điển thật dày, lật vài cái liền tới trang chính giữa kia.
Trang sách mở ra hai phía, một màu vàng kim lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Lá bạch quả rộng và phẳng, còn chiếc quạt vàng nhỏ đối xứng trái và phải, không có bất kỳ nếp nhăn hay vết côn trùng nào, và từng đường gân hiện lên một cách rõ ràng.
Tay Chung Khả thật cẩn thận đem phiến lá bạch quả làm thẻ kẹp sách kia gỡ xuống, đưa tới trước mặt Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược mê muội mà nhìn nó. Khi còn nhỏ cô cũng từng trích qua lá cây làm thẻ kẹp sách, nhưng nhiều năm qua sớm không biết đã bị cô ném đi đâu rồi.
“Vì cái gì đưa cho tớ cái này?” Cô nhận chiếc lá vàng kia rồi đặt trong lòng bàn tay.
Chung Khả bị hỏi đến sửng sốt, đáy lòng là một mảnh mờ mịt.
Không có gì là “vì cái gì”…… Cậu căn bản nói không rõ là vì lí do gì.
Ngày hôm đó cậu tình cờ đi ngang qua khu rừng bạch quả. Khi gió thu thổi qua, những chiếc lá màu vàng chợt rơi xuống, toàn bộ tầm nhìn là một mảnh lộng lẫy, tựa như có một đôi bàn tay to xoa nát ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất của cậu.
Cậu nghĩ rằng, cảnh sắc đẹp như vậy, nếu Dương Tâm Dược có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Vì thế cậu nhặt những chiếc lá bạch diệp thay cô lưu lại mùa thu này.
※
Giờ nghỉ trưa, Dương Tâm Dược đột nhiên “mất tích”.
Chung Khả cho rằng cô cùng Bạch Thiên Viên Tiêu ở cùng nhau, mà Bạch Thiên Viên Tiêu cho rằng cô cùng Chung Khả ở cùng nhau. Cho đến khi hai bên gặp nhau ở nhà ăn thì họ mới phát hiện Dương Tâm Dược lại ở dưới mí mắt của bọn họ mà biến mất.
Bạch Thiên tìm ở WC, Viên Tiêu tìm ở ký túc xá, Chung Khả tìm tại văn phòng giáo viên…… Kết quả là nơi nào cũng đều không tìm thấy tung tích của Dương Tâm Dược. Các cô ấy còn đặc biệt hỏi riêng chú bảo vệ ở cổng trường, kết quả mọi người đều chém đinh chặt sắt nói cho bọn họ biết, giữa trưa trừ bỏ giấy xin phép nghỉ học của hai học sinh bên ngoài thì không có người rời khỏi trường học!
Điện thoại của Dương Tâm Dược đã bị các cô ấy gọi cho cháy máy, kết quả mới phát hiện ra nó được cài im lặng đặt trong ngăn bàn.
Đầu ba người đã bốc hỏa, vội vội vàng vàng đem sự tình nói cho thầy chủ nhiệm biết.
Thầy chủ nhiệm vừa nghe xong cũng cảm thấy hoảng loạn. Dương Tâm Dược từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, một người lớn đang sống đột nhiên mất tích, không thể nào là bốc hơi được?
Cuối cùng sự tình càng nháo càng lớn, ngay lúc thầy chủ nhiệm tính toán đi báo nguy thì lớp trưởng lớp khoa học tự nhiên ngượng ngùng xoắn xít đi đến chỗ ông.
“Cái kia, thầy Văn……” Lớp trưởng Khoa học tự nhiên nói, “Giữa trưa hôm nay, Dương Tâm Dược có hỏi thăm em là làm hế nào từ lầu hai WC nam trèo tường đi ra ngoài……”
Chung Khả: “WC nam?!!”
Thầy chủ nhiệm Văn: “Trèo tường đi ra ngoài?!!”
Trường học lại Kinh Anh quản lí khép kín, trừ bỏ mấy học sinh ngoại trú bên ngoài có thể đếm được trên đầu ngón tay thì toàn bộ học sinh đều bị nhốt nội trú ở khu dạy học chật chội này. Mỗi tuần chỉ có thể về nhà một ngày rưỡi, nếu muốn xin nghỉ ra ngoài thì cần phải có đơn xin phép nghỉ học do phụ huynh viết, giáo viên còn sẽ gọi điện thoại cho gia đình xác minh. Nhưng nam sinh tuổi này đang vào thời kỳ xao động, sao có thể chịu đựng được việc không có dota, LOL, Warcraft chứ?
Sau một tháng trải qua nghiên cứu, đàn khỉ quậy của lớp khoa học tự nhiên đã lớn mật chứng thực, cuối cùng cũng phát hiện một lối tắt nhảy qua tường!
Lại nói tiếp, “Lối tắt Trèo tường ” còn cùng Dương Tâm Dược có quan hệ rất lớn.
Trường học lại Kinh Anh được xây dựng lại từ một tòa nhà dân cư cũ. Trên tầng đầu tiên là hai phòng học lớn, nhà ăn và văn phòng của giáo viên. Tầng thứ hai trở lên đều là ký túc xá của học sinh. Nhìn ra từ phòng vệ sinh nam trên tầng hai sẽ có một cái cây lớn cách đó ba mét. Cái cây lớn này được sinh ra ở bên ngoài bức tường cao. Tuổi của cây cũng không thể chứng thực được. Nếu bạn có thể nhảy lên trên nhánh cây đó thì bạn có thể trèo ra ngoài mà không bị cản trở gì.
Học sinh từ các khóa trước cũng chú ý qua nhánh cây kia, nhưng khoảng cách là ba mét, ai dám nhảy chứ?
Cố tình lần này lại xuất hiện một biến số —— trước khi Dương Tâm Dược nhập học, ba Dương đã tài trợ để trường học gắn điều hòa cho mỗi phòng! Trong đó động cơ bên ngoài của một máy điều hòa vừa vặn ở nhánh cây khu WC nam, cứ như vậy, nếu đem động cơ điều hòa bên ngoài coi như bàn đạp thì có thể nhẹ nhàng mà vượt ngục!
Đương nhiên, lớp trường lớp khoa học tự nhiên không phải vô duyên vô cớ mà đem lối tắt này nói cho Dương Tâm Dược —— Dương Tâm Dược đáp ứng hắn, sẽ giúp hắn thám thính một chút xem Mâu Tư Tư thích ăn bánh bao mặn hay là bánh bao ngọt.
Chủ nhiệm lớp xã hội vừa nghe xong liền vội vã mang theo Chung Khả chạy về phía WC nam ở lầu hai.
Quả nhiên, ngay ở bên ngoài máy điều hòa rõ ràng ấn một dấu giày, số đo không vượt qua 37.
Thật đúng là…… Nữ trung hào kiệt.
Cho nên hãy nói xem, vị hào kiệt này rốt cuộc trèo tường đi ra ngoài làm cái gì?