Trạc Chi

Chương 55: Gai Hoa Hồng




Editor: SQ

_____________________

Không khác gì một cơn mưa bão khác trút xuống

Bên cạnh Vũ Thủy Tập là một tiệm hoa.

Chủ tiệm ngoài ba mươi, chồng mất cách đây vài năm, sống cùng với con trai đang học tiểu học.

Bình thường khu Ngô Đồng không nhiều người qua lại, ngoài khách quen thì rất ít người trực tiếp đến cửa hàng mua hoa, phần lớn khách chỉ đặt trực tuyến.

Cho nên việc bán buôn lúc bận lúc nhàn.

Những khi chủ tiệm bận không ngơi tay, Mạnh Thính Chi cũng sẽ sang phụ tỉa lá, làm ít việc cơ bản, thi thoảng cũng được chủ tiệm tặng hoa cho, cô không từ chối được, xem như có qua có lại.

Nhưng vì đứa con trai ngốc của mình lần nào cũng phải vật lộn với bài tập về nhà, thường xuyên phải nhờ Mạnh Thính Chi chỉ cho, chủ tiệm luôn cảm thấy Mạnh Thính Chi phải chịu thiệt thòi lớn khi làm hàng xóm với mẹ con mình.

Hôm nay, Mạnh Thính Chi cắt hoa hồng bị đâm trúng gai lần thứ ba, chủ ngồi bật dậy từ phía sau quầy.

“Thôi được rồi, họa sĩ lớn à, cắt nữa hai tay em lỡ bị gì thì chị không đền nổi đâu, hôm nay một bó nhỏ đó là được rồi, em cứ để đó đi, lát nữa chị làm cho.”

Mạnh Thính Chi ấn ngón cái vào vết thương chảy ít máu trên ngón giữa, cơn đau buốt ngắn ngủi đó khiến cô bừng tỉnh từ cơn mê man.

Cô đặt kéo xuống, đi rửa tay.

Di động đặt nằm ngang trên quầy đang chiếu bộ phim truyền hình ăn khách gần đây của Triệu Uẩn Như, mưa to tầm tã, nam chính lái xe như điên trong mưa vì nữ chính.

“Thời buổi này người giàu thật sự liều mạng vì tình yêu hả trời?”

Chủ tiệm là chị Phương bĩu môi, không tin lắm, quay lại nhìn Mạnh Thính Chi đang bước ra từ trăm hoa đua sắc.

“Hôm nay em sao thế? Cứ lơ mơ thôi, phòng tranh làm ăn không tốt?”

Mạnh Thính Chi rút khăn giấy lau tay, cười nói: “Có tốt bao giờ đâu?”

Chị Phương quay đầu chỉ vào bức tường phía bên kia, “Hễ vui là tặng tranh miễn phí như em ấy hả, làm ăn khấm khá mới lạ.”

“Ò, chị nói vậy em mới nhớ, em hứa vẽ tranh minh họa cặp đôi cho Châu Châu mà chưa vẽ nữa.”

Châu Châu chính là con trai của chủ tiệm hoa.

Nhắc đến con trai là chị Phương chẳng thể vui nổi, ngón tay ấn vào màn hình, cuộc trò chuyện lãng mạn gợi tình của đôi nam nữ chính trên màn hình đột nhiên im bặt, “Em đừng chiều nó nữa! Mới tí tuổi đầu mà đã biết thích bạn gái trong lớp rồi.”

Mạnh Thính Chi: “Nhưng đã hứa với trẻ con thì không được nói dối.”

“Em nghĩ thử sao nó vào được top 10 của lớp?” Chị Phương hừ một tiếng rồi nói: “Do cô bé Manh Manh trong lớp nó nói không thích chơi với bạn ngốc! Chuyện khác thì dở, chứ dậy thì sớm thì thằng con chị thực sự đứng nhất, hôm nọ nó còn tới hỏi chị, anh Minh Trạch với chị Chi Chi có phải là bạn trai bạn gái không mẹ? Chị hỏi nó, con biết bạn trai bạn gái là gì không mà hỏi vớ vẩn, vậy mà nó trả lời đâu ra đấy lắm nhé.”

“Anh Minh Trạch hay đến tìm chị Chi Chi, con học xong cũng muốn chơi với Manh Manh, con thích Manh Manh, suy ra anh Minh Trạch thích chị Chi Chi.”

“Vậy là chị nói với nó, có rất nhiều anh đến tìm chị Chi Chi của con, Manh Manh không chỉ chơi với một mình con, chị Chi Chi không thích anh Minh Trạch, Manh Manh cũng không thích con, nhanh cái tay làm cho xong bài tập đi nhé Phương Châu, đừng có cả ngày ngồi nghĩ chuyện đâu đâu nữa, chu choa, thằng nhỏ tức quá bỏ cơm chiều luôn.”

Mạnh Thính Chi cười khúc khích.

Hai mẹ con này xử sự với nhau không giống mẹ con chút nào, nói chung là rất dễ thương.

Mạnh Thính Chi bị chị Phương nhét cho mấy cành hồng Diana, quay về phòng tranh.

Cho nước vào bình hoa thủy tinh, đặt trên bàn ở nơi râm mát.

Trên kệ rượu lại có thêm một chai mới, chính là chai rượu nho mang về từ nhà hàng Đất Sét Đỏ vào tuần trước, thời gian uống là tuần trước, địa điểm uống là trước cổng Tam Sinh Hữu Tín.

Tối hôm đó, khi anh hỏi câu “Em còn muốn nói cho anh biết không?”, Mạnh Thính Chi như bừng tỉnh, ấn tắt máy.

Cô đang theo đuổi điều gì chứ? Nói cho anh biết cũng không còn ý nghĩa gì.

Bây giờ cô sống rất tốt, không còn là Mạnh Thính Chi mười sáu tuổi nhạy cảm tự ti nữa, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn bước ra khỏi quá khứ, nhưng đã học được cách nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực hơn.

Mấy hôm nay, Chu Du và Thi Kiệt cãi nhau đòi chia tay.

Mẹ của Thi Kiệt bị bệnh, anh định nghỉ việc về quê chăm sóc mẹ, Chu Du muốn đi cùng anh, anh không chịu, cãi nhau rồi nói muốn chia tay với Chu Du, Chu Du suýt tức chết.

Lời an ủi của cô khiến Chu Du không khỏi ngạc nhiên.

“Chi Chi, cậu còn nhớ năm ngoái lúc Tôn Thục Thục và Tiền Minh chia tay, mình nói đáng lẽ ngay từ đầu cậu ấy đã không nên quen Tiền Minh, cậu nói có thể là vì thích thật, cho nên dù biết cơ hội rất mỏng manh cũng vẫn muốn thử.”

Nghe thấy lời mình nói trước đây, Mạnh Thính Chi sững sờ, theo giọng nói của Chu Du, cứ như nhìn thấy chính mình trong quá khứ đang đứng trước mặt mình.

Đêm không trăng không sao, bầu trời đen như mực không tan nổi, mới sang chiều mà trời đã tối sầm, gió mưa ập đến, lúc này trời đổ mưa.

Tiếng mưa rất lớn.

Giống như hết thau nước này đến thau nước khác đổ mạnh xuống nóc nhà, căn nhà lập tức trở thành một không gian khép kín và ẩm thấp, tiếng nước chảy rầm rầm vây kín xung quanh, xen giữa là tiếng sấm sét nặng nề dữ dội.

Trong một thoáng chớp mắt, nhà cúp điện.

Ánh sáng mất đi rất nhanh, rồi sáng trở lại.

Khi chìm vào bóng tối, vẻ mặt cô dịu dàng, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, trong vắt như phản chiếu vầng trăng tròn, cô từ tốn trả lời câu hỏi của Chu Du trong điện thoại.

“Vì mình bỗng nhận ra, khi không yêu bản thân đủ nhiều, người ta sẽ cảm thấy rằng đau khổ và hi sinh cho người khác chính là tình yêu.”

“Thật ra không phải thế đâu, tình yêu không nên khó chịu như thế.”

Tiếng mưa hòa với giọng nói dịu dàng của cô, như một tiếng ồn trắng có tác dụng xoa dịu.

Chu Du im lặng một lúc, như thể bừng tỉnh, thấp giọng đáp lại: “Đúng, đáng lẽ không nên khó chịu như thế, nhưng bây giờ mình với anh ấy ai cũng khó chịu.”

Hai cô trò chuyện thêm chốc lát nữa,Mạnh Thính Chi an ủi thêm vài câu, Chu Du cũng đỡ buồn hơn, cô bạn định đi tìm Thi Kiệt lần nữa để nói chuyện, lúc này đề tài mới xem như kết thúc.

Sấm sét bên ngoài lớn hơn.

Chu Du sợ hãi nói: “Chi Chi, tụi mình cúp máy trước đi, nói chuyện sau, thời tiết này gọi điện thoại bị sét đánh mà hả? Cậu ở lại phòng tranh đi nha, về nhà đi đường cẩn thận đó.”

“Ừa, nói chuyện sau.” Mạnh Thính Chi mỉm cười đồng ý, cúp máy.

Xung quanh trở nên trống rỗng dưới tiếng mưa nặng hạt.

Nụ cười bên môi cô chầm chậm biến mất, cô bỗng nhớ đến năm kia, ở thành cổ Vân An cách đây 300 km, cũng từng có một đêm bão táp mưa sa thế này.

Phòng khách sạn tối om sau khi cúp điện.

Cô đi chân trần, bất cẩn đụng vào bàn trà, có một người ôm cô để cô ngồi lên đùi, hơi rượu ấm nóng thấm qua lớp áo mỏng, giọng nói êm tai đó mập mờ hỏi cô đau ở đâu.

Mưa quá lớn, Mạnh Thính Chi không định đội mưa về nhà, cô nhắn tin cho Nguyễn Mỹ Vân báo tối nay không về, bảo mẹ không cần để cửa.

Mở tủ lấy ra một cốc nến thơm làm vào tháng trước, châm lửa cho bấc nến bằng chiếc bật lửa có viên ngọc lục bảo cạnh lỗ bơm gas.

Một vầng sáng vàng nhạt run run, chiếu sáng cả không gian phòng tranh.

Cô lật xem những bức tranh minh họa trong đơn hàng của nhà xuất bản, đã sắp đến ngày giao, cô kiểm tra lại trong bần thần.

Đột nhiên, con mèo nhà bên phát ra một loạt tiếng động, kêu meo meo oai oái.

Mạnh Thính Chi nhớ hôm nay chị chủ tiệm hoa cạnh nhà dẫn con trai về nhà ngoại gặp họ hàng, con mèo đen mà chị ấy nuôi thích lang thang khắp nơi, chắc là bây giờ mắc mưa nên muốn về nhà.

Nhưng tiệm hoa đóng kín cổng, không vào được.

Mưa to xối xả.

Mưa gần như kéo dài suốt đêm.

Mạnh Thính Chi mở chiếc dù mỏng trong tay, vải dù bị nước mưa đập mạnh vào, gần như không che chắn nổi.

Khi cô tìm thấy cửa nhà bên cạnh, tiếng mèo kêu càng thêm thảm thiết và rõ ràng hơn.

Cô bật tính năng đèn pin trong điện thoại, hơi cúi người, chiếu đèn vào.

Con mèo đen nhỏ co ro trong thùng giấy ướt.

Không biết có phải bị thương hay không mà nó cứ kêu mãi.

Mạnh Thính Chi muốn bế nó ra ngoài, một tay lắc cây dù, tay kia đưa ra, nhẹ giọng dỗ dành: “Mèo con, qua đây nhanh.”

Không ngờ con mèo đó bỗng nhảy ra, bất thình lình hất đi cây dù của cô.

Từ đầu đến chân lập tức lộ ra dưới mưa, cô không mở mắt nổi.

Nhưng dầm mưa chỉ là chuyện trong giây lát.

Ngay sau đó, có gì đó bao phủ cô lại hoàn toàn, cô đột ngột ngẩng đầu lên, nước mưa lạnh lẽo trên mặt trượt dài từ tóc xuống chiếc cổ thon thả và trắng trẻo, ánh mắt di chuyển từ khung dù màu đen trên đầu xuống dưới.

Một gương mặt không thể nào ngờ, mới nhìn thấy trong giấc mơ gần đây nhất, bất ngờ ập vào tầm nhìn của cô.

Không khác gì một cơn mưa bão khác trút xuống.

Mạnh Thính Chi chợt không nói nên lời, ngơ ngác ngửa đầu nhìn anh đang che dù cho mình, thậm chí không biết đã trôi qua bao lâu, suy nghĩ không còn bị trói buộc, rồi thẫn thờ nhìn cơn mưa mãi không ngớt này.

Một lúc lâu sau mới lên tiếng.

“Sao anh ở đây……”

Anh rất bình tĩnh, dù vẫn cầm nghiêng để che cho cô, nói cực kỳ thản nhiên: “Đến tránh mưa.”

Ba chữ nói rất rõ ràng dõng dạc, sau khi nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, Mạnh Thính Chi mới nhận ra có gì đó không ổn.

Cô dừng chân, đứng trước cửa phòng tranh, sắp sửa đẩy cửa ra, tưởng như đang nằm mơ nên quay lại nhìn Trình Trạc – mang theo hơi ẩm từ cơn mưa, hàng mi dài đen nhánh và ươn ướt trên gương mặt lạnh lùng chớp nhẹ.

Cao lớn, sống sờ sờ.

Con mèo đen lúc nãy nhảy lung tung giờ đã ngoan ngoãn rụt vào cánh tay của ai kia, thấy cô quay sang nhìn, còn dựa sát vào anh hơn, cất tiếng “meo” yếu ớt.

Bầu không khí khó xử đến mức cần phải có tiếng mèo kêu để phá vỡ.

Trình Trạc đứng dưới mái hiên gập dù lại, dựa vào tường, nước mưa tích tụ chảy xuống dọc theo vải dù, thấm xuống nền đất xi măng tạo một vệt màu sẫm.

Anh nhìn chốt khóa kim loại ngang trên cửa kính lùa, đôi mắt đào hoa sáng trong và điền nhiên, anh mở lời trước: “Cửa không khóa, không đẩy được hả?”

Giọng nói êm tai, hòa với tiếng mưa lộp độp trên mái hiên, yên tĩnh trong vội vã, nghe như rất hiền lành và sẵn sàng giúp đỡ nếu cần.

Tất nhiên cô biết cửa không khóa.

Cô cũng đâu phải đang lề mề tìm chìa khóa.

Cô chỉ đang tự hỏi, tại sao vừa rồi….lại hợp tình hợp lý đến thế?

Lúc đó, dù bay, mèo chạy, Trình Trạc dúi cây dù đen của mình vào tay Mạnh Thính Chi, tay chân nhanh nhẹn cúi xuống giữ con mèo lại, đặt câu hỏi một cách không thể bình thường hơn được nữa:

“Mèo em nuôi à?”

Mạnh Thính Chi đáp: “Mèo nhà hàng xóm.”

Trình Trạc cúi đầu nhìn móng mèo, tay anh cũng bị dính ít máu, “Chắc là chân bị xước rồi, phải nhanh lau khô, dễ bị nhiễm trùng.”

Mạnh Thính Chi còn nói được gì nữa đây?

Để mèo tự sinh tự diệt? Trả mèo cho em? Ai cần anh bế mèo nhà hàng xóm của em?

Nhưng đúng là cần thật.

Trông con mèo đó như thân thiết với anh lắm, anh chỉ giơ ngón tay vuốt cằm nó thôi, mà con mèo dễ dãi này đã kêu meo meo, tiếng nào tiếng nấy cũng mềm mại, hai tai động đậy, vui không kể xiết.

Anh nói: “Có máy sấy không?”

“Có.”

Vẫn là câu trả lời khẳng định, nhưng giọng nói của Mạnh Thính Chi càng thêm bối rối.

“Vậy đi thôi, sấy cho mèo.”

Mạnh Thính Chi: “……?”

Đi đâu?

Mạnh Thính Chi nhìn thẳng anh, cố gắng dùng chút trách móc trong ánh mắt đến nhỏ bé đến mức không đáng kể để nhắc nhở anh, rằng anh không thấy cảnh tượng gặp lại nhau dưới mưa này bất hợp lý lắm à? Anh đừng có bày đặt tỏ ra gió êm sóng lặng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra như thế chứ!

Anh không nhận ra được, chỉ dùng ánh mắt đơn thuần là lo lắng cho mèo để thúc giục cô.

Im lặng một lúc, Mạnh Thính Chi kìm lại một loạt câu hỏi dư thừa trong lòng.

Cuối cùng, mang tinh thần hy sinh, cô nhìn con mèo đang làm nũng với Trình Trạc, bực bội c ắn môi dưới, quay lưng lại, đi về phía phòng tranh.

Thấp giọng nói với anh: “Vậy đi theo em.”

Anh hết sức tự nhiên đi theo cô đến phòng tranh.

Mạnh Thính Chi nuốt nước bọt, im lặng quay người lại, ngón tay trắng trẻo ướt mưa nắm chốt cửa kim loại, dùng chút ít sức là đẩy được cửa ra.

Cốc nến thơm thủ công đã cháy đến phần hoa khô và lát chanh, cả căn phòng thoang thoảng mùi tươi mát và ấm áp.

“Khăn đó dùng được.”

Mạnh Thính Chi chỉ về phía ghế sofa nhỏ, không nhìn anh, vì sợ ở cùng một chỗ nên lấy cớ đi tìm máy sấy, lập tức vụt đi nhanh lên lầu như một cơn gió.

Người phía sau đang nhìn cô, cô không quay đầu lại cũng biết.

Sau khi lấy được máy sấy và hộp thuốc nhỏ, cô xuống lầu, đưa hết đồ cho anh.

Cứ cảm thấy là lạ làm sao.

Mạnh Thính Chi thầm nghĩ, đó là mèo của hàng xóm nhà cô, hôm nay là lần đầu tiên anh thấy nó mới phải.

Mới gặp đã thân? Có cần thiết phải chăm sóc tận tình đến thế không? Anh không thích thú nuôi mà? Sao bảo nuôi rùa là phá lệ còn gì? Từ khi nào mà anh đã có thể chấp nhận mèo con chó con nuôi thả thế này?

Một loạt câu hỏi quay cuồng trong đầu.

Quần áo của Mạnh Thính Chi bị ướt, lúc nãy cô lên lầu lấy máy sấy, sẵn tiện thay quần áo, tóc tai chải đơn giản rồi xõa phía sau, trên vai là chiếc khăn màu hồng nhạt, tay còn cầm thêm một chiếc khăn màu trắng.

Xuống lầu.

Liếc nhìn về phía đó, mèo con đang đứng trên đùi anh, quần áo anh cũng ướt, nửa vai áo sơ mi đã ướt sũng, tay áo dính vào cánh tay.

Con mèo đen ngẩng đầu, đôi mắt to tròn như viên bi đen nhìn chằm chằm vào anh, được anh thoa thuốc và băng bó cho cũng không lộn xộn, khác hoàn toàn với “con quỷ mèo loi nhoi ồn ào” mà bình thường chị Phương hay trách mắng.

Một tay anh cầm máy sấy, một tay cầm khăn, chăm sóc mèo cẩn thận chu đáo như thể chăm con ruột của mình, mèo con thoải mái kêu khẽ.

Cho đến khi tiếng máy sấy vù vù dừng lại.

Trông anh rất điềm nhiên, bàn tay vỗ nhẹ, mèo con nhanh nhảu nhảy khỏi đầu gối anh.

Mèo con như đoạn quảng cáo ngắn chen ngang phim truyền hình, ngay sau khi biến mất, tất nhiên là phần nội dung chính sẽ hiện ra.

Mạnh Thính Chi đứng cạnh giá vẽ, hỏi lại câu hỏi đầu tiên: “…….Sao anh đến gần đây để trú mưa?”

Vừa hỏi xong, Mạnh Thính Chi lập tức hối hận.

Lý do trú mưa vừa dở vừa giả, anh mà trả lời thì chắc chắn câu trả lời đó càng dở và giả hơn nữa!

Quả nhiên.

Anh trả lời, lại với cái vẻ mặt nghiêm túc và đứng đắn, mặc dù rõ rành rành là anh đang nói không thành có: “Đi dạo gần đây.”

Đôi mày cau lại của Mạnh Thính Chi cứng đờ, bầu không khí ngượng ngùng đến mức cô phải thầm siết chặt ngón tay.

Nhưng anh vẫn bình chân như vại.

Được lắm, đủ dở đủ giả.

Mạnh Thính Chi nghĩ, nếu hỏi tiếp, chắc chắn sẽ dở và giả đến cùng cực, chẳng thể cản được anh, bộ phận xử lý trong não của anh ít nhất phải nhiều gấp đôi so với của người bình thường.

Đúng theo lẽ thường, lẽ ra cô phải hỏi anh về cuộc điện thoại vào tối muộn tuần trước, sau đó anh sẽ giải thích mối liên hệ giữa cuộc gọi đó và việc anh đến đi dạo ở khu Ngô Đồng trong đêm mưa to gió lớn này.

Lý do chỉ là vì cô, hỏi hay không hỏi cũng chỉ là một quá trình mà thôi, tóm lại không phải là đến nhà-cũ-của-danh-nhân đìu hiu vắng vẻ này để ngắm cảnh.

Nhưng Mạnh Thính Chi không hỏi.

Cô chỉ nói thế này: “Không ngờ anh thích văn học cận đại đến vậy.”

Vẻ mặt trước giờ luôn bình tĩnh của Trình Trạc sững sờ trong giây lát.

Mạnh Thính Chi giơ một ngón tay chỉ về vị trí nhà cũ của danh nhân, tốt bụng nhắc nhở: “Ông Lưu Thịnh Sơn ở bên kia, ngoài căn nhà cũ đó thì khu này không có gì hay để đi dạo.”

Mạnh Thính Chi chắc chắn một trăm phần trăm rằng anh không biết Lưu Thịnh Sơn.

Cô sống ở khu phố cổ từ nhỏ, nhưng từ lúc dọn đến đây mới biết có vị danh nhân đó, nghe nói là một tác giả tiểu thuyết, cũng từng sáng tác thơ hiện đại, nhưng vì quy mô và vấn đề tư tưởng của các tác phẩm không phù hợp để đưa vào giảng dạy nên độ phổ biến cực kỳ thấp.

Tuyệt vời, cuối cùng cũng làm anh thấy xấu hổ được rồi, chắc là lúc này bộ não có nhiều hơn người bình thường tận hai bộ phận xử lý đó đang có một vòng dấu chấm hỏi tuần hoàn quanh “Lưu Thịnh Sơn”.

Một lúc sau, anh mới định thần lại, bình tĩnh đáp “Ồ”, sờ phần áo ướt sũng dính vào vai, một tay khác đang cầm chiếc khăn lúc nãy lau cho mèo.

“Mưa rất lớn.” Trình Trạc nhìn chiếc khăn chưa ai dùng trên tay cô.

“Đúng.”

Mạnh Thính Chi chỉ vào tay anh, “Cái khăn đó mèo dùng rồi, anh đưa cho em đi.” Cô vươn tay về phía anh, lấy khăn rồi ném lên ghế xếp, nói: “Em đem về nhà giặt.”

Có lẽ cho rằng chiếc khăn màu trắng còn lại trong tay Mạnh Thính Chi là dành cho mình, anh im lặng như đang chờ đợi, Mạnh Thính Chi không thể nào làm như không thấy.

Cô bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhìn anh, quan tâm nói: “Đồ anh ướt rồi.”

Anh lại nhìn chiếc khăn, mãi một lúc sau mới đáp “Ừ”, đang đợi câu tiếp theo của cô.

Ánh mắt của hai người va vào nhau trong không trung.

Sau đó, Mạnh Thính Chi giơ tay đang cầm khăn lên.

Chỉ về phía cửa.

“Vậy anh về nhanh đi, về nhà tắm rửa, kẻo bị cảm.”

Nói xong, cô không màng đến sắc mặt của ai đó đã thay đổi hoàn toàn, chỉ đi thẳng đến cửa nhà, đẩy cửa kính ra, mùi đất ẩm sau mưa tràn vào.

Mạnh Thính Chi quay lại, báo cho anh một tin tốt.

“Mưa nhỏ rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.