Lâm Phỉ vẫn hơi do dự nên đi rất chậm.
Kết quả của việc này đó là cậu còn chưa đi tới cửa thì Bùi Cảnh Hành đã về đến phòng.
Bùi Cảnh Hành biết rõ lý do, lại giả vờ ngạc nhiên: “Cậu đứng ở đây làm gì?”
“Vừa rồi là ai? Sao lại nói chuyện với cậu lâu vậy?”
“Dùng bí mật đổi bí mật, cậu đổi không?”
“…” Lâm Phỉ thở ra một hơi: “Không đổi, không đổi!”
Nếu như bí mật của cậu là chuyện khác, chắc chắn lúc này cậu không nhịn được.
Hết lần này tới lần khác, bí mật của cậu tuyệt đối không thể nói được.
Lâm Phỉ mím môi, cố gắng dùng ánh mắt thuyết phục Bùi Cảnh Hành.
Nhưng Bùi Cảnh Hành cũng vô cùng kiên định, giống như không thấy ánh mắt của cậu. Hắn không hề động đậy chút nào.
Lâm Phỉ: “…”
Lâm Phỉ bị bí mật tra tấn, cả đêm không thể ngủ ngon, chỉ có thể tự tẩy não mình rằng cậu có bí mật không thể nói, Bùi Cảnh Hành đương nhiên cũng có thể có. Trừ phi cậu đồng ý nói ra bí mật của mình nếu không sẽ chẳng có cách nào ép buộc Bùi Cảnh Hành.
Ngày hôm sau, Lâm Phỉ hơi mệt.
Vào trong lớp, cậu lập tức gục đầu xuống bàn, hy vọng hôm nay có thể yên ổn.
Cái gọi là hy vọng là một việc vô cùng khó.
Triệu Quan Tây vừa vào chỗ, ngồi xuống sau đó đập “Bang” một cái xuống bàn Lâm Phỉ.
Lâm Phỉ bị giật mình, đen mặt ngẩng đầu lên.
Sau khi nghe được hắn nói gì, cậu cố nén mấy câu tục định thoát ra.
Triệu Quan Tây nói: “Phỉ ca! Người anh nói, em tìm được rồi!”
“Hắn là ai thế?”
“Hắn tên Từ Hạo Ca. Nhỏ hơn tụi mình một lớp, đang học ở ban 12. Thành tích học của gã cũng ổn nhưng hơi nhút nhát, mối quan hệ trong lớp rất tốt.”
“Từ Hạo Ca.” Lâm Phỉ lặp lại cái tên này một lần nữa, vẫn không nhận ra điều gì.
Vì sao nguyên tác chỉ nhắc tới tên của nhân vật phản diện sau khi đổi cơ chứ? Tại sao tác giả lại lười biếng vậy? Đây không phải là tìm thêm rắc rối cho cậu ư?
Quên đi, chuyện này không thể quyết định vội vàng như thế, phải quan sát cẩn thận chứ lại nhận nhầm người là toang.
Sự dũng cảm và ngu ngốc chỉ cách nhau một đường kẻ.
Cẩn thận và hèn nhát cũng thế.
Hiển nhiên, Lâm Phỉ đã thành công tiến hóa từ thiếu thông minh đến hèn nhát.
Một tuần sau đó, cậu đều lén lút quan sát Từ Hạo Ca nhưng không dám đối diện trực tiếp.
Buổi chiều tan học, cậu đứng sau bục chào cờ quan sát. Cậu hơi cúi đầu giống như một tên biến thái theo dõi người khác.
Bùi Cảnh Hành muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được nắm lấy bả vai Lâm Phỉ.
“Phỉ ca, mấy ngày nay cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang quan sát.”
“Cậu đã quan sát một tuần rồi.”
“Tôi phải cẩn thận quan sát mới có thể xác nhận.”
“Cậu muốn xác nhận cái gì? Cậu chỉ cần nhìn từ xa là có thể xác nhận sao?”
“Nhỡ tôi gặp cậu ta, phát hiện không phải người tôi muốn tìm thì làm sao bây giờ?”
“Cậu có thể không xuất hiện mà?”
“Sao cơ?”
“Cậu muốn xác nhận hắn có phải là Vạn An đúng không?”
“Đúng vậy…”
Bùi Cảnh Hành gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.
“Này? Cậu làm gì thế?” Lâm Phỉ không giữ được hắn, trơ mắt nhìn hắn đi về phía Từ Hạo Ca.
Không phải, Bùi Cảnh Hành muốn làm gì thế?
Lâm Phỉ xoay 2 vòng tại chỗ, cậu còn đang xoắn xuýt trong lòng thì Bùi Cảnh Hành đã tới trước mặt Từ Hạo Ca.
Cũng không biết Bùi Cảnh Hành đi kiểu gì lại ngã xuống cùng Từ Hạo Ca.
Tư thế đó vô cùng tự nhiên, không chút giả dối nào cả khiến Lâm Phỉ vô cùng khẩn trương, lo lắng đến mức kéo cờ cao hơn một đoạn.
Một lát sau, cậu chợt nhận ra cảnh này khá quen mắt…
Sau khi trầm tư suy nghĩ, Lâm Phỉ nhớ ra trước đó lúc Bùi Cảnh Hành giận cậu cũng ngã như thế này sao?
Lúc ấy, Bùi Cảnh Hành khóc rất lớn, cậu vẫn lo lắng lần đó có phải là ngã sảy thai hay không? Nếu không sao lại khóc lóc thảm thiết như thế.
Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là trò lừa đảo của hắn.
Không hổ là cậu, Bùi Cảnh Hành!
Lâm Phỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn xuống.
Lần Này Bùi Cảnh Hành không những không khóc mà còn có thể kéo Từ Hạo Ca lên.
Cũng không biết hai người họ nói gì mà trao đổi số điện thoại luôn.
Lâm Phỉ chờ lâu muốn chết rồi Bùi Cảnh Hành mới chậm rãi quay về
Cậu kéo người về phía sau bục kéo cờ: “Hai cậu nói gì thế?”
“Cậu ta chắc là người cậu muốn tìm.” Bùi Cảnh hành lấy ra một chiếc huy hiệu đưa cho Lâm Phỉ
Là một chiếc huy hiệu có nền đen, viền vàng, biểu tượng là hai lưỡi dao bắt chéo nhau. Ở vị trí giao nhau có khắc chữ “Trình” màu vàng đen.
Trong nguyên tác đúng là có đề cập đến nhà họ Trình có một gia huy như thế này.
Lâm Phỉ cầm chiếc huy hiệu tinh xảo cẩn thận nhìn vài lần: “Cái huy hiệu này là cậu ta đưa cho cậu khi nãy sao?”
Bùi Cảnh Hành mặt đầy vô tội: “Tôi nói với cậu ta, Ứng Thần muốn cái này, cậu ta đưa cho tôi luôn.”
Đây là nhân vật phản diện trong tương lai sao? Ứng Thần không sao chứ?
Lâm Phỉ vỗ một cái vào lưng Bùi Cảnh Hành: “Làm tốt lắm.”
May mắn cậu ta không nói tên của mình ra.
“Nào, tối nay ăn ở ngoài, Phỉ ca chiêu đãi cậu!”
“Phỉ ca giàu nứt đố đổ vách.”
Lâm Phỉ vẫy khoát tay áo: “Há, bình thường tôi có bạc đãi cậu sao?”
Bùi Cảnh Hành nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lâm Phỉ: “Không nha. Phỉ ca đối tốt với tôi nhất.”
“Hứ.”
Con người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái chính là Lâm Phỉ lúc này.
Thân phận của nhân vật phản diện đã được xác định, tâm trạng chán nản của Lâm Phỉ lập tức biến mất. Ngay cả việc Bùi Cảnh Hành có chuyện giấu mình cũng không chú ý.
Hiện tại cậu chỉ muốn nhanh chóng phá hoại thanh tiến độ.
Thanh tiến độ đã được gần 3/4 chặng đường, không phá hủy được cậu sẽ bị đưa trở về mất.
Sau khi ăn uống vui vẻ, Lâm Phỉ viết kế hoạch phá đám của nhân vật phản diện vào sổ tay.
Cách làm cũng rất đơn giản. Tìm vài chục người, mỗi ngày thay phiên nhau gửi ấm áp cho Từ Hạo Ca để cậu ta cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này.
Về phần Lâm Phỉ cậu chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được rồi.
Tuyệt vời.
Để bắt đầu kế hoạch này, Lâm Phỉ tìm kiếm cho bản thân mình một sở thích mới. Đó chính là mỗi ngày ngồi chờ ở hành lang xem quá trình Từ Hạo Ca được sưởi ấm.
Nhưng mà nhân vật phản diện trong nguyên tác thì giác quan thứ sáu không như người thường, nhiều lần đều nhìn về phía Lâm Phỉ.
Mấy lần sau đó, Lâm Phỉ không dám nhìn tiếp nữa, thành thật trở về lớp học chuẩn bị chào đón kỳ thi cuối kỳ.
Đi vào lớp, Lâm Phỉ vô thức nhìn về phía Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành cúi đầu đang chơi điện thoại.
Ầy, đây là thói quen của cậu ta. Có lẽ thời gian Bùi Cảnh Hành nghịch điện thoại còn nhiều hơn cậu nữa.
Lâm Phỉ thuần thục leo qua đùi Bùi Cảnh Hành về chỗ mình. Sau khi ngồi xuống, cậu liền quen đường nhét tay vào túi áo Bùi Cảnh Hành.
Rõ ràng đều cùng một loại đồng phục, túi áo Bùi Cảnh Hành lại ấm áp như chăn bông còn túi cậu lại lạnh như hầm băng thế nhỉ?
Thêm một bí ẩn chưa được giải đáp của thế giới.
Một lát sau, Bùi Cảnh Hành cũng làm xong việc của mình. Sau khi ném điện thoại vào ngăn bàn, hắn cũng nhét tay vào túi áo nắm lấy tay Lâm Phỉ.
Bùi Cảnh Hành lẩm bẩm: “Tay lại lạnh.”
Nhịp tim Lâm Phỉ như ngừng lại. Trong bụng như có một dòng nước ấm, lan tỏa từ trái tim đến tay chân làm chúng ấm lên.
“Khụ, không sao đâu. Nhờ có cậu đây là mùa đông ấm áp nhất mà tôi từng có.”
“Tương lai cậu muốn đến phía Bắc đúng không? Trong phòng đều có hệ thống sưởi ấm.”
“Tôi cũng chưa nghĩ đến. Thực ra hầu hết các khu vực phía Nam cũng có điều hòa nha.”
Bùi Cảnh Hành cong khóe môi, đan ngón tay với Lâm Phỉ: “Được.”
“Được cái gì cơ?”
Đề tài đột nhiên chuyển qua vấn đề này, Lâm Phỉ không hiểu lắm.
“Cậu rất tốt.”
Mặc dù vẫn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng dù sao cũng là khen mình, Lâm Phỉ vẫn nhận lấy.
“Phỉ ca tất nhiên là tốt rồi.”
Lâm Phỉ trong lòng vui vẻ nghĩ, luôn nói tình duyên viên mãn thì công việc không thuận lợi, sao cậu cả hai đều suôn sẻ thế này?
Càng gần đến kỳ thi cuối kỳ, Lâm Phỉ cũng bắt đầu căng thẳng hơn.
Đây là ảnh hưởng từ kiếp trước lưu lại, không thể biến mất ngay được.
Lâm Phỉ ngoan ngoãn, nghiêm túc ôn tập cuối kỳ. Ngay cả chuyện Từ Hạo Ca cũng bị cậu bỏ qua.
Việc sắp xếp người gửi tình thương cho cậu ta đã được lên kế hoạch cẩn thận. Kế hoạch này không có chút kẽ hở nào còn cần cậu quan tâm làm gì?
Không cần cậu làm chuyện gì hết!
Hai ngày sau, Lâm Phỉ muốn xuyên về đánh chết sự tự tin của bản thân lúc đó.
Quả nhiên, làm người không nên quá tự tin.
Mới nói bản thân không cần làm gì, hôm nay cậu đã bị Từ Hạo Ca chặn lại.
Đây chính là nhân vật phản diện lôi cậu chết cùng trong nguyên tác, Lâm Phỉ vẫn có chút sợ hãi gã.
Từ Hạo Ca trông vẫn còn u ám, đôi mắt gã bị che khuất bởi một phần tóc mái nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta rét run.
Không hổ là nhân vật phản diện trong nguyên tác, Lâm Phỉ không chống đỡ nổi ánh mắt đó.
Nhưng lần này không có Bùi Cảnh Hành bên cạnh, có trời mới biết Bùi Cảnh Hành lúc nào cũng kè kè cậu nhưng hôm nay bị thầy giáo gọi đi, kết quả lại xảy ra chuyện này.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, Từ Hạo Ca rốt cục mở miệng.
“Vì sao? Vì sao lại giúp tôi?” Giọng nói của gã khàn khàn, hơi kéo dài âm điệu như thể đã lâu không nói chuyện.
“Cậu nói gì cơ? Tôi giúp cậu chuyện gì vậy?”
“Những chuyện cậu làm tôi đều biết. Cậu rốt cục có mục đích gì?”
“Cậu… Có phải hiểu lầm gì không? Tôi không làm gì cả.”
“Không làm ư? Những người kia không phải cậu tìm đến sao?” Từ Hạo Ca cong khóe môi, có chút tà ác.
Lâm Phỉ thật sự chịu không nổi nữa rồi. Nghĩ đến đối phương là kẻ có thể giết người trong lúc điên cuồng, trong lòng cậu càng sợ hãi.
Quên đi, thừa nhận làm việc tốt còn hơn bị nhân vật phản diện cho là cậu có ý đồ hại gã.
Cậu cắn môi, gật đầu thừa nhận, không hiểu hỏi hắn: “Sao cậu lại phát hiện ra?”
Từ Hạo Ca không để ý đến vấn đề cậu hỏi, gã đưa tay như muốn vén tóc ra sau tai nhưng mới giơ tay được nửa, gã dừng một chút lại thả tóc che đi khuôn mặt.
“Cậu có mục đích gì?”
“Muốn cậu tốt hơn.”
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?” Từ Hạo Ca nghiêng người về phía trước khiến áp lực tăng mạnh: “Cậu muốn làm trò gì? Tôi rất ghét người nói dối.”
“Tôi nói thật mà.”
“Nói thât? Vậy thì tại sao cậu muốn để tôi tốt hơn? Tôi không quen biết cậu.”
“Cậu không biết tôi nhưng tôi biết cậu.”
“Sao cậu lại biết tôi? Lâm Phỉ cậu sao lại biết một kẻ phế vật như tôi chứ?” Từ Hạo Ca cao giọng, trong lời nói tràn đầy tự giễu.
Sự tương phản này ngược lại khiến người ta đau lòng.
Kỳ lạ, trước kia cậu chưa từng nói chuyện với Từ Hạo Ca nhưng vì sao lại có cảm giác cách nói chuyện này quen thuộc như vậy.
“Sao cậu lại im lặng rồi? Cậu đang nghĩ cách lừa tôi sao?” Nói xong, Từ Hạo Ca sờ tai, gảy tóc hai lần rồi để một phần tai lộ ra.
Câu nói này quá quen thuộc, cậu đã nghe ở đâu rồi nhỉ?
Lâm Phỉ cảm thấy hơi bực mình, rõ ràng có ấn tượng nhưng nghĩ mãi không ra. Cậu vẫn phải đè xuống sự không thoải mái trong lòng, ứng phó Từ Hạo Ca trước mặt đã.
Cậu nhớ lại cuốn tiểu thuyết đã đọc từ nhiều năm trước, nhân vật phản diện dường như không giống trong nguyên tác lắm?
Lâm Phỉ dứt khoát trả lời: “Cậu không cần biết vì sao tôi lại biết cậu, chỉ cần biết rằng tôi đến để thay đổi số phận của cậu.”
***