Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 37




Lâm Phỉ trông thấy sắc mặt chị giúp việc kỳ lạ nên tưởng rằng cô ta bị sắc đẹp của Bùi Cảnh Hành hớp hồn. Cậu âm thầm đắc ý trong lòng, ngoài mặt thì làm bộ gọi Bùi Cảnh Hành lại ngồi gần mình.

“Hôm nay tôi cố ý bảo đầu bếp làm cà tím chiên giòn đó. Lần trước tôi thấy cậu thích ăn món này lắm.”

Bùi Cảnh Hành nhướn mày, hơi bất ngờ: “Tôi thích lắm, cảm ơn Phỉ ca.”

“Khách sáo gì không biết. Cậu mau ăn đi.”

Lâm Phỉ gắp một miếng cà tím rồi nhúng ngập nước chấm, sau đó để vào trong chén Bùi Cảnh Hành. Cậu tủm tỉm cười nhìn hắn: “Cậu nếm thử xem chấm mắm ớt thì hương vị như thế nào?”

Bước đầu để làm món cà tím chiên giòn là phải phủ một lớp bột mì trứng lên miếng cà tím, sau đó thả ngập dầu nóng. Khi đó, lớp vỏ bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mịn béo bùi. Cắn một miếng, hương vị nước chấm đặc chế lấp đầy cả khoang miệng.

Món ăn này nóng bỏng lưỡi là điều không thể tránh khỏi.

Bùi Cảnh Hành kẹp chặt miếng cà tím, cụp mắt há mồm thổi phù phù. Qua đôi môi hé mở, có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh đều như hạt bắp. Nó giống như lưỡi dao sắc bén bóng loáng lấp ló dưới hai cánh môi tươi tắn.

Lâm Phỉ bỗng dưng cảm thấy sau cổ chua xót, cậu bèn rót non nửa cốc nước không dám đưa mắt nhìn tiếp.

Không hổ danh nhân vật thụ chính. Ăn cơm thôi cũng tản ra hơi thở quyến rũ.

Bữa cơm kết thúc. Lâm Phỉ ăn cơm nhưng không biết mùi vị là gì.

Cả buổi cậu vẫn không nhịn được liếc về phía Bùi Cảnh Hành. Nhìn đi nhìn lại cậu cảm thấy thức ăn cũng chỉ có thế mà thôi.

*

Hai ngày nghỉ thấm thoát trôi qua. Khi trở lại trường học, Lâm Phỉ cảm tưởng mình mới bị Ứng Thần kéo khỏi trường ngày hôm qua thôi.

Sau khi lên lớp, cậu mới chợt phát hiện hôm nay Ứng Thần không đi học.

Trước đây cả hai chung đụng với lâu như vậy, bảo không có cảm tình chắc chắn là nói dối.

Lâm Phỉ vốn định gọi điện hỏi thăm Ứng Thần nhưng đột nhiên nhớ tới lời của Bùi Cảnh Hành, vì vậy đành vội vàng dằn lòng xuống.

Nếu hai người đó đều có ý với nhau thì cậu vẫn nên bớt xen vào giữa.

Mà từ lúc vào lớp tới giờ, Triệu Quan Tây ngồi đằng trước cứ hậm hực như ăn phải ***. Ngay cả bài lịch sử cũng không thấy hắn tiếp tục học nữa.

Tiết thứ hai vừa kết thúc, Triệu Quan Tây đột ngột ngồi thẳng dậy, tức giận quay xuống nhìn Lâm Phỉ: “Phỉ ca, anh giúp em một việc được không?”

“Mày nói thử đi tao nghe.”

“Anh gọi hội ra chặn một người giúp em đi?”

“Chặn ai?”

Triệu Quan Tây nghiến răng nghiến lợi đáp: “Vu Chiếu Nguyệt!”

Lâm Phỉ ngạc nhiên nhướng mày: “Không phải tên đó là chân ái của mày à? Sao phải chặn cậu ta?”

“Anh không cần phải làm gì cậu ấy thật đâu. Anh chỉ cần chặn cậu ấy, uy hiếp cậu ấy hai ba câu, sau đó…” Triệu Quan Tây cười nham hiểm: “Sau đó em sẽ chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân! Em không tin cậu ấy không ngã rạp trước em!”

Lâm Phỉ: “…”

“Học thuộc lịch sử thế giới rồi đàng hoàng theo đuổi cậu ta không phải tốt hơn hả?”

“Nhắc đến là bực cả mình!” Triệu Quan Tây cắn răng: “Em học thuộc lịch sử thế giới xong liền đi tìm cậu ấy. Kết quả cậu ấy bảo mình chỉ giỡn chơi thôi chứ cậu ấy không thích Alpha.”

Thật là đáng thương mà. Bảo sao Triệu Quan Tây lại nghĩ ra một cái chiêu tổn hại thế này.

Thân là đại ca luôn quan tâm đến đàn em, việc nhỏ như vậy Lâm Phỉ chắc chắn không từ chối. Cậu cẩn thận hỏi Triệu Quan Tây thêm hai câu, sau khi xác định hắn hoàn toàn nghiêm túc, hai người lập tức định ra thời gian địa điểm hoàn hảo.

Nội tâm Lâm Phỉ cảm thấy việc này thực sự không đáng tin chút nào.

Nhưng về phương diện khác, lần đầu trong đời được chặn đầu người ta, trong lòng không khỏi kích thích một phen.

Cậu mở Wechat nhắn cho mấy thằng đệ, tiện thể dặn dò Bùi Cảnh Hành chiều nay về nhà trước đi, không cần phải chờ cậu làm gì.

“Tôi tưởng chúng ta về cùng nhau mà.” Bùi Cảnh Hành nhìn chằm chằm Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ nhăn nhó nhìn sang Bùi Cảnh Hành: “Trông cậu chả có chút xíu uy nghiêm gì cả. Người khác nhìn vô tưởng tôi đang bắt nạt cậu đó.”

Bùi Cảnh Hành chậm rãi cúi thấp người lại gần Lâm Phỉ. Đôi mắt đen u ám dừng trên người cậu, tưởng chừng như ngọn núi lớn đè ép qua.

Mặc dù hắn đang cười, nhưng nụ cười ấy không hề đem đến cảm giác ấm áp.

Lông tơ sau lưng Lâm Phỉ dựng đứng lên. Cơ thể cậu ngửa ra sau theo quán tính muốn kéo giãn khoảng cách giữa mình và Bùi Cảnh Hành.

“Như vậy hả?” Bùi Cảnh Hành hỏi. Rõ ràng lời nói vẫn nhẹ nhàng như mọi khi nhưng cảm giác như bị một con dao hung hăng cứa bên tai.

Lâm Phỉ ngừng thở, bỗng dưng quên mất phải nói cái gì.

Đầu óc cậu trở nên đình trệ, cuối cùng không nhớ nổi Bùi Cảnh Hành đã hỏi cậu những gì nữa.

“** má, chất dẫn dụ của cậu hơi nồng đấy nhá!” Đằng trước vang lên tiếng la bất ngờ.

Lâm Phỉ nghiêng đầu thì thấy Triệu Quan Tây co rụt người lại đi thẳng về phía trước, dáng vẻ như thể muốn cách khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Nghe hắn nói xong, Lâm Phỉ mới nhận ra áp lực mà mình cảm thấy xuất phát từ chính chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành. Và xác thực trong không khí thoang thoảng mùi hương duy nhất thuộc về Bùi Cảnh Hành.

Có lẽ cậu đã quen thuộc với chất dẫn dụ của Bùi Cảnh Hành nên nhất thời chưa thể phản ứng kịp.

Cậu tính giải phóng chất dẫn dụ của mình thì áp lực lại dần biến mất như thủy triều rút.

Bùi Cảnh Hành vô tội kéo Lâm Phỉ về vị trí cũ: “Tôi đi với cậu được không?”

“Được, được chứ.”

Suýt nữa quên mất, Bùi Cảnh Hành đã phân hóa thành Alpha.

Lâm Phỉ tự nhiên thấy hơi sầu não. Không hiểu tại sao chuyện lại thành ra thế này nhưng thanh tiến độ vẫn tiếp tục nhích lên phía trước.

Cậu đoán chắc hẳn Bùi Cảnh Hành có phân hóa thành giới tính nào đi chăng nữa, điều đó cũng không ảnh hưởng đến nội dung chính của cốt truyện.

Chỉ cần Ứng Thần vẫn thích hắn, cốt truyện vẫn sẽ tiếp diễn.

*

Giờ tan học, mọi người lục tục ra về. Tuy nhiên cũng có người thấy học sinh lớp 1 lại đi về phía ngược lại.

Năm Alpha, tất cả đều là đàn em của Lâm Phỉ.

Theo như Triệu Quan Tây nói, Vu Chiếu Nguyệt là một beta học nội trú. Để tránh tình trạng đông đúc chen lấn dưới nhà ăn, cậu ta sẽ chờ mọi người đi hết rồi mới chậm rì rì xuống ăn cơm.

Vì thế bọn họ chỉ cần đứng chờ ngay lối đi đến nhà ăn là được.

Bây giờ ngoài trời nắng gắt, Lâm Phỉ và mọi người bèn ghé vào kho chứa dụng cụ thể thao để tránh nắng mặt trời.

Chờ tầm mười phút, một nam sinh thân hình cân đối chậm rãi đi từ phía tòa nhà dạy học. Tuy ánh nắng chói chang nhưng cơ thể cậu ta lại hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, trên trán cũng không đổ giọt mồ hôi.

Lâm Phỉ nhìn ảnh chụp mà Triệu Quan Tây gửi tới, xác định cậu ta là Vu Chiếu Nguyệt thì đứng lên đi ra giữa đường chặn người.

Mấy đứa đàn em biếng nhác đứng ở đằng sau. Mấy tên Alpha với chiều cao bình quân trên 1m8 chụm lại giữa đường khiến cả lối đi chật kín, thoạt nhìn đã thấy phát hoảng.

Vu Chiếu Nguyệt trông thấy mấy người cản đường phía trước bèn đứng lại đảo mắt nhìn chung quanh thử, đằng sau cậu là một beta nam đang run lẩy bẩy.

May quá, không phải đến tìm cậu.

Cậu cầm nửa miếng dưa hấu tìm một chỗ râm mát ngồi xuống gặm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn đám Lâm Phỉ một chút. Cậu tính chờ bọn họ giải quyết chuyện riêng xong rồi sẽ đi qua sau.

Lâm Phỉ: “?”

Lần đầu tiên đại ca trường nhận được ủy thác cho nên cậu hoàn toàn không biết phải xử lý tình huống ảo diệu này như thế nào.

Cậu mang theo nhóm đàn em bước tới, trên đường đi vò đầu bứt tóc suy nghĩ chốc nữa nên nói cái gì.

Nhiều năm đọc tiểu thuyết thần tượng như vậy mà cậu chỉ nhớ đúng một câu: “Ê, mày chảnh lắm đúng không?”

Ngay tức khắc, bầu không khí ngượng ngùng đến mức đóng băng.

Nhóm đàn em cũng ngơ ngác, không đoán được Phỉ ca đang bày trò nhục nhã gì.

Lâm Phỉ cũng nhận ra bầu không khí hơi sai sai, hối hận thối ruột.

Thì ra “Cùng nhau ngắm mưa sao băng” toàn lừa đảo! Đại ca trường vốn dĩ không nói mấy cái này với người khác!

Trong lúc nuốt dưa, Vu Chiếu Nguyệt lại nhìn bốn phía. Beta nam run rẩy vừa nãy đã đi rồi, giờ ở đây chỉ còn mỗi cậu.

Cuối cùng cậu không thể không thừa nhận mấy người này đến tìm cậu thật!

Vu Chiếu Nguyệt thử hỏi: “Đầu tiên, tôi không chảnh, tôi đang tức giận. Thứ hai, tên tôi không phải ê, tôi là Sở Vũ Tầm. Thứ ba, làm ơn đừng làm mấy trò nhàm chán này với tôi nữa.”

Vậy mà cậu ta có thể nói tiếp lời thoại của Mưa sao băng!

Lâm Phỉ lập tức trợn tròn mắt, trong lòng mừng rỡ như người vừa gặp đồng hương, hai mắt cảm động lưng tròng.

Cậu cố dằn cơn sóng sắp sửa cuộn trào, lạnh lùng đáp: “Xong rồi?”

“Xong rồi.”

“Ồ tính ra cậu không thiểu năng nhỉ, còn biết đếm tới ba cơ đấy?”

Vu Chiếu Nguyệt bật dậy khoa trương bịt lỗ tai, vừa hét “A tôi không nghe!” vừa thuận nước rời khỏi chỗ này.

Nội tâm Lâm Phỉ xoắn xuýt vô cùng. Cậu đã đồng ý với Triệu Quan Tây ngăn người lại rồi nên không thể để cậu ta chạy biến như thế, nhưng khổ nổi cậu không biết phải nói gì hết.

Rồi tại sao năm tên đàn em không ai nói tiếng nào vậy!

Đàn em: “?”

Cảm giác họ không cùng thế giới với Phỉ ca. Họ hoàn toàn không hiểu cậu đang làm gì hết.

Đúng lúc này, Bùi Cảnh Hành lạnh giọng hỏi: “Ai cho cậu đi?”

Lâm Phỉ tán thưởng nhìn Bùi Cảnh Hành. Lòng tính toán để hắn nói tiếp thì đã thấy Triệu Quan Tây xuất hiện ở ngã rẽ.

Triệu Quan Tây che chắn Vu Chiếu Nguyệt ở phía sau, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Vu Chiếu Nguyệt là người tao che chở, có gì mày nói với tao này.”

Dựa theo ước định, Lâm Phỉ và hội sẽ chặn đầu Vu Chiếu Nguyệt. Trong lúc giương cung bạt kiếm, cậu sẽ gửi tín hiệu để Triệu Quan Tây xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Nhưng Lâm Phỉ đã phát tín hiệu đâu!

“Cậu gửi tin nhắn cho Triệu Quan Tây hả?” Lâm Phỉ thì thầm hỏi Bùi Cảnh Hành.

“Không có. Chắc cậu ta nghe thấy giọng của Vu Chiếu Nguyệt nên mới chạy ra thôi.”

Lâm Phỉ bèn hồi tưởng lại, vừa nãy lúc Vu Chiếu Nguyệt hét lên “A tôi không nghe!”, chữ “A” đúng là hơi to.

Cậu lúng túng nhìn sang Triệu Quan Tây, trong lòng tự hỏi sao mọi chuyện là thành ra như thế.

Hết lần này đến lần khác Triệu Quan Tây vẫn không hiểu được nét mặt của cậu. Thấy cậu không nói gì, hắn nói: “Mày nghe tao nói gì không? Chỉ cần tao ở đây, tụi mày đừng hòng bắt nạt Vu Chiếu Nguyệt.”

“Tao đâu bắt nạt gì nó, chỉ nói hai ba câu thôi.” Lâm Phỉ đáp. Trước mặt Vu Chiếu Nguyệt, cậu không thể nháy mắt, chỉ cầu mong Triệu Quan Tây sẽ hiểu ý mình.

Triệu Quan Tây hơi sốt ruột. Nhưng điều khiến hắn sốt ruột là nếu Phỉ ca không quyết liệt hơn nữa thì sao có thể làm nổi bật màn anh hùng cứu mỹ nhân đột xuất của hắn.

Hắn dứt khoát nói: “Tao nghe thấy hết rồi, mày giả bộ cái gì nữa? Hay mày không dám thừa nhận mình chặn đường, mày hèn thế?

“Mày nghe nhầm rồi.”

Bùi Cảnh Hành bồi thêm một cậu: “Cậu nghe nhầm thật đấy. Phỉ ca dám làm dám nhận, cậu ấy bảo mình không chặn thì cậu ấy chắc chắn không chặn.”

Triệu Quan Tây hơi bỡ ngỡ. Hắn dùng ánh mắt hỏi thăm Phỉ ca nhưng lại không nhận được câu trả lời.

Cuối cùng, hắn quyết định diễn theo kịch bản đến phút chót. Chút chuyện cỏn con này, không lẽ Phỉ ca còn làm hỏng được hả?

Hắn hừ lạnh: “Mày không dám thừa nhận thì thôi. Tao cảnh cáo mày, Vu Chiếu Nguyệt là người mà tao che chở, mày đừng hòng trêu chọc cậu ấy. Có ý kiến không?”

“Tôi có.” Một âm thanh lạnh lùng cất lên.

Triệu Quan Tây nghiêng đầu, một lát sau mới phản ứng được Vu Chiếu Nguyệt vừa lên tiếng.

Chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị Vu Chiếu Nguyệt đá một cái, sau đó nằm sõng soài trên mặt đất như chó đớp cứt.

Là người đã đọc qua biết bao cuốn tiểu thuyết, Vu Chiếu Nguyệt nhìn thấy tình huống này hiểu ngay. Cậu bình tĩnh, biểu cảm lạnh tanh: “Tôi đã bảo rồi. Tôi tuyệt đối không hẹn hò với Alpha. Trước đây lừa dối cậu tôi xin lỗi, nếu cậu tức giận thì có thể trả thù tôi. Nhưng đừng làm loại chuyện vô dụng kiểu này nữa, nó chỉ khiến tôi ghét cậu hơn thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.