Ra khỏi tháp rơi tự do, hai chân Lâm Phỉ nhũn ra. Lúc đi xuống cả người cậu đều treo lên người Bùi Cảnh Hành.
Bùi Cảnh Hành đỡ cậu tới ngồi trên ghế dài.
Lâm Phỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, cố nén cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Cậu là Alpha, không thể bởi vì một trò tháp rơi tự do đơn giản thế này mà nôn trước mặt mọi người được.
Không lâu sau, Lâm Phỉ lại ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc, ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu cũng bị che khuất.
Lâm Phỉ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt tối tăm của Ứng Thần cũng giật mình ngồi dậy.
Chỉ là động tác quá đột ngột khiến cho dạ dày lập tức trở nên nôn nao vô cùng, Lâm Phỉ há miệng nôn hết lên người Ứng Thần.
Chất dẫn dụ của Ứng Thần cũng bất ngờ tràn ra ngoài.
Lâm Phỉ vốn dĩ đã choáng váng, lại bị chất dẫn dụ của Ứng Thần kích thích đến ngất xỉu.
Sợ thì cũng sợ đấy.
Nhưng may là không cần đối mặt với cơn thịnh nộ của Ứng Thần.
Lâm Phỉ không có một chút sức lực nào mà dựa vào người Bùi Cảnh Hành, Ứng Thần duỗi tay muốn kéo lấy cánh tay của Lâm Phỉ nhưng không thể kéo được người trở về.
Bởi vì Bùi Cảnh Hành đã thuận tay ôm lấy bả vai Lâm Phỉ.
Khóe miệng Ứng Thần khẽ nhếch lên, ý tứ châm chọc không thèm che giấu: “Sao lại không giả vờ tiếp đi?”
Bùi Cảnh Hành cũng cười khanh khách đáp lại: “Thủy cung đẹp không?”
“Là cậu cố ý à?”
Ứng Thần không thể nhịn được nữa, buông Lâm Phỉ ra nắm lấy cổ áo Bùi Cảnh Hành, thấy hắn sắp đánh nhau nên nhân viên công tác vội chạy ra ngăn cản hắn.
Bùi Cảnh Hành mới nãy còn đang cười lạnh, lúc này đây hai mắt đã chứa đầy nước mắt, che miệng yên lặng nghẹn ngào.
Ứng Thần nhìn mà nổi trận lôi đình, cơn tức giận vì bị dắt mũi cả ngày nháy mắt đạt tới đỉnh núi: “Ngoại trừ việc giả vờ đáng thương ra cậu còn có thể làm gì? Cái thằng rác rưởi chưa phân hoá lại suốt ngày đóng vai đáng thương này, không thấy xấu hổ sao?”
“Quý khách, xin cậu hãy bình tĩnh một chút.”
“Tôi đang rất bình tĩnh, vừa nãy mấy người không thấy hắn còn cố ý nói ra mấy lời khiến tôi tức giận hay sao?”
“Xin lỗi quý khách, căn cứ tình hình hiện tại thì mọi chuyện cũng không giống với lời cậu nói.”
Lại thế! Lần nào cũng như vậy!
Bùi Cảnh Hành vừa khóc, cả thế giới đều cho rằng là lỗi của Ứng Thần hắn!
Làm gì có người bình thường nào cứ động tí là khóc như hắn!
Trải qua sự việc lần trước, Ứng Thần cũng hiểu rõ sẽ không có ai tin tưởng hắn, hắn chắc chắn phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hắn buộc bản thân bình tĩnh lại, thậm chí còn đồng ý với yêu cầu ở lại nửa giờ chờ hai người Bùi Cảnh Hành rời đi.
Nửa giờ sau, hắn sao còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Bùi Cảnh Hành.
Ứng Thần ấn huyệt thái dương đang đau của mình, suy nghĩ cách đối phó với Bùi Cảnh Hành trong tình huống này.
Không thể mỗi lần đều phải ngậm bồ hòn thế này được.
Khi Lâm Phỉ tỉnh lại, cậu đã rời khỏi Happy Valley.
Cậu cũng không rõ đây là nơi nào, dù sao sau lưng cũng là một vườn cây xanh, cậu và Bùi Cảnh Hành đang ngồi trên chiếc ghế dài nằm phía trước đó.
Lâm Phỉ gõ đầu cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc trước, hơn nửa ngày mới nhớ ra được cậu nôn ra cả người Ứng Thần, lại còn bị dọa đến ngất xỉu.
Cũng may Bùi Cảnh Hành nhanh trí nghĩ cách dẫn cậu đi, nếu không Ứng Thần chắc chắn sẽ giết chết cậu.
Chân Lâm Phỉ đã tê rần, cậu nhẹ nhàng dịch khỏi đầu Bùi Cảnh Hành để thả lỏng một chút.
Không ngờ rằng vừa mới đụng phải đầu Bùi Cảnh Hành, hắn đã đột ngột mở mắt nắm lấy tay Lâm Phỉ.
“Cậu định đi đâu thế?”
Lực tay của Bùi Cảnh Hành mạnh không kém Ứng Thần, Lâm Phỉ cảm thấy tay mình sắp bị bẻ gãy, theo bản năng trả lời: “Tôi không đi đâu cả, chỉ là chân bị tê mà thôi.”
“Vậy à.” Bùi Cảnh Hành buông tay, bên tai phiếm hồng, rũ mi mắt hơi ngượng ngùng giống như cảm giác đáng sợ lúc nãy chỉ là ảo giác.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên mất, để tôi giúp cậu ấn chân nhé.”
Lâm Phỉ cũng không ngượng ngùng, dựa vào lưng ghế hưởng thụ Bùi Cảnh Hành phục vụ.
Một lúc sau, cậu mới nhớ tới chuyện lúc trước nên hỏi: “Ứng Thần có làm khó cậu không?”
“Không, nhân viên ở đó đã ngăn hắn lại rồi.”
Vậy có nghĩa là Ứng Thần muốn làm khó dễ nhưng không thể thực hiện được sao?
Lâm Phỉ nhìn thanh tiến độ của mình vẫn đang chậm chạp tiến lên từng chút một, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể làm thanh tiến độ tăng nhanh hơn nhỉ?
Ấn chân xong, Lâm Phỉ phải đi về ngay, dù sao bài tập vẫn còn chờ ở nhà.
Bùi Cảnh Hành đi sau cậu hỏi: “Ngày mai tôi đến dạy cậu học bổ túc nhé?”
Nhắc tới việc này, ý chí chiến đấu của Lâm Phỉ lập tức sục sôi.
“Tất nhiên là được rồi.”
Cậu hoàn toàn không muốn thua cá cược, ngoan ngoãn nghe lời Ứng Thần.
Dựa theo tính cách của Ứng Thần, không biết sẽ dùng cách nào để chơi cậu!
“Được, sáng mai tôi sẽ đến sớm một chút.”
Lâm Phỉ gõ đầu: “Hay là hôm nay cậu về cùng tôi đi.”
“Được thôi.” Bùi Cảnh Hành không hề do dự đáp.
Bởi vì chuyện này, Lâm Phỉ còn nhờ tài xế tới nhà Bùi Cảnh Hành lấy tài liệu trước rồi mới trở về nhà.
Không lâu sau hai người đã tới rồi.
Sau khi xuống xe, Lâm Phỉ mở cửa xe chờ Bùi Cảnh Hành xuống mới từ từ đóng cửa lại.
Hai người sóng vai đi về phía trước vài bước, đột nhiên Lâm Phỉ cảm thấy lông tơ sau lưng dựng đứng, da gà nổi đầy người.
Một giây sau, miệng mũi cậu đã bị che lại, cổ tay cũng bị một bàn tay nắm chặt.
Trong nháy mắt, trong đầu Lâm Phỉ đã xuất hiện vô số tin tức bắt cóc giết người, sợ tới mức chất dẫn dụ cũng ào ạt tràn ra.
“Đồ nhát gan.”
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.
Lâm Phỉ đã quá quen với giọng nói này, chỉ mấy chữ ngắn ngủi cũng đủ để nhận ra đối phương.
“Ứng Thần! Cậu bị điên à? Mau buông tôi ra!”
Ứng Thần bật cười, lồng ngực rung động thông qua tiếp xúc da thịt truyền tới người Lâm Phỉ, chẳng qua tiếng cười kia tràn đầy lạnh lẽo.
“Tôi đúng là bị điên đấy, hôm nay đi chơi có vui không?”
Lâm Phỉ hiểu được ý trong lời nói của Ứng Thần: “Chơi tôi một ngày, cậu có vui không?”
Từ thời gian mà Ứng Thần tìm tới Happy Valley có thể đoán ra, hôm nay Ứng Thần chắc chắn đã đi thủy cung tìm một vòng.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu được.
Lâm Phỉ không biết nên giải thích thế nào, lúc này mặc kệ cậu nói gì cũng chỉ làm Ứng Thần thêm tức giận.
Lúc cậu đang im lặng, Bùi Cảnh Hành đã nắm lấy cánh tay Ứng Thần: “Bỏ cậu ấy ra.”
“Cậu là cái thá gì chứ? Cút ngay.”
Hai người nhìn nhau đầy tức giận, thù mới hận cũ tăng lên, khiến ánh mắt cả hai như bốc lửa.
Tình hình như vậy chỉ có Lâm Phỉ là khổ, Ứng Thần càng giận thì lực tay lại càng mạnh hơn làm cổ tay cậu bị nắm phát đau.
Cậu là đại ca của trường cơ mà! Sao lại có thể là kẻ nhát gan nhất được chứ!
Nghĩ đến đây, Lâm Phỉ liền nhân lúc không ai để ý dùng khuỷu tay đánh mạnh lên người Ứng Thần.
Ứng Thần kêu lên một tiếng, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng một chút.
Lâm Phỉ lợi dụng thời cơ, bắt lấy tay Ứng Thần kéo hắn ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng báo thù được chuyện bị nhục nhã trong phòng ngủ lần trước!
Lâm Phỉ mặt mày hớn hở nhìn Ứng Thần đang nằm trên mặt đất: “Hổ không phát uy nên cậu tưởng tôi là mèo bệnh phải không, nói cho cậu biết…”
Lời còn chưa dứt, một lượng khí thế lạnh lẽo đã ập vào trước mặt.
Như bị một trận bão tuyết quét qua, hai chân Lâm Phỉ mềm nhũn quỳ một gối ngã xuống đất.
Đồ tiểu nhân! Đánh không thắng được chỉ biết dùng chất dẫn dụ áp chế!
Không biết xấu hổ!
Ứng Thần chậm rãi đứng lên, sức mạnh của chất dẫn dụ càng tăng lên một chút.
Bùi Cảnh Hành mềm oặt ngã lên người Lâm Phỉ, hơi thở yếu ớt hỏi: “Sao cậu không dùng chất dẫn dụ?”
Lâm Phỉ cũng muốn dùng lắm nhưng cậu không biết phải sử dụng thế nào!
Cậu chỉ có thể oán hận mà nhìn Ứng Thần, trong miệng nói ra lời tàn nhẫn không hề có khí thế: “Đồ hèn, đánh không lại chỉ biết dùng chất dẫn dụ!”
“Chất dẫn dụ cũng là một phần của thực lực.” Ứng Thần nắm lấy cánh tay Lâm Phỉ, trực tiếp kéo người lên.
Lâm Phỉ giãy dụa vài cái nhưng Ứng Thần vừa chạm vào tuyến thể của cậu, sức lực cậu liền mất hết. Khiến sự chống cự của cậu không hề có lực uy hiếp, còn làm người khác nhìn ra chút ý tứ làm nũng.
Ý thức được việc này, Lâm Phỉ giật mình chỉ có thể giả vờ bản thân lười so đo với Ứng Thần, không hề biết sợ mà giãy dụa.
“Cậu làm gì thế? Tôi chơi có vui hay không chẳng có liên quan gì đến cậu cả.”
“Đúng là không có liên quan tới tôi. Nhưng cậu lại nôn hết lên quần áo tôi, còn định trốn tránh trách nhiệm sao?”
“Bao nhiêu tiền, tôi đền cho cậu.”
“Tôi không thiếu tiền.”
“Vậy cậu đưa quần áo cho tôi, tôi giặt xong rồi trả lại cậu sau.”
“Không cần.”
Lâm Phỉ bực mình vô cùng, hỏi Ứng Thần rốt cuộc muốn gì hắn cũng không trả lời, chỉ kéo mạnh cánh tay cậu lôi ra ngoài.
Mười phút sau, Lâm Phỉ đứng ở chỗ giặt quần áo nhìn chiếc áo sơ mi đang tản ra mùi tanh tưởi, cuối cùng cũng nhận ra mục đích của Ứng Thần.
“Sao lại ngây người ra đó? Giặt đi.”
“Cậu cũng không thiếu tiền, mua một cái mới không được sao?”
“Không được. Giặt đi, phải giặt bằng tay.”
Cậu chủ nhỏ Lâm Phỉ chết cũng không chịu cúi đầu, nói gì cũng không chịu di chuyển.
Ứng Thần cười lạnh, hắn cúi người, chóp mũi cao thẳng gần như dán lên mũi Lâm Phỉ.
“Không giặt cũng được, cậu nôn ra bao nhiêu.” Ứng Thần kéo ra cổ áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc: “Thì liếm sạch bấy nhiêu cho tôi.”
“Cậu bị điên à!” Lâm Phỉ đột nhiên đẩy Ứng Thần ra, trốn trong góc tường che lại cổ áo của mình.
Sao càng nghĩ lại càng bất thường nhỉ?
Không phải Ứng Thần đang theo đuổi Bùi Cảnh Hành sao? Sao mấy lời cợt nhả không nói với Bùi Cảnh Hành mà cứ nói với cậu thế?
Ứng Thần dựa vào cửa: “Chọn một trong hai đi, tôi cho cậu ba giây để chọn, ba, hai…”
Ông bà ta từng nói dù bị thua cũng không được cúi đầu, cũng từng nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!
Mới vừa đếm tới hai, Lâm Phỉ đã quyết đoán ngồi xổm xuống giặt áo sơ mi.
Cái mùi kia thật là làm người sang chấn tâm lý, không quá hai giây sau, sắc mặt Lâm Phỉ đã trắng vài phần, dạ dày trống rỗng cũng bắt đầu quay cuồng.
Ứng Thần che mũi đứng trông nhưng trong lúc đó cũng không chịu nổi mà ra ngoài hai lần.
Lâm Phỉ: Đây là chuyện một người có thể làm sao???
Vất vả lắm mới giặt sạch quần áo, Lâm Phỉ nhảy dựng lên định chạy.
Nhưng Ứng Thần vẫn dựa vào khung cửa như cũ, một chân đứng thẳng một chân khác đạp lên khung cửa bên kia.
Lâm Phỉ vốn định đá văng chân của Ứng Thần ra nhưng nghĩ đến việc hôm nay bị hắn làm khó. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, bình tĩnh nói với Ứng Thần cậu giặt xong rồi, tránh ra một chút để cậu còn về.
Ứng Thần cúi đầu xem điện thoại, giả vờ không nghe thấy.
Tên này căn bản là cố ý!
Lâm Phỉ lười nói thêm, dùng tay đè lại chân Ứng Thần, cảm thấy độ cao này đã đủ rồi nên nhấc chân định bước qua phía trên.
Mới bước được một chân, Ứng Thần lúc nãy còn sống chết cũng không chịu lên tiếng lại đột nhiên nâng chân lên.
Lâm Phỉ tuy đã dùng tay đè lại chân Ứng Thần, hai chân cũng kịp thời nhấc lên cao nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm.
Đau đớn làm mắt Lâm Phỉ phiếm hồng, nước mắt nóng bỏng ‘tí tách’ chảy xuống.
Ứng Thần dịu dàng lau đi nước mắt Lâm Phỉ: “Nhớ kỹ cơn đau này, sau này ngoan một chút đã biết chưa?”