Edit+beta: Beom
Sự thật chứng minh, trên đời này luôn có những người logic khác hẳn với người thường.
Thật sự là Ôn Dư không hiểu, đối mặt với một cô gái yếu đuối bị gió tuyết đánh bại, một người đàn ông bình thường sẽ đi kiểm tra hơi thở của cô ấy còn hay không à?
Quá đáng tới cạn lời luôn ấy.
Ôn Dư ngay lập tứt hết hứng bày trò, cô mở to mắt làm bộ【 A! Anh đã về rồi. 】biểu tình lạnh nhạt.
Vật vã từ sáng, cuối cùng cũng bước được chân vào nhà.
Nhiệt độ trong nhà luôn luôn ổn định nhờ có máy sưởi, Ôn Dư vào trong phòng khách cảm thấy ấm hơn rất nhiều, nhưng mà bị đông lạnh quá lâu nên người vẫn không nhịn được mà run cầm cập.
Tưởng Vũ Hách ngồi xuống sô pha, anh lạnh nhạt liếc tới chỗ cô, "Sao lại bị nhốt ở ngoài?".
Haha, cũng may mà cô đã nghĩ tới lý do thoái thác tốt nhất.
Ôn Dư vô tội mà giải thích: "Lúc sáng thời tiết rất đẹp, em muốn đi phơi nắng, vậy mà cửa bị gió thổi đóng lại luôn."
Rơi vào im lặng.
"Thật sao?"
Sao anh lại còn hoài nghi chứ???
"Đương nhiên là thật rồi." Ôn Dư bị lạnh mà nói giọng mũi, cô còn cố tình thêm vài phần ủy khuất trong giọng nói: "Sao anh lại không tin em chứ?"
Tưởng Vũ Hách im lặng mà nhìn cô chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên đứng dậy đi tới chỗ cô.
Đứng trước mặt Ôn Dư.
Hơi khom lưng, đôi tay chống ở hai bên xe lăn của cô.
Tự dưng Ôn Dư cảm thấy giống như là bị đưa lên một chiếc ghế thẩm phán.
Tưởng Vũ Hách không nói câu nào nhưng trên người lại mang một cỗ tính khí áp bách người, thật kinh khủng.
Huống chi Ôn Dư còn đang nói dối, bị trấn áp như vậy, sự tự tin nhanh chóng cuốn gói chạy biến.
"Sao, sao thế anh?"
Một lúc sau, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nâng tay phải lên.
Ôn Dư hoảng sợ, người theo bản năng mà lùi lại phía sau trốn tránh, nghĩ rằng anh định thực hiện đại hình truy khảo, thế nhưng lại thấy anh từ trên vai cô lấy xuống một thứ gì đó.
"Đi phơi nắng xong phơi ra cái này à?"
Đây là một tờ quảng cáo ưu đãi khi khai trương quán lẩu.
Ôn Dư ngốc lặng.
Rất nhanh, cô đã nhớ ra. Lúc đi tới tiệm hàng xa xỉ second-hand để bán túi, bên cạnh có một quán lẩu mới mở đang phát quảng cáo, chỉ phát tờ rơi chứ không có dán bóng bay linh tinh gì.
Người ta cũng có phát cho cô, nhưng mà cô không muốn.
Haha, được lắm, không muốn là dính luôn trên người cô hả?
"Cuối cùng là đi đâu?" Anh đứng thẳng, trong giọng nói còn có vài phần cảnh cáo.
Ôn Dư không ngờ tới là mình nghĩ ra ngàn vạn lý do lại bị một tờ rơi quảng cáo bán đứng.
Giờ thì hay rồi, không còn cách nào khác, cớ này cớ nọ cũng không lừa được thì trực tiếp nhận tội còn hơn.
Ôn Dư nhắm mắt, đánh liều, cảm xúc dừng đúng chỗ: "Em, do em cố tình đi."
"Em thấy anh không thích em, em ở đây cũng không vui, nếu không phải do em không biết mình là ai thì em chắc chắn đã không quấy rầy anh như vậy."
Vừa nói Ôn Dư vừa nghẹn ngào.
"Chuyện ngày hôm qua làm em rất khổ sở, em một lòng vì anh, sợ anh cảm, sợ anh nôn mà không có ai chăm sóc, vậy mà anh lại nghĩ em có dụng tâm kín đáo"
"Em bị thương, tim em còn đau hơn cả chân em nữa, cho nên em muốn đi, không muốn quấy rầy đến anh."
"Mà lúc em một mình ngồi xe lăn đi ra đường, tự dưng nhớ ra là em không có nơi nào để đi cả, khi đó em rất sợ."
"Cho nên em lại quay về..."
"Xin lỗi anh," Ôn Dư đã khóc không ra tiếng, yên lặng xoay người ra bên ngoài, "Em nói dối anh, bây giờ em sẽ đi, em không bao giờ tới làm phiền anh nữa."
Ôn Dư đáng thương mà lại lần nữa chuẩn bị rời nhà đi, lúc xoay xe lăn, trong lòng cô điên cuồng gào thét--
"Mau giữ tôi!"
"Nói gì đi!"
"A a a nhanh lên!"
Thật lâu sau, Tưởng Vũ Hách không cảm xúc mà nghe một màn khóc lóc than thở rồi lên án mình, che mặt lại rồi hít sâu một hơi --
"Quay lại."
Ôn Dư cười.
Get√
Cô xoay người, cái mũi nhăn nhăn mà hít hít: "Em muốn uống sữa bò nóng."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Một đêm tuyết rơi, ngày hôm sau mặt đất được phủ một tầng tuyết trắng nhạt nhạt.
Tối hôm qua hơn chín giờ dì Mười Hai mới về, thì ra hôm qua dì đi tái khám bệnh cũ, kết quả là bác sĩ bận phẫu thuật nên tới muộn, chờ đến lúc trời nhá nhem tối thì tuyết rơi rồi kẹt xe, một ngày quá là sốt ruột.
Tưởng Vũ Hách sáng nay không tới công ty, tới giữa trưa ăn cơm cùng nhau xong, Ôn Dư đang nghĩ cách nói với anh rằng hôm nay là ngày thay thuốc, thế mà cô chưa kịp mở miệng anh đã nhắc cô trước, "Lát nữa chú Hà sẽ tới đây đưa cô đi thay thuốc."
Chắc là một vở kịch tối qua đã phát huy tác dụng, động tới lòng trắc ẩn của anh nhỉ? Anh cũng không còn nhắc tới vụ ngủ sô pha, cô cũng chuyển biến tốt nên là thôi. Nhỏ giọng đáp lại một chữ, "Dạ."
Một lát sau, vẫn là nhịn không được hỏi thử, "Còn anh thì sao."
Tưởng Vũ Hách cũng không ngẩng đầu, "Cùng đi."
Câu trả lời này cực kì ngoài dự đoán của cô, lần thay thuốc trước được anh đi cùng là bởi vì tiện đường tới giải quyết việc Lê Mạn, nhưng lần này làm gì còn ai nằm viện mà tiện đường nữa đâu?
Chẳng lẽ là anh đưa cô đi?
Cho tới lúc mà cô cùng Tưởng Vũ Hách thật sự tới bệnh viện, cô mới tin rằng—— tên này thật sự đại phát từ bi mà đưa cô đi thay thuốc.
Lần đi thay thuốc này thuận lợi hơn lần trước rất nhiều, Ôn Dư đã nhớ kĩ lời giáo huấn đau ngắn còn hơn đau dài, thay thuốc so với lần trước thuận lợi hơn rất nhiều, cực kì phối hợp với bác sĩ.
Trong lúc cô đang thay thuốc, Tưởng Vũ Hách đi tới văn phòng của bác sĩ.
"Rốt cuộc thì bao lâu nữa cô ấy mới có thể nhớ ra bản thân mình là ai?"
"Tưởng tổng." Bác sĩ rất có kiên nhẫn mà nói: "Triệu chứng mất trí nhớ tạm thời là một tình huống rất phức tạp, căn cứ vào kiểm nghiệm lâm sàng cho chúng ta số liệu, trước khi phát sinh sự cố, có 80% người bị thương sẽ hồi phục trong sinh hoạt thường ngày, cho nên——"
"Tôi không có hứng thú tìm hiểu mấy cái đấy." Tưởng Vũ Hách cắt ngang lời nói của bác sĩ, "Anh nói thẳng ra là cần bao lâu?"
Bác sĩ ngừng một lát, "Có trường hợp ba bốn năm, có khi là một đến hai tháng."
"Ba bốn năm?" Tưởng Vũ Hách hiển nhiên là không nghĩ tới sẽ có khả năng lâu đến vậy.
Bác sĩ gật đầu, nói dứt khoát cho anh hiểu:
"Bây giờ cô ấy coi anh là anh trai, anh không ngại thì hãy hùa theo ý của cô ấy, cô nàng càng thả lỏng thì càng nhanh khôi phục. Nhưng ngược lại, nếu anh càng thờ ơ với cô ấy thì cô ấy càng không có cảm giác an toàn, chỉ có hại chứ không có lợi, nói cách khác——"
"Anh càng phối hợp theo cô ấy thì việc kết thúc mối quan hệ này càng nhanh gọn."
Tưởng Vũ Hách nghĩ nghĩ một lát, không nói gì thêm mà ra khỏi văn phòng.
Trở lại phòng bệnh, Ôn Dư đã thay thuốc xong xuôi, thấy Tưởng Vũ Hách đi vào, nhanh chóng làm nũng với anh, "Anh ơi, xong rồi! Hôm nay không cần phải gia hạn năm phút."
Chú Hà cũng khen hôm nay Ôn Dư dũng cảm.
Tưởng Vũ Hách kéo kéo khóe môi, "Vậy thì đi thôi."
Từ bệnh viện đi ra, Tưởng Vũ Hách vẫn suy tư gì đó, chú Hà lái xe, muốn nói gì đấy sau một lúc mới ngượng ngùng mở miệng: "Ông chủ, hôm nay là Tiết Đông Chí, tôi muốn mời ngài và Tiểu Ngư tới nhà tôi ăn sủi cảo."
Tưởng Vũ Hách hoàn hồn, nhíu nhíu mày, "Ai là Tiểu Ngư?"
"Là em nè." Ôn Dư ở phía trước quay đầu lại nhìn Tưởng Vũ Hách mà cười: "Chú Hà không biết gọi em là gì, em cũng chẳng nhớ em là ai nên mới nghĩ đại một cái tên là Tiểu Ngư."
Dừng một chút, "Tưởng Tiểu Ngư được không?"
Mặt sau của câu kia, là Ôn Dư nhất thời nổi lên tính xấu mà cố ý thăm dò, cô nghĩ rằng Tưởng Vũ Hách sẽ không đồng ý, thế mà không nghĩ tới vài giây sau anh gật đầu:
"Ừm."
..................???
Cho một người dưng dùng họ của mình là chuyện lớn đó, vậy mà tên này không nói hai lời đã gật đầu đồng ý?
Tôi tiện miệng nói thôi mà, anh sao lại qua loa như vậy hả?
Tưởng Vũ Hách dứt khoát như vậy, ngược lại làm cho Ôn Dư không biết nói cái gì tiếp theo.
Chú Hà thấy Tưởng Vũ Hách không trả lời câu hỏi của mình cũng biết, thân phận anh như vậy chắc chắn sẽ không tới nhà mình ăn Tết, vì thế chủ động nói: "Nếu ông chủ không rảnh thì cũng không sao, tôi mang Tiểu Ngư đi ăn rồi lại đưa về."
Tưởng Vũ Hách mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau lại nhẹ nhàng thờ ơ đáp: "Không cần, cùng đi đi."
Ôn Dư: "..."
Nhà chú Hà là căn nhà hai gian đơn giản, diện tích tuy nhỏ nhưng lại rất ấm áp. Ôn Dư vừa bước vào là cảm nhận được không khí gia đình mà cô luôn khao khát từ nhỏ, một nhà ấm áp.
Con gái chú Hà tên là Nhân Nhân, mới hai mươi tuổi. Dáng người hơi mập, vừa đáng yêu vừa nhiệt tình. Ôn Dư vừa vào cửa là cô đã chủ động tới đẩy xe lăn cho Ôn Dư.
"Chị là chị Tiểu Ngư ạ? Em chào chị!"
Ngẩng đầu thì thấy Tưởng Vũ Hách đứng ở đằng sau, cái miệng nhỏ lại mở hé ra nói "Em chào anh!"
Giọng của vợ chú Hà vọng tới, cười hiền lành với Tưởng Vũ Hách: "Ngại quá Tưởng tổng, Nhân Nhân nó chưa hiểu chuyện, mong ngài không trách móc, mau vào trong ngồi nào."
Tưởng Vũ Hách khó có khi cười cười, "Không sao cả."
Bởi vì Tưởng Vũ Hách đại giá quang lâm, hai vợ chồng nhà chú Hà vừa kích động lại vừa lo, bưng trà rót nước trái cây, sợ chiêu đãi không chu toàn mà làm vị đại thiếu gia này khó ở.
Sủi cảo rất nhanh mà được bưng lên bàn.
Chú Hà nói: "Không biết hai người thích loại nhân nào nên mỗi loại đều gói một ít, đây là tôm bóc vỏ, tố tam tiên, nấm hương với thịt heo, ông chủ thích ăn nhân gì?"
Tưởng Vũ Hách: "Cái gì cũng được."
Chú Hà mang luôn các loại nhân sủi cảo khác nhau mà trong nhà có đặt lên trên bàn thành một hàng dài.
Đã lâu rồi Ôn Dư không có ăn sủi cảo nhà làm, lần trước ăn là ở nhà Vưu Hân vào năm mới. Nhà cô ấy cũng là một gia đình giống nhà chú Hà, tràn ngập hương vị giao thừa ấm áp.
Mà Tết năm ấy Ôn Dịch An ở Canada công tác, gọi video tới cho Ôn Dư rồi nói chuyện: "Bảo bối năm mới vui vẻ."
Cũng không thể nói là không có tình cảm, chỉ là có một chút ấm áp gia đình, nằm trong tay cảm thấy an tâm.
Lại có một chút trống trải, giữ chặt lại thấy không ổn.
Sủi cảo trên bàn nóng hôi hổi, TV chiếu các tiết mục náo nhiệt, vui vẻ, Nhân Nhân đang hỏi Tưởng Vũ Hách về mấy drama của giới giải trí, chú Hà thì gắp sủi cảo cho vợ.
Một đêm Đông Chí ấm áp, làm Ôn Dư bỗng nhiên tin tưởng lời đoán mệnh của ông lão kia lúc ở chợ đêm.
Sau đêm đó, cô nhìn giống như là đã mất hết tất cả nhưng lại vào một khắc diệu kỳ. Gặp tình người ấm áp.
Thế mà Ôn Dư lại dám chọc đến—— cái người lạnh như khối băng kia.
Vừa ăn Nhân Nhân vừa chỉ lên TV nói, "Chương trình em thích bắt đầu rồi kìa!"
Ôn Dư hùa ý mà nhìn sang, không nhìn thì tốt, vừa nhìn là thấy cái người ở trên TV kia.
Khách mời vậy mà lại là tên Thẩm Minh Gia...
Tra nam mặc tây trang, phong độ mà lên sân khấu hát.
Nếu không phải biết anh ta là loại người nào, Ôn Dư có lẽ cũng sẽ bị hình ảnh này mê hoặc, cảm thấy đây là một nam ca sĩ ôn nhu lại đẹp trai.
Tiếc rằng anh ta lại không phải.
"Chị Tiểu Ngư anh trai mặc đồ trắng đẹp trai không?" Nhân Nhân chỉ vào TV, "Anh ấy là idol gần đây của em, chị không biết anh ấy tuyệt vời đến mức nào đâu."
Ôn Dư: "..."
Ừm, em cũng không biết hắn thật tuyệt đâu.
Tiếng lòng Ôn Dư đang gào thét—— "Em gái à, đừng như vậy nha! Em nhìn xem, đây rõ ràng là một tên tra nam rác rưởi đó!"
Nhưng trên mặt chỉ có cười cười, "Vậy à, chị cũng không có tìm hiểu."
Không làm vậy thì cô còn làm gì nữa? Chẳng lẽ lại nói rằng mình bị tên tra nam này cắm cho cặp sừng dài tới nóc nhà cho cô bé nghe, tự phơi bày thân phận trước mặt Tưởng Vũ Hách?
Cô bây giờ đang cầm kịch bản mất trí nhớ, vạ miệng một cái thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ cả.
Với cả đây là lần đầu tiên gặp mặt đã chỉ chỉ trỏ trỏ idol người ta thì thật chẳng hay chút nào.
Chậc, nghĩ đến đây, Ôn Dư quyết định ít nói lại.
Cô định gắp mấy cái sủi cảo nhân tôm trên mâm, tay vừa cầm đũa đã thấy trên mâm chỉ còn lại mấy loại nhân khác, nhân tôm hết mất rồi.
Đành phải làm như chưa có gì xảy ra, yên lặng buông đũa xuống.
Lúc này Tưởng Vũ Hách quay sang hỏi Nhân Nhân: "Cô rất thích Thẩm Minh Gia à?"
Nhân Nhân ngượng ngùng cười: "Chủ yếu là các chị em xung quanh đều thích anh ấy, đầu năm nay ở phòng ký túc xá, ai cũng hâm mộ anh ấy."
Mọi người đều đang lơ đãng đối thoại, chẳng ai chú ý tới Tưởng Vũ Hách rất tự nhiên mà gắp miếng sủi cảo trong bát mình sang cho Ôn Dư.
Tự dưng ôn nhu dịu dàng như này chẳng khác nào một kích làm cho Ôn Dư ngốc luôn.
Ý gì đây?
Không rảnh để ý tới bọn họ đang nói tới ai, Ôn Dư nhìn chằm chằm viên sủi cảo trong chén, đầu óc toàn dấu hỏi chấm, cho tới lúc bên tai truyền tới một giọng nói lười nhác:
"Đang nghĩ là tôi hạ độc em à?"
"... Đương nhiên không phải." Ôn Dư cười cười cầm đũa lên, xong lại cứ thấy cứ quái quái chỗ nào.
Chín giờ tối, ăn cơm xong, chú Hà khóac thêm một lớp áo da dày rồi nói muốn đưa Ôn Dư xuống lầu, Tưởng Vũ Hách rất tự nhiên mà cầm tay cô đang đặt trên xe lăn: "Không cần, để tôi."
"Hả gì?" Ôn Dư mở to mắt, hai chân không tự chủ muốn đứng lên: "Anh——"
Còn chưa kịp nói lời nào đã bị Tưởng Vũ Hách ấn xuống: "Ngồi im."
"..."
Hai người ở trong thang máy không nói một câu, Ôn Dư cũng không biết Tưởng Vũ Hách bị trúng gió gì, cứ nơm nớp lo lo sợ sợ, vất vả lắm mới tới chỗ để xe dưới lầu. Cô tự giác mà xuống ghế sau, Tưởng Vũ Hách lại đột nhiên sờ soạng lục tìm điếu thuốc và bật lửa.
Sau đó thì người này ngả ra sau, dựa lên cửa xe của ghế sau.
Ôn Dư cũng chỉ thu lại cánh tay đang duỗi mở cửa xe, thành thành thật thật mà chờ anh.
Sau bao lâu ngồi chung xe, cô chắc chắn tự hiểu quy củ bất thành văn là: cứ khi nào Tưởng Vũ Hách lái xe thì cô phải ngồi ghế sau, anh mà ngồi ghế sau thì cô lại tự giác mà ngồi ghế lái phụ.
Tiếng gió bên tai thổi không ngừng, đèn đường cũ mà lại sáng ngời, soi lên gương mặt anh những tầng sáng nhỏ.
Không biết là qua bao lâu, Tưởng Vũ Hách bỗng nhiên quay qua nói: "Tới đây, gọi một tiếng anh trai* cho tôi nghe."
Ôn Dư mới đầu không phản ứng kịp, sửng sốt hai giây mới thử hỏi: "... Anh trai?"
Tưởng Vũ Hách rũ mắt cười cười, nụ cười này thực nhẹ, lại tựa hồ có rất nhiều cảm xúc ẩn bên trong mà Ôn Dư không hiểu.
Giây tiếp theo, anh giơ tay mở cửa ghế phụ lái bên trên ra:
"Từ nay về sau thì ngồi cạnh tôi."
---------------------------------------
Beom: Đoạn này nguyên văn là "ca ca", mình hông biết để sao nữa nên để dzay nha. Ai có từ nào hợp lý hơn thì cmt cho mình biết nha 🥲 đây là lần đầu tiên Beom tự edit tự beta (vì cái chương này mình tự chủ trương bonus), mong mọi người hong chỉ trích cái loại văn cợt nhả này của Beom 🥲