Trà Xanh Ngu Ngốc Lại Quay Xe Rồi

Chương 2




Còn nói gì mà giúp đỡ lẫn nhau?

Thôi đi, rõ ràng chỉ một bên là được lợi!

Mối quan hệ họ hàng này từ đầu đã không công bằng, gia đình tôi luôn là bên bị vắt kiệt và bị bóc lột điên cuồng.

Em họ thì ngày ngày ngang nhiên cướp đồ đạc và bạn trai của tôi, còn mợ mỗi lần đến nhà tôi đều lén lút mang đi một ít mỹ phẩm và trang sức của mẹ tôi.

Cậu thì suốt ngày đ/ánh bạc rồi nợ nần, tìm mẹ tôi vay tiền để trả nợ nhưng không hề có ý định trả lại, điên cuồng hút máu mẹ tôi.

Tôi và bố mỗi lần đều khuyên mẹ không nên cho vay tiền, nên từ chối thì phải từ chối.

Nhưng mẹ tôi trời sinh dễ mềm lòng, lần nào cũng bị cậu lấy tình thân ra gây khó dễ.

Càng nhìn thấy gia đình cậu, tôi càng thấy buồn cười.

Họ đang định không làm mà vẫn có ăn à?

Chỉ cần mở miệng là muốn hưởng lợi? Làm gì có chuyện tốt như vậy!

Tôi khoanh tay nhìn dượng họ:

“Thật ra không cần đợi sau này đâu, bây giờ cũng có việc cần cậu mợ giúp đấy~”

“Cậu, nếu con nhớ không nhầm, trước đó dượng đã mượn năm vạn của mẹ con đúng không? Dạo này chúng tôi đang thiếu tiền, hay là cậu trả lại cho nhà con đi?”

Mặt dượng tối sầm lại.

Tôi lại nhìn về phía mợ:

“Mợ ơi, những sản phẩm mỹ phẩm và trang sức mợ mang từ nhà con về dùng thử, lần sau nhớ mang theo nhé~”

Mặt mợ cũng xanh mét.

Tôi lại vui vẻ nhìn Đới Tư Tư:

“Em họ, những đồ trước đây em mượn của chị thì lần sau nhớ mang trả lại cho chị nhé.”

Mặt cô ta cũng tái xanh.

Cậu và mợ lại bị dồn vào thế bí.

Họ cứ nghĩ nói vài câu hay ho là xong chuyện, không ngờ tôi lại lật lại những món nợ cũ của họ.

Cậu giận đến mức giậm chân, chỉ tay vào tôi mà quát:

“Con bé này sao lại ăn nói như vậy? Thật là lớn càng ngày càng không biết điều!”

Tôi bĩu môi:

“Là cậu nói giữa họ hàng phải giúp đỡ lẫn nhau mà? Sao giúp đỡ các người thì là đương nhiên, còn bảo các người giúp chúng tôi thì không được?”

“Cậu cũng thật là hai mặt quá~”

“Con! Con…!”

Cậu tôi tức đến mức không thở nổi, nếu không nhờ bố tôi kịp thời ngăn lại, chắc ông ta đã xông tới đánh tôi rồi.

Không dạy dỗ được tôi, cậu tức tối quay sang mắng mẹ tôi:

“Chị, chị nhìn xem chị dạy dỗ con gái chị thế nào vậy!”

Mợ cũng đồng tình: “Biết thế này, bọn em đã không đến đây chịu nhục!”

Vậy mà cũng nói được cái câu này, rõ ràng là họ tự tìm đến mà!

Nhưng nếu họ đã nói như vậy, thì tôi cũng cung kính không bằng tuân mệnh vậy:

“Lời này là do cậu mợ tự nói đấy nhé, đi cẩn thận, không tiễn ạ~”

Vừa dứt lời, tôi đã đẩy họ ra ngoài cửa, sau đó còn chu đáo đóng cửa lại.

Gia đình họ bị đuổi ra ngoài, ban đầu là im lặng một chút, sau đó mới chửi ầm lên rồi rời đi.

Đối với trò hề của họ, bố tôi rất tức giận, mẹ tôi cũng cảm thấy rất đau lòng, cả nhà đều quyết định không muốn tiếp tục giao du với gia đình cậu nữa.

Tôi thấy mẹ mình có thể đưa ra quyết định này thì rất vui mừng.

Trời ạ, cuối cùng mẹ cũng hiểu ra rồi! Đối phó với họ hàng xấu thì phải như vậy!

Tôi đã nghĩ sau sự việc này, Đới Tư Tư sẽ biết điều, ai mà ngờ cô ta lại tiếp tục gây chuyện.

4

Ngày hôm sau, Đới Tư Tư đã đăng ảnh tôi trong trang phục nam lên diễn đàn của trường và hỏi xin số điện thoại. 

Không cần nghĩ cũng biết cô ta làm vậy vì không cam lòng với chuyện xảy ra hôm qua, thế nên hôm nay đặc biệt đăng lên diễn đàn trường học để tiếp tục cạy tường nhà tôi đây mà. 

Nói về việc cướp đàn ông, Đới Tư Tư đúng là chuyên gia.

Hai bạn trai trước của tôi đều bị cô ta cướp mất. 

Bạn trai đầu tiên là một anh khóa trên dịu dàng, lần đó em họ tôi thấy chúng tôi đi cùng nhau, nên đã cử người đi hỏi han và thành công có được số điện thoại của anh ấy. 

Sau đó, cô ta thường xuyên gửi cho anh ấy những bức ảnh ăn mặc mát mẻ, còn nói rằng cô ta làm vậy là để "thử lòng" giúp tôi.

Khi bị phát hiện, anh khoá trên tuyên bố rằng giữa anh ấy và Đới Tư Tư mới là "tình yêu thật sự", rồi đề nghị chia tay với tôi.

Bạn trai thứ hai là một em trai khóa dưới năng động, thích chơi bóng rổ. 

Khi chúng tôi yêu nhau, vì tôi không thích nắng nên chỉ thỉnh thoảng đến sân bóng để cổ vũ cho anh ấy, phần lớn thời gian tôi đều bận rộn với chuyện riêng của mình. 

Đới Tư Tư không ngại ngần gì cả, cô ta bôi kem chống nắng dày cộp và hàng ngày đến sân bóng để cổ vũ cho cậu ấy, còn mang nước và đồ uống cho cậu ấy nữa. 

Cô ta còn nói chuyện theo kiểu trà xanh: "Chắc hẳn chị gái chăm sóc anh còn chu đáo hơn nữa nhỉ? Chẳng như em, em chỉ có thể mang nước và đồ uống thôi cho anh thôi~".

Hơn nữa, cô ta còn thường xuyên "tẩy não" cậu ấy rằng người thật sự yêu cậu ấy sẽ luôn xoay quanh cậu ấy. 

Cậu ấy nghe thấy có lý, cảm thấy tôi chỉ bận rộn với chuyện của mình, hoàn toàn không yêu cậu ấy. 

Cuối cùng cũng chia tay với tôi.

Những người đàn ông dễ dàng bị cướp đi như vậy cũng không thể tính là tình yêu thật sự, vì vậy tôi chỉ cảm buồn một thời gian, buồn vì đã đặt nhầm niềm tin vào họ.

Nhưng sau đó tôi cũng không tìm bạn trai nữa, bởi vì tôi cũng không còn tin vào tình yêu nữa rồi.

Mà bên này, bạn thân Triệu Đường Đường của tôi nhìn thấy tin tức mà Đới Tư Tư đăng trên trang của trường thì liền lập tức gửi tin nhắn cho tôi:

[Ninh Ninh, chuyện quỷ gì đây? Sao cậu lại lên diễn đàn của trường rồi? Nhưng mà tại sao người đăng lại là Đới Tư Tư? ]

Tôi trả lời: [Bởi vì cô ta coi bộ dạng giả nam của tớ thành bạn trai mới của tớ rồi, vậy nên lại muốn cạy tường nhà tớ nữa rồi].

Chuyện Đới Tư Tư cướp người đàn ông của tôi, Đường Đường cũng biết, chỉ có điều cô ấy không ngờ rằng Đới Tư Tư, ngay cả phiên bản giả nam của tôi cũng không chịu buông tha, còn gửi một loạt các biểu tượng cảm xúc kém duyên nữa.

[Đây là loại con gái vô duyên kiểu gì thế này! Không được, lần này dù thế nào cũng không thể tha cho cô ta, nếu không cô ta sẽ càng trở nên ngông cuồng hơn!]

[Có lý đấy, trước kia không tính toán với cô ta, nên mới để cô ta càng lúc càng ngông cuồng như vậy!]

[Ninh Ninh iu dấu, tớ đột nhiên có một ý tưởng hay ho để vạch mặt con trà xanh này...]

Sau khi bàn bạc với Đường Đường, chúng tôi quyết định phải dạy cho con trà xanh này một bài học!

Tôi đưa WeChat của Đới Tư Tư cho Đường Đường và cô ấy nhanh chóng kết bạn với cô ta.

[Bạn học ơi, mình thấy bạn đăng trên trang tường, người trong đó mình biết đấy, mình có thể cho bạn cách liên lạc với anh ấy.]

Đầu bên kia, Đới Tư Tư trả lời ngay lập tức:

[Thật hả? Cảm ơn bạn nhiều lắm! Bạn thật tốt bụng quá đi ~]

Đường Đường lập tức đưa cách liên lạc cho Đới Tư Tư, nhưng đó là số WeChat khác mà tôi vừa đăng ký.

Để làm cho nó chân thực hơn, tôi còn đặc biệt đổi ảnh Đới diện và ảnh nền thành phong cách của nam.

Cá đã cắn câu!

5.

Kể từ khi thêm WeChat của tôi, Đới Tư Tư ngày nào cũng nói chuyện kiểu trà xanh, " Anh ơi anh à~" đủ kiểu, nếu không biết còn tưởng cô ta là gà mái đang đẻ trứng đấy!

Để khiến con cá cắn câu, mỗi lần tôi đều phải cố nhịn sự kinh tởm để trả lời, có mấy lần suýt thì không nhịn được mà nôn ra hết.

Mỗi lần như vậy, tôi đều cảm thấy khâm phục hai người bạn trai cũ của mình, sao có thể bị mấy loại người này quyến rũ vậy.

Đồng thời, tôi cũng cảm thấy mình trước đây chắc chắn mù mắt rồi, nếu không sao lại có thể để ý đến hai gã đàn ông tồi tệ như vậy?

WeChat mới của tôi và Đới Tư Tư càng nói chuyện nhiều thì tần suất Đới Tư Tư đến lớp tìm tôi càng nhiều.

Mỗi lần đều ôm điện thoại khoe khoang về tiến độ giữa cô ta và “nam thần”.

Đới Tư Tư học lớp bên cạnh, lần nào cũng chạy qua chạy lại, chắc là khổ thân cô ta rồi.

“Chị ơi, chị không biết đâu, em và anh trai nói chuyện hợp lắm ~ Chị không ghen tỵ đấy chứ?”

Tôi: Ghen? Tôi tự ghen với chính mình à?

Cứ như đang nghe một câu chuyện cười vậy.

“Chị ơi, em cảm thấy hình như anh ấy thích em rồi, nếu không thì sao anh ấy luôn luôn trả lời tin nhắn của em chứ?”

Tôi: Ảo tưởng, tất cả đều là ảo tưởng. Trả lời tin nhắn của cô là để cho cô mau chóng mắc câu hơn thôi…

Đới Tư Tư giỏi nhất là tự tâng bốc bản thân mình.

"Tôi" rõ ràng chưa nói gì, nhưng cô ta đã cảm thấy hoàn toàn chinh phục được "tôi" rồi.

Và cô ta càng tự tin rằng "tôi" đã là bạn trai của cô ta.

Chẳng phải sao? Hôm đó Đới Tư Tư đến lớp tôi làm ầm ĩ một trận.

Vừa bước vào, cô ta đã lớn tiếng nói:

"Chị ơi, trong vòng bạn bè của chị vẫn còn để ảnh bạn trai em, thế là không được đâu nhé?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.