CHƯƠNG 95: GIỮA CHÚNG TA CHỈ VỪA MỚI BẮT ĐẦU
Bùi Vinh Đức và Mộc Vinh đều là người lòng dạ trong sạch, làm gì có chuyện khoan nhượng khi người khác giở trò như này?
Mặt Dương Thanh Ngân lúc đỏ lúc xanh, muốn nói lại thôi, lúng túng không nói nên lời.
Đỗ Phương Phương huých khuỷu tay vào cô ta: “Chị Thanh Ngân, sao đấy? Đây không phải cục diện chúng ta muốn thấy sao?”
Dương Thanh Ngân không cảm nhận được mảy may đắc ý và tự tin nào, cô ta nhìn vợ chồng Mộc Vinh đã vào trong xe, trái tim lại đập thình thịch. Qua lần này, cho dù cô ta và Bùi Quốc Huy không ly hôn, thì sau này cô ta muốn bước vào nhà họ Bùi cũng khó.
“Thanh Ngân, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau lên xe đi!” Dương Thảo Nguyên thúc giục.
Dương Thanh Ngân cắn răng, đã đến nước này rồi, vậy cũng chỉ có thể mạnh tay một lần thôi!
...
Ngô Huệ trước giờ sinh hoạt rất có quy tắc, vì vậy đúng bảy giờ hơn cô đã tỉnh dậy.
Cô nhìn chằm chằm đèn treo kiểu Âu trên trần nhà, nháy mắt vài cái, chậm rãi đảo mắt, nhìn sang cánh tay đàn ông mình gối dưới cổ, bên cạnh gối còn có một cái... quần đùi nam.
Trong phòng vẫn bao phủ hương vị mập mờ, kiều diễm đến mức khiến người khác mặt đỏ tía tai.
Ngô Huệ lật người, những mảnh kí ức vụn vỡ tối qua ùa về, cô khép mắt lại, hành động của hai người tối qua hiện lên rõ nét trong đầu cô. Trong hai lăm năm cuộc đời, cô chưa từng được nếm thử mùi vị kích thích, đi ngược lại đạo lý như vậy.
Cả người Ngô Huệ đều có hởi thở của anh, cô nhắm mắt, đột nhiên không dám mở mắt ra nữa, cô hy vọng hết thảy tối qua đều là một giấc mộng mà thôi.
Bên tai là tiếng hít thở nhẹ nhàng của Bùi Quốc Huy, Ngô Huệ không dám quay đầu, chỉ có thể cẩn thận chống người dậy, vén chăn ra, không dám bật đèn, nương theo ánh sáng chiếu xuyên qua rèm cửa nhìn xuống thân thể mình...
Ngô Huệ nhìn những vết hôn kia, cảm thấy không quen với cơ thể của chính mình, căng tròn, e thẹn lạ lẫm biết mấy.
Người cô không bẩn, chắc là sau khi cô ngủ Bùi Quốc Huy đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi. Ngô Huệ không khỏi đỏ mặt tía tai, cô cẩn thận dịch ra bên mép giường, thấy Bùi Quốc Huy vẫn còn đang ngủ, cô tự mò xuống giường.
Lúc xốc chăn lên, Ngô Huệ mới phát hiện ga giường dưới người đã được đổi thành cái sạch rồi.
Cái ga giường màu xanh nhạt kẻ ngang kia đã bị vứt trên nền nhà lát gỗ. Ngô Huệ tiến lên, có thể nhìn thấy vết máu thấp thoáng dính bên trên. Đó là tượng trưng cho việc cô đã trở thành phụ nữ, không ngờ lần đầu tiên của cô lại xảy ra dưới tình huống này.
Ngô Huệ nửa ngồi trên đất, nghiêng mặt nhìn Bùi Quốc Huy còn đang say giấc, trong lòng cô rối bời, tuy khó chịu nhưng không đến nỗi muốn chết muốn sống, dù sao thì những chuyện này trong xã hội cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Cô vỗ vỗ lên má mình, tự an ủi mình một hồi xong mới vào nhà vệ sinh. Váy của cô bị vứt trong bồn rửa mặt đã ướt đẫm rồi, giờ nhấc lên vừa ướt vừa dính, không thể mặc tiếp được nữa.
Ngô Huệ do dự, quay lại phòng nghỉ tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm thấy đồ nam để thay. Cô túm bừa lấy một bộ mặc lên người, cái quần rất rộng, thế nên cô tiện tay nhặt dây lưng dưới đất lên đeo vào.
Sửa soạn xong, Ngô Huệ bỏ quần áo của mình vào một cái túi ni lông rồi muốn rời đi. Đến lúc ra đến cửa rồi cô mới nhớ ra tối qua hình như nghe thấy Bùi Quốc Huy bảo là cửa bị khóa trái rồi. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
“Tổng giám đốc Bùi? Sáng nay tổng giám đốc Bùi vẫn chưa đến ạ.”
“Hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy anh ta đưa một người phụ nữ lên lầu, ngoài ngủ ở đây ra thì còn có thể đi đâu?”
Ngô Huệ nghe ra giọng nói phía sau cửa là của Đỗ Phương Phương, ngoài cô ta ra thì làm gì có ai dám tranh cái giọng kiêu ngạo ngang bướng này?
Một câu “Hôm qua tôi chính mắt tôi nhìn thấy anh ta đưa một người phụ nữ lên lầu, ngoài ngủ ở đây ra thì còn có thể đi đâu” kia của Đỗ Phương Phương khiến Ngô Huệ có một dự cảm bất an. Lưng cô toát mồ hôi lạnh, không biết tại sao hôm qua cô lại ngất xỉu ở cửa quán cà phê, sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường của Bùi Quốc Huy rồi...
Ngô Huệ quay đầu quan sát sơ sơ căn phòng, từ bố cục này có thể nhìn ra đây là phòng nghỉ trong phòng làm việc của Bùi Quốc Huy.
“Ơ, đây chắc là phòng nghỉ, tôi dám chắc bọn họ đang ngủ bên trong!”
Ngô Huệ nghe thấy một loạt tiếng giày cao gót đến gần, tiếp sau đó, tay nắm cửa quay quay.
“Cửa bị khóa trái rồi, chắc là có người ở trong.” Một câu nói ý vị sâu xa khiến bên ngoài im lặng.
Ngay sau đó, tiếng đập cửa vang lên dữ dội.
Ngô Huệ nghe thấy tiếng đập cửa, tim cô càng đập nhanh dữ dội. Nếu lúc này cô còn không hiểu ra là mình bị người ta gài bẫy thì uổng phí mất hai mươi mấy năm cuộc đời rồi. Rõ ràng là có người cố ý thiết kế cái bẫy bắt gian tại giường!
“Lấy khóa dự phòng của phòng nghỉ ra đây.” Một giọng nam trầm thấp mà uy nghiêm vang lên.
“Thủ trưởng, cái khóa duy nhất của phòng nghỉ nằm trong tay tổng giám đốc Bùi, chúng tôi nào dám đánh thêm ạ.” Thư kí có chút khó xử nói.
Lòng Ngô Huệ như có lửa đốt, cô quay đầu suy nghĩ xem có thể trốn vào chỗ nào, gian phòng này thì không được rồi, sau khi bọn họ đi vào nhất định sẽ lục soát chung quanh, trông bộ dáng kia của bọn họ nghe chừng sẽ không chịu để yên như vậy.
Tầm mắt của Ngô Huệ rơi lên rèm cửa, cô chạy qua đó, chui ra sau rèm cửa là nhìn thấy một cái ban công. Một tia hy vọng lóe lên trong đáy lòng u tối của cô, Ngô Huệ đẩy cửa muốn đi ra thì tay bị một người nào đó kéo lại từ phía sau.
Cô quay đầu, Bùi Quốc Huy không biết đã tỉnh lại từ bao giờ, anh vươn tay giữ chặt eo cô, anh chỉ mặc mỗi một cái quần đùi, ôm cô vào trong lồng ngực dày rộng mà rắn chắc: “Làm gì vậy?”
Ngô Huệ không rảnh nghĩ đến cái khác, cô đánh mắt ra cái cửa đang bị gõ đến rung lên: “Còn không đi thì sẽ bị bọn họ túm được mất.”
“Em sợ lắm à?” Bùi Quốc Huy chăm chú nhìn mặt cô, vẻ mặt anh bình tĩnh, không có một chút dáng vẻ lo lắng bất an nào.
Ngô Huệ thành thật gật đầu: “Đúng vậy, em sợ, em không muốn xảy ra loại chuyện này trong lúc chờ ly hôn. Em chỉ coi tối qua là một cuộc vui thôi, chúng ta không nên cho nó là thật, quên nó đi...”
“Vội vã vạch giới hạn với anh đến thế hả?” Tay Bùi Quốc Huy đặt lên eo cô, mập mờ xoa nắn.
Thân thể Ngô Huệ hơi run lên, cô có chút tức giận với bộ dáng ngả ngớn của anh: “Bất luận thế nào, em mong sau này chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan đến nhau.”
“Thật ra, giữa chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi.” Bùi Quốc Huy đột ngột cúi đầu hôn lên cánh môi cô.
“Ưm ưm...” Ngô Huệ vùng vẫy đá anh đánh anh nhưng lại bị anh đẩy ngã đè lên giường lớn.
Cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài mạnh mẽ đá văng ra “rầm” một tiếng.
Ngô Huệ chuẩn bị không kịp, cả người bị Bùi Quốc Huy đè lên giường, cô bị kiềm chế không thể động đậy, hai má cô dán sát vào trong lồng ngực cơ bắp ấm áp.
Ngô Huệ hổn hển trừng anh, ánh mắt kia như đang cảnh cáo: “Anh có thả tôi ra không?”
Bùi Quốc Huy rũ mắt nhìn cô, khóe miệng anh cong lên, sau đó lấy chăn đắp kín cả người cô lại.
Gần như cùng lúc cửa bị đá văng, mắt thấy mọi người muốn lao vào phòng nghỉ đến nơi, ngoài cửa văn phòng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng động kì quái, rồi đến tiếng sợ hãi ngắn ngủi.
Bùi Vinh Đức đi vào đầu tiên nghe thấy quay đầu lại, mọi người cũng nhao nhao nhìn qua.
Chỉ thấy Lâm Đức đi một đôi dép xỏ ngón, cúc áo sơ mi hoa lộn xộn trên dưới, cổ áo cụp xuống, cái quần đùi bảy phân màu xanh bị kéo cao lên như ông già vừa mới cấy từ dưới ruộng lên, đầu tóc anh ta cũng rối bời, hai mắt không có tinh thần chỉ mở he hé.
Dương Thảo Nguyên ghét bỏ quay đầu đi chỗ khác đầu tiên, trước giờ bà ta không có thiện cảm với tên con trai nhà họ Lâm này. Anh ta kỳ cục từ nhỏ, ngoài cái mặt ra thì chẳng được cái gì khác. Anh ta là kẻ ngốc điển hình, nhìn thôi đã thấy buồn nôn.
Dương Thanh Ngân và Đỗ Phương Phương cũng ngẩn ra, không ngờ Lâm Đức lại đột ngột xuất hiện ở chỗ này.
Mộc Vinh nhìn thấy Lâm Đức, mặt mày bà ta dịu dàng đi hai phần: “Lâm Đức, sao cháu đến sớm thế?”
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Đức quét qua vẻ mặt oán giận của người nhà họ Dương, anh ta cười gượng hai tiếng: “Cháu vừa xuống mua đồ ăn sáng.”
Anh ta đương nhiên sẽ không nói mình đói bụng, trong lúc lơ mơ lái xe đi mua đồ ăn sáng, vừa quay về đến cổng đại viện quân khu đã nhìn thấy hai xe quân dụng liên tiếp chạy ra, còn nhìn thấy vợ chồng Bùi Vinh Đức, Dương Bảo Long và Dương Thảo Nguyên ngồi trên xe. Một xe theo sát ngay sau đó là Dương Thanh Ngân và Đỗ Phương Phương, anh ta bị lòng hiếu kì xúi giục nên mới quay xe đi theo đến đây, kết quả vừa lên đến nơi đã thấy Bùi Vinh Đức với sắc mặt khó coi đang đạp cửa.
Khí thế to lớn cỡ này, cảnh tượng thế này, nói rõ là đến bắt gian đúng không!
Lâm Đức cố ý thét lên một tiếng, chính là muốn người trốn trong phòng nghỉ tranh thủ chút thời gian để ứng phó, tuy rằng anh ta cũng không chắc chắn có phải anh Ba nhà mình đang ôm người đẹp trong đó thật không.
Nhưng mà, Lâm Đức vô tình nói một câu “Cháu vừa xuống mua đồ ăn sáng” làm mọi người nghĩ rằng anh ta vừa mới từ trong phòng làm việc của Bùi Quốc Huy ra, xuống mua đồ ăn sáng, bây giờ quay về ăn cùng với Bùi Quốc Huy.
Dương Thanh Ngân trợn trừng mắt nhìn túi giấy Lâm Đức xách trong tay, đó quả thực là phần ăn sáng của hai người, lòng cô ta chùng xuống, chẳng lẽ hôm qua Bùi Quốc Huy phát hiện khác thường nên cố ý gọi Lâm Đức đến đây?
Nhưng nếu là vậy thật, Cao Hồng Quân không thể nào không báo tin cho cô ta ngay được?
Sắc mặt của Đỗ Phương Phương cũng không tốt lắm, cô ta khẽ kéo ống tay áo của Dương Thanh Ngân: “Chị Thanh Ngân, làm sao bây giờ?”
“Xem thế nào đã rồi tính tiếp.” Dương Thanh Ngân cũng không vui, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh như cũ.
Dương Bảo Long cũng không nhịn nổi, nếu mà Lâm Đức và Bùi Quốc Huy ở cạnh nhau thật thì phải bắt gian ai đây?
Ông ta nghĩ vậy, sau đó không khỏi oán giận đảo mắt qua Dương Thảo Nguyên đứng bên.
Dương Thảo Nguyên rụt cổ lại, trong lòng bà ta cũng khó chịu. Làm sao bà ta biết cái mồm của dì Thúy lại không đáng tin thế này cơ chứ?
Bây giờ thì xong rồi, với quan hệ thông gia, muốn làm cứng lên thì sau này Thanh Ngân làm sao sống yên được ở nhà họ Bùi?
“Nếu mọi người không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé...”
Lâm Đức giả bộ, đi chầm chậm qua trước mặt Bùi Vinh Đức, muốn chạy vào trong phòng nghỉ.
Thế nhưng, Bùi Vinh Đức lại nhanh hơn anh ta một bước, thoáng cái đã nắm chặt áo anh ta.
“Chú Vinh Đức, chú túm cháu làm gì ạ?” Trán Lâm Đức lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bùi Vinh Đức là người chính trực ngay thẳng, tuyệt đối không để bất kì kẻ nào vu oan. Vậy mà hôm nay người nhà họ Dương làm ầm đến tận nhà, nói con trai ông ta ngoại tình. Thế có khác nào đang làm nhục mặt nhà họ Bùi, ông ta há có thể bỏ qua dễ dàng?
“Lão Dương, nếu đã đến đây rồi, không bằng vào trong xem sao, để sau này hai nhà chúng ta đỡ nảy sinh hiềm khích.”
Bùi Vinh Đức nói rất hợp tình hợp lý, nhưng lời này ở trong tai Dương Bảo Long lại có một ý nghĩa khác...
“Nếu con trai tôi có người phụ nữ khác thật, thì các người làm ầm thế nào tôi cũng nhận. Nếu không có chuyện ấy, thì nhà họ Dương phải trả giá cho sự quá đáng của chính mình. Bằng không nhà họ Bùi chúng tôi không dễ gì nuốt cục tức này xuống được.”