CHƯƠNG 92: CÒN CHƯA THỎA MÃN SAO?
Ngô Huệ có thể cảm nhận được kháo khát của anh một cách rõ ràng.
Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng khóa chặt lấy cơ thể cô, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ: “Nhẹ thôi...”
“Ưm...” Ngô Huệ túm lấy ga giường, nghẹn ngào bật thốt lên, “Đừng thế mà!”
“Chính là như thế!” Anh khàn giọng lên tiếng, những giọt mồ hôi trượt xuống tôn lên dáng người mạnh mẽ của người đàn ông.
...
Mười lăm phút sau, đôi mắt vốn dĩ đang mờ mịt của Ngô Huệ dần dần trở nên trong suốt, Bùi Quốc Huy đã đứng dậy, Ngô Huệ nghiêng người liền nhìn thấy anh đi chân đất vào phòng tắm.
Ánh sáng trong phòng ngủ không quá mạnh, một lúc lâu sau hơi thở của Ngô Huệ mới trở lại bình thường, người cô đầm đìa mồ hôi, cô cụp mắt nhìn xuống cơ thể mình, xốc xếch và nhếch nhác.
Cô ngẩng lên nhìn trần nhà, trong đầu trống rỗng, trong căn phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng nước tí tách phát ra từ trong phòng tắm, giống như một giọng nói trong veo trong bóng đêm.
Trên lớp thủy tinh mờ có những giọt nước ngưng đọng chảy thành dòng, đằng sau là dáng người cao lớn phản lại lên cửa kính, dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc như thể tác phẩm điêu khắc hoàn hảo đến cùng cực của một nhà nghệ thuật.
Ngô Huệ lăn hai vòng trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể càng lúc càng trở nên nóng bỏng của mình, khao khát cùng với cơn xúc động trong lòng lại dâng trào mãnh liệt, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả lần trước, cô biết suy nghĩ ngu ngốc của mình đã bị khơi dậy hoàn toàn.
Trong phòng tắm vẫn không ngừng vang lên tiếng nước chảy.
Ngô Huệ liếm môi, không cách nào đè sự khác thường trong cơ thể xuống được, cô không dám nằm trên giường nữa, nếu còn nằm ở đó, cô không biết mình còn có thể làm ra chuyện gì nữa!
Tự dưng cô ngất đi ở quán cà phê, sau đó lại nằm trên giường với Bùi Quốc Huy. Trong cơ thể lại cảm thấy trống rỗng một cách kỳ quái, liên hệ tất cả những chuyện này với nhau, tuy rằng vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cô bất an lo sợ.
Ngô Huệ dựng mình dậy, xuống giường nhặt quần áo của mình lên, nhưng tay cài áo lại run run.
Hỗn loạn mặc quần áo vào, Ngô Huệ không kịp chỉnh đốn lại đầu tóc liền chạy ngay ra phía cửa, giật mạnh tay nắm cửa.
Nhưng mà cánh cửa chẳng mảy may suy chuyển, cho dù cô giật mạnh như thế nào cũng không thể mở ra được.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng tắm bật mở.
Sống lưng Ngô Huệ cứng đờ, cô quay lại liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy từ trong đi ra, trên cơ thể cường tráng thon thả còn vương những giọt nước.
Mái tóc đen ướt sũng rơi trên trán, làn da màu đồng hơi đỏ lên vì vừa mới tắm, dường như còn chưa thỏa mãn.
Anh ngước mắt, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt lên cửa của cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Em đi tắm đi?”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn đè nén của anh, đột nhiên hai chân của Ngô Huệ như nhũn ra, đôi mắt xếch của cô không kiềm chế được mà nhìn về phía anh, cổ họng khô khốc đến mức ngứa ngáy.
Trong đầu Ngô Huệ hiện lên tình cảnh vừa rồi, gương mặt cô đỏ hồng, quay mặt đi không nhìn anh, nhưng cửa vẫn không mở được, vừa cảm thấy sốt ruột vừa lại có chút căng thẳng bất an, bàn tay cầm tay nắm cửa toát mồ hôi.
Bùi Quốc Huy không để ý đến cô, đi thẳng đến bên giường, kéo ngăn tủ đầu giường ra, trước khi lấy đồ, anh nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nhìn Ngô Huệ vẫn đứng ở cửa: “Em thật sự không định đi tắm à?”
Ngô Huệ vội vàng quay lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ngô Huệ không nhìn anh nữa, “Sao... sao không mở được cửa vậy?” Nói xong mới nhận ra mình hơi lắp bắp.
“Chắc là khóa hỏng rồi.” Bùi Quốc Huy lấy một hộp thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, “Đi tắm trước đã rồi nói sau.”
Ngô Huệ không cam tâm liếc nhìn cánh cửa, cảm giác ẩm ẩm dính dính trên người khiến cô không thể không đi tắm.
Sau khi bước vào phòng tắm cô lao ngay đến vòi hoa sen, mở nước lạnh tưới lên gương mặt đang nóng hầm hập của mình, cô khóa cửa theo bản năng, tiếp sau đó liền đứng dưới vòi sen, muốn dùng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa bừng bừng trong người.
Những tia nước lạnh băng xối xuống, Ngô Huệ hít một hơi thật sâu, mở đôi mắt mịt mờ ra, nước lạnh bắn vào mắt đau rát nhưng lại không thể ngăn được ngọn lửa đang không ngừng cháy bùng lên trong người.
...
Bùi Quốc Huy rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, châm lên, chậm rãi hít vài hơi.
Trong phòng tràn ngập hơi thở mềm mại của cô, anh tựa vào đầu giường, đưa mắt liếc nhìn những tờ giấy ăn vứt loạn trong thùng rác, hàng lông mày rậm thoáng nhướng lên, đưa mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh sau lớp kính thủy tinh đang dần ngã khụy trên mặt đất.
...
Không khí trong phòng vệ sinh vừa nóng vừa ẩm.
Ngô Huệ dựa lưng vào tường, không nhịn được thở dài.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, đưa mắt nhìn qua theo bản năng liền thấy vốn dĩ cánh cửa đang khóa trái được chậm rãi mở ra từ bên ngoài.
Trong màn hơi nước trắng xóa, Bùi Quốc Huy chỉ mặc một cái quần đùi màu trắng, bước từng bước đến trước mặt cô.
Gương mặt trắng trẻo của Ngô Huệ bị hơi nóng làm cho hồng hào, lúc nhìn thấy cơ thể nam tính của anh, cô nuốt nước miếng theo bản năng, trong sự hưng phấn còn lẫn cả bất an và khao khát, ánh mắt trở nên mịt mờ và trống rỗng.
Bùi Quốc Huy tắt nước, quỳ trước mặt cô, “Sao thế?”
“Em...” Ngô Huệ muốn nói mình rất khó chịu, nhưng hơi thở đàn ông mãnh liệt xộc đến khiến chút lý trí cuối cùng của cô cũng biến mất, cô đột nhiên đưa tay quàng lên cổ anh, cơ thể mềm mại dán lên người anh, “Khó chịu quá...”
Gương mặt Bùi Quốc Huy bình thản, để mặc cô ôm mình, không có phản ứng gì.
“Vẫn còn chưa thỏa mãn à?”
Bùi Quốc Huy cúi xuống nhìn dáng vẻ hồn nhiên của cô, đôi mắt anh lại càng sâu thẳm: “Em nghĩ kỹ chưa?”
Hơi thở của Ngô Huệ có chút gấp gáp, duờng như không nghe thấy, chỉ dựa sát vào anh theo bản năng, muốn được anh an ủi.
...
Ánh đèn dìu dịu chiếu lên gương mặt cô, Ngô Huệ thoáng nheo mắt.
Người cô ướt nhẹp, nằm trên giường lớn mềm mại, ánh mắt di chuyển nhìn thấy Bùi Quốc Huy.
Không biết từ lúc nào anh đã ôm cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh khẽ hôn lên khóe mắt cô, tiếp đó là môi, cắn nhẹ, rồi dùng lưỡi cạy mở đôi môi cô.
Ngô Huệ khẽ rên lên, chủ động hé môi, phối hợp với sự đòi hỏi của anh, mùi thuốc lá lập tức ngập tràn trong khoang miệng.
Cánh tay cô choàng lên cổ anh, những ngón tay di chuyển để lại những dấu vết lúc sâu lúc nông.
Bùi Quốc Huy rời khỏi môi cô, dần dần di chuyển xuống.
Ngô Huệ nhắm mắt lại thở dốc, cả người càng lúc càng nhũn ra, khao khát trong lòng mỗi lúc càng mãnh liệt.
Chưa đầy mười lăm phút sau, cô lún sâu xuống đệm, một thân hình nóng rực phủ lên cô.
Ngô Huệ mở mắt, gương mặt tuấn tú của Bùi Quốc Huy ngay trước mặt, đôi mắt đen nhánh của anh như thể có ma lực khiến cô chìm sâu trong đó, cô đưa tay choàng lên cổ anh, bắt đầu chạm khẽ cọ xát lên môi anh, “Vừa nãy em rất thoải mái.”
Khóe môi Bùi Quốc Huy cong lên, không tiếp lời, trong đôi mắt đen thẳm của anh như có lửa đang cháy rừng rực.
Ngô Huệ nghiêng đầu cọ vào má anh, “Làm giống như vừa rồi được không?
“Là như thế nào?” Bùi Quốc Huy nhìn gương mặt xinh đẹp hơn hoa đào của cô: “Em nói xem anh làm thế nào?”
Lý trí của Ngô Huệ đã sớm bay lên chín tầng mây, tất cả hành động lúc này dường như không qua sự kiểm soát của bộ não, cô thấy Bùi Quốc Huy không chịu phối hợp liền lườm anh với vẻ hơi giận dữ: “Thì như vừa rồi đó.”
Hai tay Bùi Quốc Huy chống bên người cô, nhìn cô thật lâu, không động đậy.
Ngô Huệ bất mãn cong eo cọ vào người anh, “Nhanh lên mà, em khó chịu lắm!”
“Nghĩ kỹ chưa?” Cổ họng Bùi Quốc Huy khàn đi.
Cơ thể Ngô Huệ hiện giờ như đang có kiến cắn, hai tay ôm siết eo anh, đôi mắt khép hờ thấy anh mãi không có phản ứng liền cáu giận, giơ chân đá anh.
Bùi Quốc Huy không kịp đề phòng, bị cô đá ra mép giường, anh rên lên một tiếng.
Ngô Huệ đắc ý nhìn anh, “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”
Bùi Quốc Huy nhìn cô nói: “Muốn...”
Bùi Quốc Huy quan sát cô gái dường như đang chờ đợi một trò chơi mới mẻ nào đó, ý cười nơi đáy mắt dần nhạt đi, anh túm lấy gối đệm dưới eo cô, sau đó cẩn thận nhìn cô.
“Vừa nãy không phải làm như thế này mà.” Ngô Huệ hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhắc nhở, đôi mắt xếch sáng trong cô lóe lên vẻ hút hồn lại thơ ngây.
Bùi Quốc Huy nhìn rồi cúi xuống, ngậm lấy môi cô, “Chúng ta chơi trò khác vui hơn.”