CHƯƠNG 90: CHỈ LÀ NẰM CÙNG.
Trần Gia Huy căn bản không thèm nhìn, chỉ im lặng, đôi mắt đen đặc nhìn chằm chằm vào cô.
Nhân viên phục vụ cẩn thận đến hỏi, “Xin hỏi, cô muốn uống gì ạ?”
“Một cốc nước lọc là được.” Ngô Huệ nói.
Trần Gia Huy lật bản thỏa thuận ly hôn, lạnh lùng nói: “Biệt thự Thanh Thủy thuộc về cô.”
Ngô Huệ thắng thắn thừa nhận, “Được, sau khi anh chuyển đi tôi sẽ để bên bất động sản đến xem.”
Trần Gia Huy bỗng nhiên ngước mắt nhìn cô, dường như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
“Anh tặng Bùi Hồng Nhung cũng không ít thứ, chúng ta kết hôn một năm, tôi chỉ lấy một căn biệt thự của anh, tôi thấy cũng không có gì quá đáng.”
Ngô Huệ cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nhấp một ngụm nước, hắng giọng nói, “Nếu không có ý kiến gì thì ký tên đi.”
Trần Gia Huy cầm bút lên ký tên mình lên phần cuối trang giấy.
“Bây giờ chúng ta sang bên đối diện lấy chứng nhận ly hôn.”
Ngô Huệ cầm thỏa thuận ly hôn cất vào trong túi xách, đứng dậy, sải bước ra ngoài trước.
Nhưng cô vừa mới bước ra khỏi quán cà phê, đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm đi, trong lúc đang nghĩ có phải là tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt không thì tầm mắt càng lúc càng mờ dần, cô lắc đầu cố giữ tỉnh táo, nhưng lại thấy mí mắt càng lúc càng nặng, cảm giác choáng váng ập đến chiếm cứ thần kinh cô.
Trần Gia Huy đi ra khỏi quán cà phê, đúng lúc nhìn thấy cảnh Ngô Huệ ngã xuống.
Hắn nhanh chóng bước lên đỡ lấy Ngô Huệ, cô dựa vào trong lồng ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Trần Gia Huy ôm Ngô Huệ đứng đó, nhìn gương mặt ngủ say của cô, trong đáy mắt hiện lên sự giằng co và chần chừ.
Một chiếc Buick màu đen dừng lại bên cạnh.
Cao Hồng Quân bước xuống xe, hạ kính râm xuống, “Làm xong chưa?”
Trần Gia Huy không đáp, chỉ ngây ra nhìn Ngô Huệ đang hôn mê bất tỉnh. Bàn tay ôm Ngô Huệ vô thức siết chặt lại.
Cao Hồng Quân đã đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống tiếp lấy Ngô Huệ từ trong lòng hắn.
Trần Gia Huy cản Cao Hồng Quân lại, “Nhớ chuyện cậu đã hứa với tôi đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Cao Hồng Quân nhận lấy Ngô Huệ, nhét cô vào ghế lái phụ.
Trần Gia Huy đứng im tại đó nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa, chậm chạp nhặt lên tờ thỏa thuận ly hôn. Ánh mắt hắn ta nhìn vào hai chữ Ngô Huệ ngay ngắn trên trang giấy, lồng ngực nặng nề khó chịu như có một tảng đá lớn đè nặng, hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.
…
Cao Hồng Quân lái xe đi không lâu liền phanh gấp, cho xe dừng lại.
Hắn ta nhìn gương mặt nghiêng đang ngủ say của Ngô Huệ, cười một tiếng bỉ ổi, ánh mắt đầy khinh miệt, rút một chai nước khoáng từ trong túi xách ra.
“Tôi chỉ hứa đưa cô lên giường Bùi Quốc Huy, còn về phần xảy ra chuyện gì thì ai biết?”
Cao Hồng Quân lấy một lọ thuốc màu trắng từ trong hộc xe ra, đổ ra hai viên thả vào chai nước.
Hai viên thuốc nhanh chóng tan vào trong nước.
Cửa xe ô tô bị ai mở ra từ phía ngoài.
Đỗ Phương Phương đứng ở bên ngoài, đằng sau cô ta là một chiếc BMW màu hồng, rất bắt mắt.
“Bên kia làm xong chưa?” Cao Hồng Quân hỏi Đỗ Phương Phương.
Đỗ Phương Phương liếc nhìn Ngô Huệ trên ghế phụ, “Chị Thanh Ngân khắc có cách, chúng ta chỉ cần đưa cô ta đến đó là được.”
“Vậy thì được, chuyển con bé họ Ngô này sang xe của cậu đi.”
Hai người họ hợp lực đưa Ngô Huệ lên chiếc BMW đằng sau.
Cao Hồng Quân đỡ lấy gáy Ngô Huệ, một tay đổ nước vào miệng cô.
“Cho thêm thuốc chưa?” Đỗ Phương Phương quay đầu lại.
Cao Hồng Quân: “Chuyện này mà tôi còn không làm xong sao? Bên phía Thanh Ngân thế nào?”
“Nhân lúc chị ấy không chú ý tôi đã bỏ thuốc vào cà phê rồi.”
Đỗ Phương Phương buồn bực nói, “Em thật không hiểu hai người bọn họ, nếu như đã quyết định vu tội cho Bùi Quốc Huy và con nhỏ họ Ngô này, tại sao còn để lại đường sống cho bọn chúng? Không bỏ thuốc cho bọn chúng, nhỡ đâu bọn chúng tỉnh táo lại bỏ chạy thì chẳng phải là hỏng chuyện rồi sao?”
Cao Hồng Quân cười độc ác, “Thế nên là vai phản diện phải để chúng ta làm.”
Hắn thấy Ngô Huệ đã uống không ít nước liền buông cô xuống ghế, quăng chai nước ra ghế phụ.
“Như thế này đủ liều chưa đấy?” Đỗ Phương Phương vẫn không yên tâm.
“Tôi đến tận quán bar mua đấy, tác dụng thuốc cứ yên tâm đi.”
Cao Hồng Quân vỗ ngực đảm bảo. “Đảm bảo sáng mai đi bắt gian, bọn họ vẫn còn đang mềm nhũn không ra được khỏi giường đâu!”
“Đúng, đã gọi cho phóng viên để bóc phốt chưa?”
“Chắc chắn.” Cao Hồng Quân thoải mái dựa vào lưng ghế, híp mắt nói: “Chúng ta cứ ngồi đợi xem kịch đi.”
…
“Xin chào phu nhân!” Dương Thanh Ngân đi ra khỏi thang máy, nhân viên vội vàng bước ra chào hỏi.
Cô ta mỉm cười gật đầu với nhân viên, trong tay cô ta là một cốc cà phê, tim đập liên hồi.
Gương mặt Bùi Quốc Huy trông ôn hòa nhưng thực ra lòng dạ lại thâm sâu, không muốn bị anh ta phát hiện ra rất áp lực.
Dương Thanh Ngân bảo thư ký đi ra ngoài, tự mình gõ cửa rồi mở cửa bước vào trong.
Văn phòng làm việc của Bùi Quốc Huy rất lớn, tầm nhìn từ cửa sổ rất rộng lớn, phong cách trang trí nội thất đơn giản, ở giữa để sô pha và bàn trà, trên tường treo một số bức tranh sơn dầu theo trường phái ấn tượng.
Dương Thanh Ngân vừa nhìn liền thấy Bùi Quốc Huy ngồi đằng sau bàn làm việc đang xem tài liệu.
“Ông xã…” cô ta ngọt ngào gọi.
Bút của Bùi Quốc Huy chợt dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta, mỉm cười hỏi, “Sao lại đến đây?”
“Người ta nhớ anh mà, chẳng lẽ không thể đến đây gặp anh hả?” Dương Thanh Ngân dựa vào bên cạnh bàn làm việc, để cốc cà phê lên đó.
Bùi Quốc Huy liếc nhìn cốc cà phê rồi lại quay sang nhìn cô ta, bên môi hiện lên nụ cười nhạt.
“Anh tưởng em không thích chốn công sở, thà đi đến các vũ hội thời thượng hơn.”
“Nói thì thế nhưng người ta vẫn quan tâm đến chồng yêu mà…”
Dương Thanh Ngân nháy mắt, đặt cà phê vào trong tay Bùi Quốc Huy, “Em mua riêng cho anh đó.”
“Thật không?” Bùi Quốc Huy có chút hứng thú nhìn cốc cà phê , nụ cười tươi tắn.
Nhưng mà, nụ cười của anh khiến Dương Thanh Ngân đột nhiên trở nên căng thẳng, “Đương nhiên rồi, không mua cho ông xã thì mua cho ai?”
Bùi Quốc Huy dựa vào thành ghế, nhìn động tác của cô ta, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mỉm.
Dương Thanh Ngân không hiểu anh đang cười cái gì, ngón tay cầm cốc hơi co lại.
“Sao thế ông xã?” Cô ta cười khô khan, “Trên mặt em có cái gì à?”
Ánh mắt của Bùi Quốc Huy khóa chặt lên người cô ta, “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, em nói xem câu này có lý không?”
Trong nụ cười của anh có pha lẫn cả vẻ lạnh lẽo, giọng nói rất từ tốn.
“Thật sao?” Dương Thanh Ngân cố ý tỏ ra không hiểu chớp mắt, “Ông xã, anh đang phàn nàn em không quan tâm đủ đến anh à.”
Nụ cười trên gương mặt anh đột nhiên biến mất, nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm, chẳng chút biểu cảm.
Bầu không khí trong văn phòng chìm vào im ắng, trong lòng Dương Thanh Ngân chợt cảm thấy hoảng loạn. Thái độ của Bùi Quốc Huy khiến cô ta trở nên hoảng loạn.
Có phải anh đã biết rồi không?
Nghĩ như thế, Dương Thanh Ngân giật mình toát mồ hôi lạnh.
Nhưng mà ngay lúc đó, Bùi Quốc Huy liền cầm lấy cốc cà phê trên bàn.
Anh đưa lên mũi ngửi thử, bật cười nói, “Cà phê cũng thơm lắm.”
Dương Thanh Ngân thấy nụ cười ôn hòa của anh, cảnh giác trong lòng thoáng lơi lỏng, có lẽ là cô ta đã quá căng thẳng.
“Vậy anh nếm thử đi.” Dương Thanh Ngân cười ngọt ngào.
Bùi Quốc Huy nhìn cô ta không chớp mắt, nụ cười ôn hòa như gió, chậm rãi đưa cốc cà phê lên bên miệng.
Dương Thanh Ngân cố gắng làm cho bản thân cười tự nhiên hơn nữa.
Anh nhấp một ngụm, tỏ vẻ rất hài lòng gật đầu, “Mùi vị không tồi.”
“Vậy thì anh uống thêm chút nữa đi, buổi chiều làm việc sẽ tỉnh táo hơn.”
Bùi Quốc Huy ôn hòa gật đầu, “Ừm.”
Chưa đầy 15 phút, cốc cà phê đã cạn.
Dương Thanh Ngân nhìn chằm chằm cốc cà phê trống rỗng, không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt mang ý cười của Bùi Quốc Huy, hai chân cô ta lại nhũn ra.
Cô ta quay đầu đi, đánh trống lảnh, “Ông xã, anh có thể để một cái giá sách trong phòng làm việc đấy.”
Cô ta đợi một lúc lâu mà không nghe thấy tiếng Bùi Quốc Huy trả lời.
Dương Thanh Ngân quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy ngồi day huyệt thái dương, trông có vẻ không được thoải mái.
“Ông xã, anh có ổn không?” Cô ta giả vờ quan tâm, đưa tay sờ trán anh.
Bùi Quốc Huy cau mày, giọng nói khàn khàn: “Không sao, anh hơi choáng.”
“Có phải là do tối qua nghỉ ngơi không tốt không?” Dương Thanh Ngân hỏi: “Em đỡ anh đến phòng nghỉ nằm một lúc nhé?”
“Ừm…” Bùi Quốc Huy đứng dậy, anh lảo đảo vội túm lấy mép bàn.
Dương Thanh Ngân vội chạy ra ngoài gọi, “Thư ký mau đến đây.”
Cửa phòng làm việc mở ra, thư ký nhìn thấy Bùi Quốc Huy chống mép bàn, vẻ mặt lạ là đứng đó liền vội vàng chạy đến.
“Tổng giám đốc Bùi, anh có ổn không? Có cần đến bệnh viện không?”
Dương Thanh Ngân, “Thư ký đừng lo lắng, chồng tôi hơi mệt thôi, để anh ấy ngủ một giấc là được.”
Cô chỉ vào cửa phòng nghỉ, chỉ huy thư ký, “Nhanh, đỡ tổng giám đốc vào trong phòng nghỉ.”
“Thư ký, đỡ tôi vào trong phòng nghỉ là được.”
“Nhưng tổng giám đốc… anh…” Thư ký vẫn không yên tâm.
Trên gương mặt Bùi Quốc Huy hiện lên vẻ mệt mỏi, “Cơ thể của tôi, tôi biết rõ nhất.”
Nhìn thấy Bùi Quốc Huy và thư ký đi vào phòng nghỉ, hai chân Dương Thanh Ngân nhũn ra, ngồi sụp trên ghế.
Trong phút chốc, cô ta cầm túi xách lên vội vàng rời khỏi chỗ này.
Đi đến cửa thoát hiểm không có ai, Dương Thanh Ngân một tay ôm ngực, một tay rút di động.
Điện thoại reo một hồi liền có người nhấc máy.
“Sao rồi?” Giọng nói sốt sắng của Cao Hồng Quân vang lên.
Dương Thanh Ngân nói, “Ừm, mọi chuyện tiến hành thuận lợi, anh ta uống cà phê rồi.”
“Vậy thì tốt.” Cao Hồng Quân thở phào một hơi nhẹ nhõm, “Tôi và Phương Phương đã ở dưới rồi.”
“Ngô Huệ cũng ở đó sao?”
Cao Hồng Quân cười khan nói, “Đợi người đi hết rồi sẽ đưa cô ta lên đó.”
Dương Thanh Ngân nhìn qua cửa sổ thủy tinh, thấy nhân viên đi đi lại lại, thư ký đã ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, nhìn xung quanh một vòng, hình như đang tìm cô ta.
Dương Thanh Ngân nhớ đến đôi mắt đen sẫm của Bùi Quốc Huy, tim cô ta đập bình bịch, bất giác bổ sung thêm, “Nhớ dọn sạch dấu vết.”
“Yên tâm đi.” Cao Hồng Quân đầy tự tin, “Cậu ra khỏi đó trước đi.”
…
Đau đầu quá.
Thái dương giật giật đau đớn khiến Ngô Huệ bất giác cau mày.
Cô chậm chap mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát và đèn chùm kiểu châu Âu.
Đây là đâu?
Không phải là cô và Trần Gia Huy đang ở quán cà phê đối diện Cục Dân Chính bàn lại thỏa thuận hôn nhân mà? Sao tự dưng lại ở đây?
Ngô Huệ không thể hiểu nổi, nhanh chóng nhận ra mính đang nằm trên một chiếc giường mềm mại.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, rèm cửa sổ đóng chặt, cô chỉ có thể nhìn được một chút bối cảnh.
Ngô Huệ sờ soạng bật đèn, bàn tay cô sờ phải cái gì đó, có thứ gì đó rơi xuống đất, vang lên một tiếng vỡ sắc nhọn.