CHƯƠNG 9: SAO LẠI LẤY HẮN?
“Huệ, em không vui sao?” Ngô Hải lắc lắc tay Ngô Huệ, vẻ mặt căng thẳng nhìn cô.
“Đâu có?” Ngô Huệ nở nụ cười, dỗ anh nằm xuống giường lại: “Không có chuyện gì vui hơn ở bên Hải cả.”
Ngô Hải nở nụ cười, ỷ lại nắm lấy hai tay cô.
Ngô Huệ vuốt mái tóc anh ta: “Hải phải khỏe mạnh, đợi Huệ kiếm tiền mua nhà mới sẽ đón anh về, chúng ta mãi mãi ở bên nhau được không?”
Không có câu trả lời, Ngô Huệ ngước mắt, Ngô Hải đã thở đều đặn đi vào giấc ngủ.
Ngô Huệ mỉm cười kéo chăn, đặt tay anh ta vào mới ra khỏi phòng bệnh.
“Huệ, sao hôm qua di động của cậu lại tắt máy, không về nhà sao? Suýt nữa thì làm tớ lo muốn chết…”
Cửa phòng bệnh vừa khép lại, Đỗ Thu Thảo liền tiến lên nói một trận.
Mũi Ngô Huệ bị nghẹt, chắc là sắp bị cảm.
“Hôm qua tăng ca, không để ý di động… Sau đó tự động tắt máy thôi.”
“…” Đỗ Thu Thảo liếc mắt: “Vậy máy bàn trong phòng làm việc của cậu cũng không ai nghe?”
Cô ấy kéo Ngô Huệ lẳng lặng đến góc phòng, hai mắt đánh giá cô.
“Ngô Huệ, cậu nói thật với tớ đi, có phải vì anh ta…” Cô ấy chỉ vào phòng bệnh: “Nên cậu mới lấy Trần Gia Huy?”
Con ngươi Ngô Huệ khẽ động: “Sao đột nhiên lại hỏi tớ như vậy?”
Đỗ Thu Thảo kéo bả vai cô, nói chân thành: “Huệ, nếu cậu cần tiền thì nên nói với tớ trước tiên. Có thể tớ không giúp được bao nhiêu nhưng cũng tốt hơn việc cậu lấy hạnh phúc cả đời ra để vay nợ.”
Ngô Huệ quay mặt sang một bên, ảo não thở dài: “Thảo, tớ nghiêm túc.”
Đỗ Thu Thảo lập tức nghẹn lời, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Ngô Huệ nhếch khóe miệng: “Lúc đó tớ hạnh phúc gả cho hắn, chỉ là kết cục…”
Đỗ Thu Thảo im lặng một lát, nghiêm mặt nói: “Huệ, cậu nên tìm bố cậu, Hải không phải là trách nhiệm của một mình cậu, như vậy quá không công bằng.”
“Sao tớ có thể yên tâm giao Hải cho ông ấy chứ!” Ngô Huệ lộ ra chút kích động cất cao giọng, sắc mặt lạnh lại: “Từ khoảnh khắc tớ dẫn theo Hải rời khỏi nhà họ Dư đã chính là ai đi đường nấy rồi, không hề liên quan chút gì với ông ấy nữa.”
“Vậy mẹ cậu thì sao, tình hình của Hải tệ như thế, lẽ nào bà ấy nhẫn tâm ngồi yên bỏ mặc sao?”
Ngô Huệ nhắm đôi mắt đen lại, cong ra nụ cười trào phúng: “Nếu bà ấy thật sự thương bọn tớ thì mười một năm trước đã không đưa tớ và Hải về nhà họ Dư.”
Căn hộ rộng rãi xa hoa, mỗi nơi đều bày biện trang nhã mà thư thái.
Trong phòng khách, ánh đèn lỗ màu vàng nhạt nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng.
Người phụ nữ trẻ tuổi chậm rãi quỳ gối bên bàn trà, đuôi lông mày ẩn tình nhìn người đàn ông vô cùng đẹp trai đang ngồi trên ghế sofa, nhưng người đàn ông có vẻ như không biết đến sự tồn tại của cô ta, từ đầu tới cuối không hề cúi đầu liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Bùi Hồng Nhung không cam lòng cắn cánh môi, đáy mắt có tia sáng mạnh mẽ lóe lên, cô ta vừa dùng bàn tay mịn màng ngao du trên vùng mẫn cảm của hắn, vừa lén nhìn hắn.
Mắt Trần Gia Huy nhìn chằm chằm về phía tivi, ánh mắt lại tựa như xuyên thấu qua tường nhìn về phía xa, đôi môi hé ra, gò má khô cứng mang theo sự lạnh lẽo, rất rõ ràng, tâm trạng hắn không tốt.
Bùi Hồng Nhung đánh phấn má hồng đỏ ửng, trong lòng vì hắn coi thường mà tâm trạng có vẻ không yên, sau đó gương mặt tuấn tú và hơi thở phái nam khiến cô ta khô miệng khô lưỡi, hơi thở cô ta phả ra thơm như hoa lan.
Nhưng cô ta không được đáp lại như mong đợi, ánh mắt Trần Gia Huy thu về chỗ tivi, chậm rãi dựa vào ghế sofa, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ra sức lấy lòng kia, trong con ngươi đen sâu thẳm lạnh như băng kia không có bất kỳ mùi vị dục vọng nào.
Sự khủng hoảng trong lòng Bùi Hồng Nhung không ngừng lớn lên, từ hôm qua sau khi gặp Ngô Huệ, cô ta liền không liên lạc được với Trần Gia Huy, cô ta đợi một ngày, không kiềm chế được nên mới tới tìm.
Kỳ lạ là cô ta càng bất an trong lòng thì suy nghĩ muốn chinh phục Trần Gia Huy càng mãnh liệt hơn.
Cô ta vẫn vững tin rằng, sự thần phục của đàn ông đối với phụ nữ nhất định là bắt đầu từ trên giường.
Mà đây chính là điểm cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo.
Ngô Huệ mạnh mẽ trong công tác như thế, còn không phải vẫn bị cô ta đẩy đến góc tường sao?
Bùi Hồng Nhung tự đắc vô cùng, hai tròng mắt cô ta quyến rũ nhìn Trần Gia Huy, hắn cũng không cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
“Ôi…”
Cả người Bùi Hồng Nhung xoay một vòng, sau một khắc đã bị Trần Gia Huy áp dưới người.
“Anh Huy, nhẹ một chút…” Cô ta phát ra một tiếng hờn dỗi giống như hồ ly.
Trần Gia Huy không hề thương tiếc mà nâng cằm cô ta lên, lực tay mạnh mẽ làm cô ta bị đau, nhưng Bùi Hồng Nhung không dám lên tiếng, chỉ dán bộ ngực mềm mại tới, ngón tay chấm chấm lên vùng ngực mẫn cảm của hắn.
“Anh Huy, đừng như vậy, người ta sợ đau, á…”
Trần Gia Huy bỗng dưng đưa tay giữ lấy thắt lưng con kiến của cô ta, nhìn bộ dạng mê ly của cô ta, lạnh giọng: “Không phải cô thích tôi làm như vậy với cô sao!”
Bùi Hồng Nhung nghe thành lời nói ve vãn, mặt mày xấu hổ ôm cổ hắn: “Ghét ghê, người ta chỉ muốn anh Huy như vậy…”
Trần Gia Huy nở nụ cười nhạt nhẽo ngầm có ý trêu chọc, giọng nói trầm thấp ra lệnh: “Tự mình dựa vào đi!”
Bùi Hồng Nhung nghe vậy, hai chân thon dài trắng nõn không kịp chờ đợi quấn quanh bên hông hắn, Trần Gia Huy đưa tay nâng eo cô ta, ánh sáng trong khóe mắt lơ đãng thoáng nhìn về phía túi giấy đặt ở cuối sofa.
Túi quần áo nam hiệu NEAR, một chiếc áo màu xám đậm đặt ngay ngắn bên trong.
Hắn nhìn một lát, đột nhiên đứng dậy, ánh mắt mê ly của Bùi Hồng Nhung kinh ngạc nhìn người đàn ông đi về phía túi giấy: “Anh Huy, anh sao vậy…”
Trần Gia Huy quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại lạnh lẽo không có lấy một chút nhiệt độ nào: “Chúng ta dừng ở đây đi!”
Khi Ngô Huệ về đến nhà, đúng lúc nghe thấy âm thanh báo 22 giờ ở cửa.
Cô ở bệnh viện với Ngô Hải đến chiều, lại ăn cơm tối cùng Đỗ Thu Thảo xong, sau đó cố ý lái xe dạo quanh đường xa, vòng hơn một nửa thành phố Xuân Sơn mới về.
Khi cô nhìn thấy chiếc Lamborghini để trong nhà, vẻ mặt liền ngưng lại.
Nhưng cô chỉ lưỡng lự trong một lúc rồi nhanh chóng lạnh nhạt mở cửa lớn ra.
Người chăm trẻ quen ngủ sớm, Ngô Huệ thay giày xong trực tiếp đi lên lầu.
Trên giường của cô có một người đang dựa, Trần Gia Huy mặc áo lông cừu màu trắng, bên dưới là một chiếc quần ka-ki cùng màu, cả người tỏa ra mùi vị ở nhà.
Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, nhìn thấy Ngô Huệ thì thản nhiên nhả một hơi khói, gương mặt dưới ánh đèn nhẹ nhàng có vẻ không được rõ lắm.
“Muộn như vậy mới về, giám đốc điều hành Ngô, cô đúng là bận nhỉ.”
Trần Gia Huy quay đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, đáy mắt lại như tuyết trắng ngày đông, lạnh lẽo bức người.
“Tôi mệt rồi, có gì mai hãy nói, bây giờ anh có thể đi rồi.” Ngô Huệ đặt chìa khóa xe xuống, lạnh nhạt mở miệng.
Hai chân Trần Gia Huy bắt chéo, ngón tay khẽ búng tàn thuốc xuống, không để ý mà nói: “Sao hả? Không vui?”
Biểu cảm của hắn chân thành, lại giống như đã quên chuyện xảy ra ban ngày.
Ngô Huệ tiện tay cởi áo khoác: “Không phải.”
“Cô không phù hợp với việc nói dối.”
“Vậy sao?” Ngô Huệ không đồng ý cũng không phản đối mà hỏi ngược lại một câu rồi đi vào phòng tắm.
Khi cô tắm rửa xong đi ra ngoài, bất ngờ phát hiện Trần Gia Huy vẫn ở trong phòng.
Hắn đưa lưng về phía Ngô Huệ ngồi làm việc ở ghế sofa, trong phòng là mùi thuốc lá xua đi không hết.
Ngô Huệ vừa lau tóc vừa đẩy cửa sổ bên tay ra, gió lạnh nhè nhẹ thổi vào trong phòng.
“Sao lại để tóc ướt ra ngoài, như vậy rất dễ bị cảm lạnh.”
Chẳng biết lúc nào, Trần Gia Huy đã quay đầu nhíu mày nhìn mái tóc ướt sũng xõa trên vai của cô.
Hắn không hề cố gắng biểu hiện, nhưng toàn thân lại tỏa ra sức hấp dẫn trí mạng.
Ngô Huệ không phản ứng gì mà rũ đôi mắt xuống, thu khăn lau lại: “Nhất thời quên mất.”
“Lại đây…” Trần Gia Huy đặt máy tính xách tay trên đùi xuống, vẫy vẫy tay về phía cô.
Ngô Huệ ngây người ra, không nhúc nhích, hắn đột nhiên dịu dàng khiến cô trở tay không kịp, thậm chí có sự bất an mơ hồ.
“Không tới sao? Muốn tôi qua đó?” Hắn nói rồi thật sự đứng dậy.
Ngô Huệ do dự một chút vẫn đi về phía sofa, trong lòng cô có chút đề phòng, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
Trần Gia Huy cong khóe miệng một cái, đáy mắt như có sự dịu dàng chợt lóe lên, giơ tay ý bảo Ngô Huệ ngồi xuống bên cạnh hắn.
Ngô Huệ ngồi xuống xong, khăn lông trong tay bị hắn cầm lấy, lần nữa bao trùm lên tóc cô.
Đầu ngón tay Trần Gia Huy rõ ràng, cảm xúc trong lòng bàn tay khô ráo ấm áp, không nặng không nhẹ mà lau khô tóc cho cô, hai người ở rất gần, hơi thở kéo dài của hắn phả vào cổ cô, đốt nóng hai gò má cô.
Một lát sau, Trần Gia Huy quăng khăn lau đi, hai cánh tay vững chãi khóa Ngô Huệ trong ngực, động tác của hắn mềm mại, độ chặt lại không có cách nào tránh thoát, hơi thở riêng của phái nam ngập tràn mắt mũi Ngô Huệ.
Ngô Huệ theo bản năng nghiêng mặt qua, sắc mặt không hề tốt, ngước mặt yên lặng chống lại ánh mắt thâm thúy của Trần Gia Huy.
Những lời hắn nói ban ngày vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, rất lâu không tiêu tan, trước đây hắn băng mưa đi tìm cô, nói cô biết sẽ không để ý đến quá khứ và thân thế của cô, bây giờ mới hiểu được thứ hắn không cần chính là bản thân Ngô Huệ.
Nỗi hận hiện ra trong lòng Ngô Huệ, cô tránh khỏi vòng tay của Trần Gia Huy, nghiêng người kéo xa khoảng cách: “Nếu anh muốn ngủ ở đây vậy thì tôi đến phòng khách cũng được…”
Nói rồi cô nhanh chóng đi tới bên giường, nắm chăn định đi.
Trần Gia Huy ngăn cô lại, sắc mặt không tốt: “Cuối tuần này cùng tôi đến nhà họ Dương.”
Chân mày Ngô Huệ khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hắn, thay vì nói là vui mừng, chi bằng nói là kinh ngạc thì sẽ chuẩn xác hơn.
Nhà họ Dương, phải đến nhà họ Dương…
Ngô Huệ nhìn bản thân mình xinh đẹp đoan trang trong gương, cô đặc biệt chọn bộ váy dài thân thiện lại không hề mất lịch sự, không nhịn được mà thầm lên tiếng.
Nhà họ Dương là nhà mẹ đẻ của mẹ Trần Gia Huy, Dương Thảo Nguyên, xếp thứ mười trong danh sách những nhà quyền quý ở thành phố Xuân Sơn.
Lúc đó, hôn sự của cô và Trần Gia Huy được tổ chức rất khiêm tốn, chỉ có người thân và bạn bè, bên phía Ngô Huệ ngoài Đỗ Thu Thảo ra còn có mấy đồng nghiệp, còn bên phía Trần Gia Huy, bố hắn là Trần Anh Tuấn từ nước ngoài vội trở về, còn Dương Thảo Nguyên không hề tham dự.
Còn về nhà họ Dương, Ngô Huệ mơ hồ nhớ được chỉ có họ hàng hai đời đến.
Trong lúc vô tình cô nghe được khách mời nói, cô chủ nhỏ được ông chủ nhà họ Dương yêu thương nhất cũng kết hôn hôm đó, gả vào gia tộc nổi tiếng thanh danh hiển hách của thành phố Xuân Sơn, cho nên…
Người giúp việc gõ cửa tiến vào: “Bà chủ, xe của ông chủ đợi ở dưới tầng rồi.”
“Được, tôi biết rồi.” Ngô Huệ hiền hòa cười với người nọ, vừa kéo khóa áo choàng.
Đây là lần đầu tiên đến nhà họ Dương từ khi Ngô Huệ lấy Trần Gia Huy.