CHƯƠNG 88: TÔI KHÔNG NỢ ANH CÁI GÌ
Đỗ Phương Phương không khỏi nhớ đến tình yêu của mình dành cho Phạm Kim Tùng phải chôn sâu trong lòng bởi vì anh ta đã có gia đình, nhưng thứ tình yêu mà cô ta coi như sinh mệnh đó giờ lại trở thành lý do cho người khác châm chọc.
Ngô Huệ thường xuyên qua lại với đám Lâm Đức, chắc chắn bọn chúng rất hay cười nhạo đằng sau lưng cô ta.
Đỗ Phương Phương càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Bàn tay cô ta vung lên trong không trung, quét thẳng về phía Ngô Huệ.
Ngô Huệ không kịp đề phòng, ngay lập tức cảm thấy má trái mình đau rát.
“Phương Phương, em làm cái gì thế?” Hiển nhiên là Dương Thanh Ngân cũng kinh ngạc.
Lý trí của Đỗ Phương Phương đã bị cơn phẫn nộ thay thế, cô ta tức tối chỉ thẳng vào Ngô Huệ: “Cái tát này là đòn cảnh cáo cho cô ta, cái gì không nên nói thì ngậm mồm vào, bằng không đây chính là kết quả!”
“Ha! Cô có tư cách gì mà nói người khác, cô tưởng mình là cái thá gì chứ? Cô rõ ràng biết Gia Huy và chị Thanh Ngân yêu nhau thật lòng, lại cứ quấn lấy Gia Huy, chẳng qua cô chỉ muốn tiền của anh ấy thôi! Cái loại con gái ham tiền muốn đổi đời như cô tôi thấy nhiều rồi, tỉnh lại đi, Gia Huy còn lâu mới cần cô.”
“Lại còn dám vác mặt bảo là cô đá Gia Huy, ha ha, ghê gớm thật đấy! Từ trước đến giờ cậu ấy đâu có thích cô, lúc đầu lấy cô về chẳng qua chỉ muốn nếm của lạ, xem xem gái quê có vị như thế nào, tiện thể chọc tức dì Lưu mà thôi!”
“Bốp!” Trong phòng làm việc vang lên một tiếng tát tai vang dội.
Đỗ Phương Phương không thể tin nổi ôm lấy má mình, nhìn chằm chằm vào Ngô Huệ: “Cô bị điên rồi à?”
“Bây giờ có cần tôi gọi điện thoại bảo Trần Gia Huy đến luôn không, bảo anh ta đến xem xem bạn tốt của anh ta đứng ra đòi công bằng cho anh ta thế nào? Cô nói xem, anh ta có cảm động đến mức quỳ sụp xuống không?”
Ngô Huệ xoa cái má đau rát, nhếch môi cười châm biếm, “Chỉ là tôi cũng thương hại anh ta lắm. Tôi tưởng rằng anh ta là một gã đàn ông chung thủy cơ, không ngờ trong mắt bạn bè anh ta lại là một kẻ lạm tình. Thế thì sau này cô phải kè kè bên cạnh canh chừng anh ta bằng không có ngày anh ta cũng chơi chán chị Thanh Ngân của cô, đến lúc đó...”
“Ngô Huệ, cô đừng có mà quá đáng thế!”
Dương Thanh Ngân xấu hổ nhìn năm ngón tay hằn trên mặt Đỗ Phương Phương, cau mày tức tối nhìn Ngô Huệ.
“Tôi nào có bản lĩnh ức hiếp các người? Các người không đến chọc tôi là tôi đã cảm ơn trời đất rồi, cô và Trần Gia Huy có yêu đương chết đi sống lại thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ biết trước khi tôi và Trần Gia Huy chính thức ly hôn, cô lấy cớ mình mang thai để giễu võ giương uy trước mặt tôi, thế có khác gì một con bồ nhí trơ trẽn không. Cô đừng quên, cô cũng là phụ nữ đã có chồng.”
Vẻ mặt Dương Thanh Ngân lập tức thay đổi, “Cô đang uy hiếp tôi à?”
“Sao? Mới thế mà đã cảm thấy bị uy hiếp à? Chẳng phải cô đang mang thai con của Trần Gia Huy sao, hơn nữa còn chắc chắn là anh ta yêu cô đến chết không sờn.” Ngô Huệ cong môi, “Bình thường chỉ có phụ nữ không được yêu thương mới lo được lo mất.”
“Cái con ả họ Ngô kia, mày đang nói cái mẹ gì đó!” Đỗ Phương Phương tức đến mức run bần bật.
Ngô Huệ lạnh lùng lườm cô ta một cái, “Đi đêm lắm có ngày gặp ma, tôi sẽ ly hôn với Trần Gia Huy, nhưng anh ta có đối xử trước sau như một với chị Thanh Ngân của cô không thì cô đi mà hỏi anh ta, đến chỗ tôi ăn vạ có buồn cười không?”
“Cô!” Đỗ Phương Phương chỉ tay vào mặt Ngô Huệ lắp bắp mãi không nói được một câu.
“Đối với hành vi của hai người, tôi không muốn bình luận thêm bất kỳ điều gì, nhưng tôi có một câu muốn nói với cô. Có bạn bè như các người ở bên cạnh, tôi cảm thấy khi ly hôn với anh ta thật đúng là một sự giải thoát.”
“Là cô không xứng với cậu ấy!” Đỗ Phương Phương cười lạnh: “Cô dựa vào cái gì mà bước vào thế giới của bọn tôi?”
Ngô Huệ gật đầu: “Quả thật là không xứng, tôi cũng biết vật họp theo loài mà.”
Đỗ Phương Phương còn đang thầm đắc ý, sau nghe thấy Ngô Huệ nói ‘vật họp theo loại’, cô ta sững ra một lúc mới hiểu ra.
“Ả họ Ngô kia, ý mày là gì?” Đỗ Phương Phương nhìn như sắp bổ nhào vào cô.
“Không có gì, chỉ là cô giúp tôi hiểu ra một điều, phải biết chọn bạn mà chơi, bằng không sẽ bị hại thảm.”
Đột nhiên Dương Thanh Ngân nhìn về phía sau lưng Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay lại, quả nhiên Trần Gia Huy đã đứng sau lưng cô không biết từ lúc nào.
Ngô Huệ không muốn nói nhiều nữa, quay người đi thẳng ra phía cửa.
Nhưng cổ tay cô bị kéo giật lại, sức kéo mạnh đến mức cô cảm thấy cổ tay đau nhức.
Ngô Huệ nhìn về phía Trần Gia Huy, cười nhạt nói: “Tôi còn có việc, anh buông tay ra.”
“Đi xin lỗi Phương Phương.” Giọng nói của Trần Gia Huy lạnh như thể hơi lạnh trên đỉnh núi tuyết.
“Anh Gia Huy...” Dương Thanh Ngân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, vành mắt dần đỏ lên.
Ngô Huệ lạnh lùng phản bác, “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
“Cô ấy là bạn với tôi từ bé đến lớn, cô có thể ghét cô ấy, nhưng chí ít phải biết tôn trọng cô ấy.”
Gương mặt Trần Gia Huy lạnh như băng, hàng lông mày cau chặt.
Ngô Huệ nhếch mép cười lạnh, “Tôi không tôn trọng cô ta ở chỗ nào?”
“Những gì cô nói vừa rồi chẳng phải là đang sỉ nhục cô ấy sao? Dấu tay trên mặt cô ấy chẳng lẽ không phải là của cô? Tôi không ép cô phải coi bạn tôi thành bạn cô, nhưng cô làm ơn đừng có tuỳ tiện làm tổn thương đến lòng tự trọng của bọn họ.”
Suýt chút nữa thì Ngô Huệ phản bác lại: Anh nhìn thấy dấu tay trên mặt cô ta, còn mặt tôi thì không?
Nụ cười cứng đờ trên khuôn miệng, Ngô Huệ liếc nhìn Trần Gia Huy: “Quả nhiên các người đúng là bạn tốt của nhau!”
“Có loại bạn bè giỏi toan tính như thế này, Trần Gia Huy, anh tốt số thật đấy.”
“Huệ, tại sao cô lại nói thế với anh Gia Huy!”
Giọng nói sốt sắng của Dương Thanh Ngân vang lên bên cạnh, cô ta định đưa tay ra kéo tay áo của Ngô Huệ.
Ngô Huệ cười lạnh hất tay cô ta ra: “Tôi không cần biết ở trước mặt Trần Gia Huy cô đóng kịch như thế nào, nhưng ở trước mặt tôi thì bỏ cái trò đó đi, bởi vì nó thực sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn!”
Dương Thanh Ngân bị đẩy ra, loạng choạng đập vào cạnh bàn, khiến những con búp bê mặc kimono trên bàn rơi xuống đất.
Những con búp bê rơi xuống đất nghe xoảng một tiếng giòn tan, lập tức vỡ tan tành.
Dương Thanh Ngân cau mày, ôm lấy bụng, trên mặt hiện lên vẻ cố hết sức để kiềm chế đau đớn và sợ hãi.
Ngô Huệ tưởng Dương Thanh Ngân lại đang đóng kịch, má cô đau rát, gương mặt lại có thêm một cái dấu tay nữa.
“Ngô Huệ, cô đừng có mà quá đáng quá thể!”
Trong giọng nói của Trần Gia Huy ngập tức giận, nhất thời không kiềm chế được, hắn tát Ngô Huệ mạnh đến mức mặt cô lệch sang hẳn một bên.
Mà bản thân hắn đã sớm bước lên phía trước, ôm Dương Thanh Ngân vào lòng, “Sao rồi, không có chuyện gì chứ?”
Ngô Huệ nhìn cảnh tượng tình cảm nồng thắm trước mặt, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Trần Gia Huy cẩn thận từng ly từng tí lau đi vết cà phê dính trên mặt Dương Thanh Ngân, trong mắt là sự thương tiếc không nói thành lời.
Đúng lúc này, một tiếng ‘chát’ vang lên giòn giã.
Không biết từ lúc nào Ngô Huệ đã đi đến trước mặt Trần Gia Huy.
Cô giơ tay giáng cho hắn một cái tát đau điếng.
“Trần Gia Huy, tôi không nợ anh cái gì cả, cái tát này tôi trả lại cho anh.”
Mặt Trần Gia Huy sưng lên, hắn đứng nguyên tại chỗ với vẻ không thể tin tưởng được.
Lòng bàn tay Ngô Huệ đau rát, cô mấp máy môi định nói nhưng sau khi nhìn thấy Dương Thanh Ngân đang ở trong vòng tay hắn, cô lại nuốt câu nói sắp trào ra khỏi miệng vào trong, nhắm mắt lại, “Nếu như hai người đã mặn nồng thế này vậy thì tôi có thể tác thành cho cả hai, 3 giờ chiều mai, tôi đợi anh ở Cục Dân Chính.”
Ngô Huệ bước lên trước, cúi người nhặt những mảnh vỡ của con búp bê.
Bất cẩn bị mảnh vỡ cứa vào tay, máu tươi lập tức trào ra từ đầu ngón tay cô.
Dường như cô không cảm thấy gì, vẫn nhặt tiếp cho đến khi thu dọn toàn bộ những mảnh vỡ vào trong một cái túi giấy.
Ngô Huệ dọn dẹp xong, trên gương mặt cô không có bất kì một biểu cảm nào, quay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Ngô Huệ bước vào thang máy với gương mặt sưng đỏ vì hai vết tát.
Cô xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, mở cửa ngồi vào xe rồi, mới mở túi giấy ra xem những mảnh vỡ trong đó.
Con búp bê bị vỡ nát bét không còn hình dạng gì nữa.
Cánh môi cô mấp máy bật ra vài từ, “Chẳng lẽ các người không quá đáng sao?”
Ngô Huệ chậm rãi vùi mình vào trong ghế da, bật cười, cô đặt tay lên đôi mắt đã nhắm nghiền, những giọt nước mặt nho nhỏ lăn ra từ khóe mắt.
Sau khi Trần Gia Huy dỗ dành Dương Thanh Ngân xong mới lặng lẽ đóng cửa phòng ngủ lại.
Hắn đứng trên ban công, nhìn những đường chỉ tay trong lòng bàn tay với vẻ thất thần.
Thậm chí hắn còn không nhớ tại sao lúc đó hắn lại đánh Ngô Huệ.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ đánh con gái, Ngô Huệ là người đầu tiên.
Cho đến lúc gương mặt cô sưng đỏ lên hắn mới ý thức được mình vừa làm cái gì.
Trần Gia Huy nóng nảy đưa tay ôm mặt, không hiểu rốt cuộc làm mình làm sao?
Có người ấn chuông cửa.
Trần Gia Huy vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Cao Hồng Quân mặt mũi sa sầm cùng với Đỗ Phương Phương đang đầy ấm ức.
Hắn cau mày nhìn Đỗ Phương Phương: “Chẳng phải cậu đã về nhà rồi sao?”
“Tôi bảo Phương Phương đến cùng.” Cao Hồng Quân lạnh lùng nói.
“Thanh Ngân ngủ rồi, có chuyện gì mai nói.”
Trần Gia Huy nói rồi định đóng cửa, nhưng Cao Hồng Quân đã ngăn lại, gương mặt lại thêm vẻ khó chịu.
“Gia Huy, tôi thực không hiểu cậu lắm.”
Cao Hồng Quân nói: “Nếu như cậu thực sự muốn bắt đầu lại từ đầu với Thanh Ngân vậy thì mau chóng vạch rõ giới hạn với Ngô Huệ đi.”
Má của Đỗ Phương Phương vẫn sưng lên, không nén được giận nói: “Hôm nay nếu cậu can ngăn kịp thì không biết con nhỏ Ngô Huệ đó còn định làm gì chị Thanh Ngân đâu! May mà cà phê ấm bằng không thì gương mặt của chị Thanh Ngân đã bị hủy hoại rồi.”
Cao Hồng Quân hừ lạnh, “Lần này là cà phê, chắc lần sau là axit?”
“Gia Huy, chị Thanh Ngân lương thiện đến mức con kiến còn không nỡ giết, bây giờ cậu vẫn không chịu quyết định thì có khác gì dồn chị ấy vào đường cùng đâu? Hơn nữa không nói con bé họ Ngô kia sỉ nhục chị ấy là bồ nhí trơ trẽn, sau này bụng của chị ấy cũng không giấu được nữa, cậu bảo chị ấy làm sao mà đối mặt với người nhà họ Bùi đây, còn mặt mũi nào mà quay về nhà họ Trần?”
“Ngô Huệ không phải là loại người đó.” Vẻ mặt của Trần Gia Huy cũng trở nên khó coi.
“Loại người nào cơ?” Cao Hồng Quân cười lạnh, “Đánh người rồi còn tạt cà phê? Phương Phương nói rõ ràng là Ngô Huệ biết Thanh Ngân đang mang thai còn cố ý đẩy cô ấy, cô ta chính là loại người lòng dạ độc ác, đến bây giờ mà cậu vẫn chưa nhìn ra ư?”
Ánh mắt của Trần Gia Huy sâu thẳm, nhìn Cao Hồng Quân đang bất bình nói, “Hồng Quân, có phải từ trước đến nay cậu chưa bao giờ chấp nhận Ngô Huệ?”
“Đúng thế.” Cao Hồng Quân khẳng định, trả lời rất rõ ràng, “Cô ta căn bản chẳng phải người thuộc về thế giới của chúng ta, cố chấp bước vào là có ý gì? Trong mắt bọn tôi, cậu với Thanh Ngân mới là xứng với nhau nhất.”