CHƯƠNG 85: SINH ĐỨA BÉ ĐI
“Thế đứa bé thì sao? Em muốn bỏ nó sao?”
Dương Thanh Ngân không nói gì, cô ta cắn nhẹ môi, bóng lưng thon dài đứng thẳng tắp.
“Sinh đứa bé đi.”
Dương Thanh Ngân mở to miệng, đôi môi run run, một lúc sau mới có thể thốt ra lời.
“Anh biết anh đang nói gì không đấy?”
Trần Gia Huy thản nhiên nói: “Sinh đứa bé đi.”
Dương Thanh Ngân lắc đầu: “Anh Huy, anh đừng đùa nữa, đừng…”
“Chuyện này sao có thể đùa.”
“Tại sao?” Dương Thanh Ngân ôm lấy bụng, người cô ta run rẩy: “Ban đầu là anh chính miệng nói muốn tiếp tục ở bên Ngô Huệ, vì thế em mới từ bỏ, thế Ngô Huệ thì sao, cô ấy phải làm sao?”
“Anh phải có trách nhiệm với con của anh.”
“Chẳng lẽ anh cứ thế từ bỏ Ngô Huệ sao?”
Trần Gia Huy nhắm mắt lại: “Anh và cô ấy sắp ly hôn rồi.”
Đôi mắt Dương Thanh Ngân đong đầy nước mắt, lông mi hơi chớp, nước mắt liền cứ thế chảy dài.
Hắn im lặng, nhìn cô ta khóc như mưa.
“Anh Huy…” Dương Thanh Ngân từ đằng sau ôm lấy hắn, khuôn mặt áp lên người hắn: “Sau này em muốn sinh một đứa trẻ của chúng ta, cùng chăm sóc nó trưởng thành, cả nhà chúng ta có thể sống hạnh phúc bên nhau cả đời.”
Sau khi tan ca, Ngô Huệ liền gọi cho Trần Gia Huy, nhưng hắn đã tắt máy.
Đi ra khỏi tòa nhà Trần thị, Ngô Huệ tới bãi xe lấy xe, không ngờ một chiếc BMW màu đen đột nhiên đi ngang qua cô.
Ngô Huệ chớp mắt, quay đầu nhìn chiếc xe đang đợi đèn đỏ ở ngã tư đằng xa.
Nếu cô không nhầm, người ngồi đằng sau chiếc xe kia chính là Bùi Quốc Huy.
Chuyện của Jack vẫn chôn trong lòng cô, Bùi Quốc Huy chính là chìa khóa có thể giải đáp vướng mắc này.
Nhưng nghĩ tới cuộc nói chuyện trong quán bar hôm đó, Ngô Huệ lại bỏ đi ý định nói chuyện với anh.
Ngô Huệ lái xe trở về nhà, trên đường cô mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày và đồ ăn.
Ngô Hải đã khỏe lên rất nhiều, xuất viện cũng được một tuần rồi.
Sau khi xuống xe, Ngô Huệ xách một bao đồ lớn đi lên lầu, vừa tới cửa, cô liền nghe thấy tiếng ồn gì đó từ bên trong truyền ra.
Cô ngẩng đầu lên nhìn biển số nhà mới chắc chắn mình không đi nhầm tầng.
Cửa chống trộm đột nhiên bật mở, người giúp việc cầm một túi rác từ bên trong đi ra.
“Ngô Huệ, cô về rồi à?”
Người giúp việc nhìn thấy Ngô Huệ liền mừng rỡ, “Hải ơi, Huệ về rồi này.”
Ngô Huệ vừa bước vào đã có một bóng người nhào tới cô.
“Huệ!”
Bên tai truyền tới giọng nói nũng nịu, một mái tóc mềm mại chạm vào mặt cô.
Ngô Huệ giả bộ cau mày, không đưa tay ôm lấy anh ấy.
Cô chậm rãi đẩy Ngô Hải ra, gần như không nhận ra chàng trai với mái tóc màu nâu trước mặt.
Mái tóc ngắn màu nâu của Ngô Hải được cắt vô cùng chỉnh chu, làn da anh ấy trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, hai tai đeo khuyên, trên người mặc một chiếc quần bò hiệu Levi’s và áo len đen sọc vàng, nhìn qua rất giống một cậu sinh viên đại học.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Huệ, Ngô Hải nở nụ cười ngại ngùng.
“Hải à, có bánh rồi, mau lại ăn đi.”
Phòng bếp truyền ra giọng nam, Ngô Huệ không khỏi tò mò sải bước đi tới xem đó là ai.
Trong bếp, lò nướng đã tắt và bột bánh vương vãi trên mặt đất.
Cửa tủ lạnh đang mở, bên trong đã nhét đầy thức ăn.
“A, Huệ về rồi à?”
Ngô Huệ nhìn lại liền thấy kế bên một cái máy làm bánh màu trắng, Lâm Đức đang cười vô tội trong cái tạp dề màu đỏ giống của người giúp việc.
Ngô Huệ giật mình lùi lại vài bước: “Sao anh lại ở đây?”
Mặt Lâm Đức lấm lem bột bánh, trên đầu còn đội mũ đầu bếp màu trắng, miệng cười không dứt.
Bên tai đang vang lên tiếng nhạc rock ầm ĩ, đầu Ngô Huệ bỗng phát đau, cô đi tới tắt nhạc đi, căn phòng đầy tiếng ầm ĩ giờ lại trở về với bầu không khí yên tĩnh.
Ngô Huệ đi tới trước mặt Lâm Đức: “Anh Lâm à, sao anh lại ở đây?”
“Anh ấy tới chơi với anh.” Ngô Hải tốt bụng tới giải thích hộ.
Ngô Huệ liếc mắt, Ngô Hải lập tức cúi đầu đứng qua một bên.
“Huệ à, sao em lại dọa Hải hả?” Lâm Đức không vui nói: “Anh ấy đã lớn rồi, em không thể đối xử với anh ấy như đứa con nít thế được, người khác nhìn thấy thì sẽ nghĩ thế nào hả.”
“Huệ không dọa tôi, con bé đang quan tâm tôi.” Ngô Hải nhìn Ngô Huệ không dám đi lên.
Lâm Đức thấy mình như con chó nhỏ bị bỏ rơi liền tức tới mức đấm ngực giậm chân,
Tôi đang bênh anh đó, rốt cuộc anh lại nói thế!
“Bộ đồ và đầu tóc Hải làm tốn bao nhiêu tiền, lát em sẽ chuyển khoản cho anh.”
Lâm Đức ngẩn ra một lúc, sau mới hiểu ý Ngô Huệ, anh ta phất phất tay: “Không cần, tiền nong không là vấn đề.”
Ngô Huệ nhìn Ngô Hải một lượt từ trên xuống dưới, ước chừng ít nhất cũng phải trên 33 triệu đồng.
Nếu bông tai là đặt riêng, hoặc quần là phiên bản giới hạn thì giá tiền còn phải gấp mấy lần nữa.
Lương Ngô Huệ không thấp, nhưng vì phải trị bệnh cho Ngô Hải mà tiền dư lại không nhiều. Nhưng cô không muốn Lâm Đức chi tiền như thế.
Thấy Ngô Huệ đưa tờ giấy và bút qua, Lâm Đức thong thả nhận lấy. Anh ta vừa vẽ nguệch ngoạc gì đó trên giấy, vừa đảo mắt nói: “Ngô Huệ, em có thấy Hải mặc thế này rất đẹp trai không?”
Ngô Huệ liếc nhìn lại Ngô Hải, đúng vậy, ăn mặc thế này đúng là trông Ngô Hải bắt mắt vô cùng.
Tuy trông không chững chạc lắm nhưng lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ, anh ấy như thế này có thể khiến rất nhiều phụ nữ nằm rạp xin chết.
“Ngô Huệ, Ngô Hải cũng không còn nhỏ nữa, em không nên để anh ấy ở nhà cả ngày như thế, phải để anh ấy ra ngoài tiếp xúc với xã hội.” Lâm Đức cảm khái: “Nếu không anh ấy sẽ mãi mãi chỉ là con gà con núp dưới cánh gà mẹ, không bao giờ trưởng thành được.”
Ngô Huệ cau mày nói: “Ý anh là sao?”
“Khụ khụ….”
Lâm Đức không ngờ Ngô Huệ sẽ hỏi như thế, không cẩn thận tự làm mình sặc.
“Thật ra anh định làm thế này, Ngô Hải đẹp trai như thế chắc chắn có thể trở thành một người mẫu nổi tiếng, vốn dĩ anh thấy anh ấy có thể vào giới giải trí, nhưng sau này nghĩ lại, Ngô Hải trong sáng như vậy rất dễ bị mấy bà trong giới đó dụ dỗ, vì thế anh đã lập ra một kế hoạch phát triển cho anh ấy.”
Ngô Huệ: “Anh đừng nói với em là anh chưa biết tình trạng của Ngô Hải.”
“Biết chứ!” Lâm Đức làm ra vẻ chắc chắn phất tay với Ngô Hải: “Hải, tới đây nào.”
“Vâng.” Ngô Hải chạy lon ton tới bên cạnh anh ta.
Lâm Đức nắm lấy một tay Ngô Hải nói: “Anh cảm giác Ngô Hải trong sáng như vậy không phải nguyên nhân từ anh ấy, em bảo vệ anh ấy quá chặt rồi, em luôn lo lắng anh ấy bị tổn thương, không để bất cứ ai tiếp xúc với anh ấy, còn người trong khu nhà này tuy rất hiền lành, nhưng đều lớn tuổi rồi, tư tưởng hoàn toàn khác.”
“Theo anh, em nên để Ngô Hải có không gian phát huy thế mạnh của bản thân chứ không phải ngồi nhà thế này. Giống như lời Hồ Khang nói, điều một đứa trẻ như Ngô Hải cần nhất chính là được người khác cổ vũ và ủng hộ.”
Ngô Huệ liếc nhìn Lâm Đức, trong đầu bỗng hiện lên câu nói….
“Có kinh nghiệm lừa đảo 30 năm, số nạn nhân có thể xếp hàng dài hai vòng trái đất cũng chưa hết.”
Vì thế Ngô Huệ vẫn đưa ra đáp án như cũ: “Không được.”
“Tại sao?” Lâm Đức cao giọng hỏi, mắt trừng lên nhìn cô: “Em không tin tưởng Hải thế à?”
Ngô Huệ quay người vào bếp dọn dẹp: “Tất nhiên em tin Hải chứ.”
“Thế sao em lại từ chối? Kế hoạch do anh lập ra, chắc chắn ngày Ngô Hải thành công sẽ không xa!”
Ngô Huệ bỗng quay đầu lại: “Người em không tin tưởng chính là anh.”
Lâm Đức: “... Ngô Huệ à, em nói vậy chẳng khác nào lấy dao đâm vào tim anh.”
Ngô Huệ nhìn bộ dạng của Lâm Đức không khỏi bật cười.
Ngô Hải thấy Ngô Huệ cười cũng cười ha ha.
“Ngô Huệ, thế em tự hỏi Ngô Hải đi, xem anh ấy có muốn ra ngoài hay không?”
Ngô Huệ thật ra hơi dao động, mấy năm nay đúng là cô đã bảo vệ Ngô Hải quá chặt, sau này lỡ cô xảy ra chuyện gì thì Ngô Hải phải làm sao?
Nếu Lâm Đức thật lòng giúp Ngô Hải, với ngoại hình xuất sắc của anh ấy thì tại sao không thể thử một lần?
Cô quay đầu nhìn đôi mắt đen láy của Ngô Hải, “Ngô Hải, anh có muốn không?”
Cô rất ít khi nói chuyện với Ngô Hải bằng giọng nghiêm túc thế này.
Ngô Hải do dự không biết nên trả lời thế nào.
“Khụ khụ!” Bên cạnh bỗng truyền tới tiếng ho khan.
Ngô Huệ liếc nhìn anh ta, sau đó quay qua nói với Ngô Hải : “Anh Hải, anh nói thật cho Huệ biết anh muốn thế nào?”
“Hải à, anh còn nhớ hôm gặp nhiếp ảnh gia ở trong tòa nhà lớn đó không? Chẳng phải lúc đó anh nói muốn cô ấy chụp hình cho anh sao?” Lâm Đức lanh lẹ nói.
Đôi mắt Ngô Hải bỗng sáng rực, anh cười gật đầu: “Anh muốn đi làm người mẫu với Lâm Đức.”
“Anh nghĩ kỹ chưa?” Ngô Huệ hỏi lại một lần nữa.
Ngô Hải gật mạnh: “Anh muốn để Ngô Huệ được sống ở nhà to, anh phải kiếm được nhiều tiền thì mới bảo vệ được Ngô Huệ.”
…
Lâm Đức huýt sáo, hưng phấn vừa đi vừa nhảy vào nhà.
Không ngờ vừa vào liền nhìn thấy Bùi Quốc Huy đang đọc báo trên sô pha ở phòng khách.
“Anh Ba, anh rảnh rỗi sao cứ qua nhà em vậy, lỡ những người đẹp kia hiểu lầm thì em biết phải làm sao…”
“Thấy chán nên tới chơi với cậu thôi, không được à?” Bùi Quốc Huy vẫn tiếp tục xem báo, không thèm ngẩng đầu liếc anh ta một cái.
“Anh Ba, anh xem em là con nít ba tuổi à?” Lâm Đức xì một tiếng.
Bùi Quốc Huy ngẩng đầu liếc nhìn anh ta, Lâm Đức lập tức bày ra bộ dạng nghiêm túc ngoan ngoãn.
“Nghe nói hôm nay cậu đưa Ngô Hải tới công ty phỏng vấn à?” Bùi Quốc Huy thong thả nói.
Lâm Đức nhìn chằm chằm anh, lòng nghĩ thầm, anh làm bộ gì nữa, ai mà chẳng biết anh đang nghĩ gì!
Ngoài mặt, Lâm Đức vẫn cười thảo mai: “Do thấy điều kiện của Ngô Hải quá phù hợp thôi.”
“Cuối tuần rảnh không?”
Lâm Đức: “Cũng không làm gì, chỉ đưa Ngô Hải đi học chơi golf thôi.”
Bùi Quốc Huy ngước mắt: “Chơi golf?”