Trả Thù Xoay Vòng

Chương 81: CHƯƠNG 81 CHẲNG LẼ BÙI QUỐC HUY CÓ NGƯỜI KHÁC RỒI_




CHƯƠNG 81: CHẲNG LẼ BÙI QUỐC HUY CÓ NGƯỜI KHÁC RỒI?

Khi Dương Thanh Ngân suy nghĩ xem nên nói gì thì Bùi Quốc Huy đã mở lời trước, “Anh mệt nên lên phòng nghỉ đây, em muốn ra ngoài dạo phố thì bảo thím hai đi cùng, muốn lên mạng thì vào phòng sách, có gì cần thì cứ bảo người giúp việc.”

Dương Thanh Ngân thấy Bùi Quốc Huy xoa thái dương, trông anh có vẻ thật sự mệt mỏi.

“Vậy anh đi nghỉ trước đi, em xem ti vi là được rồi.”

Bùi Quốc Huy gật đầu rồi đi lên phòng.

Dương Thanh Ngân nắm điều kiển, nhìn đăm đăm bóng lưng của chồng mình, cô ta cảm giác có điều gì đó không ổn lắm. Ngày trước dù mệt thế nào thì việc đầu tiên khi anh về là dỗ dành cô ta. Sao hôm nay anh lại lạnh nhạt như vậy?

Dương Thanh Ngân cắn môi, nghĩ tới mấy lời mà người quen mới du lịch Hải Nam về kể.

Chẳng lẽ Bùi Quốc Huy có người khác bên ngoài rồi?

Dương Thanh Ngân nghĩ đến cuộc hôn nhân giữa mình và Bùi Quốc Huy, hình như mọi lần đều do cô ta chủ động. Từ việc cô ta tìm cơ hội tiếp cận Bùi Phong Thuận, hỏi thăm tiệm thẩm mỹ cao cấp mà bà thích đi, cô ta lợi dụng mọi thứ, luôn vờ như tình cờ gặp mặt rồi dần dần chiếm được cảm tình của bà. Lần đầu tiên cô ta tới biệt thự của nhà họ Bùi là được Bùi Phong Thuận mời tới. Trước đó cô ta đã tìm hiểu sở thích của mọi người trong nhà, cố gắng để làm họ vui vẻ. Cô ta đến nhà họ Bùi nhiều lần nhưng không lần nào gặp được Bùi Quốc Huy, có hai lần thì Bùi Quốc Huy đều giữ ý gật đầu chào hỏi rồi về phòng.

Sau đó, cô ta từ bỏ mọi thứ ở thành phố Xuân Sơn, một mình sang Mỹ du học để tiếp cận anh. Cô ta cố gắng rất nhiều nhưng quan hệ giữa họ chỉ dừng ở mức xã giao, ánh mắt anh nhìn cô ta hoàn toàn không có tình yêu. Điều đó đã khiêu khích bản năng muốn chinh phục của cô ta, nhưng không ngờ cuộc hôn nhân được người lớn sắp xếp lại khiến cô ta phải sống cuộc sống như hiện giờ.

Huyệt thái dương của Dương Thanh Ngân chợt nảy lên, cô ta bỏ điều khiển lại đi lên phòng.

“Ông xã ơi...” Khi Dương Thanh Ngân đẩy cửa đi vào, Bùi Quốc Huy đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Anh cởi áo khoác, cà vạt khoác trên cổ, cởi nút cổ áo sơ mi, nhìn có vẻ gần gũi hơn.

Thấy Dương Thanh Ngân vào, Bùi Quốc Huy chỉ nói ngắn gọn hai câu rồi cúp máy, anh quay ra mỉm cười, “Sao thế?”

“Ông xã...” Dương Thanh Ngân chầm chậm tiến đến cầm lấy tay anh, khóe mắt rưng rưng ngấn lệ, cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai của Bùi Quốc Huy, cứ muốn nói gì đó rồi lại không dám nói.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bùi Quốc Huy cúi đầu nhìn cô ta.

Dương Thanh Ngân nhìn thẳng vào mắt anh như muốn tìm kiếm cảm xúc gi đó, nhưng ánh mắt anh bình tĩnh khiến cô ta phải kinh ngạc, “Có chuyện buồn phiền gì sao?”

“Ông xã thấy em có đẹp không?”

Bùi Quốc Huy cười, “Sao tự nhiên lại hỏi vậy? Em luôn tự tin với mình lắm cơ mà?”

Dương Thanh Ngân nghe vậy thì sắc mặt dịu hơn, tuy vậy cô ta vẫn không bỏ qua bất kỳ phản ứng nào trên mặt anh.

“Ông xã lần này đi công tác một mình, có vất vả lắm không?”

Bùi Quốc Huy hơi khựng lại quay ra nhìn cô ta, “Sao vậy?”

Dương Thanh Ngân giả vờ nói đùa, “Ông xã không đi chơi với người phụ nữ khác đâu đúng không?”

“Em cũng xem mấy tin tức nhảm nhí đó à?” Bùi Quốc Huy treo cà vạt xong thì đi rót một cốc nước lạnh.

Anh vừa định uống, Dương Thanh Ngân đã đến gần tựa lên vai anh, “Ý của ông xã là không có phải không?”

Bùi Quốc Huy im lặng nhìn cô ta, nhìn đến khi cô ta cảm thấy mất tự nhiên anh mới dời tầm mắt, “Mấy chuyện này càng nói càng hỏng, em nghĩ là thật hay giả?”

Tuy thái độ của anh rất lạnh nhạt, nhưng Dương Thanh Ngân cảm thấy anh có vẻ không vui, mà câu nói vừa rồi là trách móc tính đa nghi của cô, Dương Thanh Ngân thót tim vội vàng nói, “Vừa rồi em đùa ông xã tí thôi!”

“Vậy à?” Bùi Quốc Huy nhướng mày nhìn cô ta, “Anh còn phải làm việc.”

Có vài người phụ nữ lòng tham không đáy, rõ ràng đã quyết định sẽ theo đuổi người mới, lại không cam lòng giao người cũ cho kẻ khác. Tuy Bùi Quốc Huy thua kém ở vài mặt nhưng Dương Thanh Ngân không muốn anh đến với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Loại người kiêu ngạo như cô ta không cho phép đồ của mình rơi vào tay người khác.

Dương Thanh Ngân nhón chân hôn lên mặt anh, “Vậy anh làm việc đi, em không làm phiền anh nữa.”

Bùi Quốc Huy uống một ngụm nước lạnh, “Tối nay ngủ ở đây à?”

Dương Thanh Ngân giật mình.

“Nếu ngủ ở đây thì để anh dặn cô giúp việc lấy chăn đệm cho em.”

Dương Thanh Ngân nhìn ánh mắt thân thiết của Bùi Quốc Huy, trong đầu hiện lên thứ thuốc bổ thận tráng dương mà cô ta đã nhìn thấy, da gà toàn thân cô ta nổi hết lên, cô ta cười khan đáp, “Em hẹn chị cả mai đến bệnh viện rồi.”

“Vậy à...” Bùi Quốc Huy tỏ ra hơi thất vọng, nhưng vẫn lượng thứ gật đầu, “Không sao đâu, cứ đi với chị cả đi, chờ tí nữa anh đưa em về.”

“Vâng, vậy em xuống nhà đây.”

Dương Thanh Ngân đóng cửa xong thì tựa lên vách tường, trước khi đi còn quay lại nhìn cửa phòng rồi thở phào như được ân xá.

Cô ta cầm điện thoại ra gọi cho Trần Gia Huy nhưng đầu dây bên kia báo máy bận.

Dương Thanh Ngân bực bội không thôi, cô ta đi tới đi lui trên hành lang, gọi đi gọi lại nhiều lần, đến khi kiên nhẫn của cô ta đã bị mài mòn bằng sạch, cô ta đành gọi cho Đỗ Phương Phương, “Đang ở đâu đấy?”

Dương Thanh Ngân cúp điện thoại rồi chạy xuống tầng lấy túi.

Bùi Phong Thuận thấy vậy bèn hỏi, “Ơ kìa, đi đâu đấy, sắp ăn cơm đến nơi rồi.”

“Dạ thôi ạ, bạn cháu xảy ra chút chuyện, cháu phải qua đó xem thế nào, mọi người ăn cơm trước đi ạ.”

Bùi Phong Thuận nhìn Dương Thanh Ngân hớt hải rời khỏi nhà mà lặng lẽ thở dài, lên tầng gõ cửa phòng Bùi Quốc Huy.

Bùi Quốc Huy ngồi trước bàn làm việc, nghe thấy tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì vậy cô?”

“Cháu và Dương Thanh Ngân làm sao vậy?” Bùi Phong Thuận lo lắng, “Hai hôm trước, cô đi chơi với bạn, bắt gặp cô ta đang thân mật nắm tay một người đàn ông khác đi vào khách sạn.”

Bùi Quốc Huy im lặng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà, “Nếu cháu định ly hôn thì sao?”…

Sau khi Ngô Huệ rời khỏi sân bay thì không về biệt thự Thanh Thủy. Đỗ Thu Thảo nhìn Ngô Huệ ướt đẫm người đứng trước cửa nhà mình mà kinh ngạc không ngớt, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không còn nơi nào để về cả, cậu cho tớ ở nhờ mấy ngày nhé.” Ngô Huệ nói đùa.

Đỗ Thu Thảo nhìn vẻ chật vật của bạn mình nhưng vẫn coi như không có chuyện gì, Đỗ Thu Thảo nhớ đến cuộc hôn nhân bết bát của Ngô Huệ mà đau lòng, vội vàng đón cô vào nhà, “Sao không gọi điện thoại để tớ ra đón.”

“Xe đạp của cậu thì khá hơn hả?”

“Tớ bất chấp vì bạn bè thế còn gì nữa.” Đỗ Thu Thảo bật điều hòa rồi đi xả nước ấm, xong xuôi mới đẩy Ngô Huệ vào phòng tắm, “Đi tắm đi, tớ đi tìm khăn mặt cho cậu.”

Khi Ngô Huệ tắm rửa xong đi ra, Đỗ Thu Thảo đưa cho cô một chén trà gừng rồi nói, “Uống nhanh lên không nguội mất.”

Ngô Huệ ngồi xuống, chầm chậm uống nước gừng, thấy ấm cả người.

“May đấy, không sốt.” Đỗ Thu Thảo sờ trán cô rồi thở phào, “Cả tuần nay cậu đi đâu thế?”

“Tớ đến Hải Nam chơi.” Ngô Huệ đáp.

Đỗ Thu Thảo ừ một tiếng rồi hỏi, “Cậu với tay họ Trần ấy sao rồi?”

“Còn sao nữa? Cùng lắm thì ly hôn thôi, anh đi đường anh tôi đi đường tôi.” Ngô Huệ cười gượng, cũng không có vẻ gì buồn đau khi bị phụ lòng.

“Cậu định ly hôn thật hả?” Đỗ Thu Thảo không thể tin được.

Ngô Huệ gật đầu, “Nếu thuận lợi thì vài ngày là xong, chậm thì thêm mấy tháng nữa.”

Đỗ Thu Thảo muốn an ủi cô nhưng không biết nói thế nào, đành vỗ nhẹ lưng cô, “Cậu yên tâm, cậu muốn ở chỗ tớ bao lâu cũng được.”

Ngô Huệ cười với bạn mình, “Tớ đây không buồn thì thôi, sao cậu cứ như vừa bị bồ đá thế?”

“Huệ à.” Đỗ Thu Thảo nhìn thẳng vào mắt cô, “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

“Ừ, tớ biết.” Ngô Huệ mỉm cười rồi cầm cốc vào phòng bếp.

Đỗ Thu Thảo nhìn bạn mình như vậy mà không khỏi tức nghiến răng nghiến lợi, tuy không biết hai vợ chồng Ngô Huệ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản tính bao che khuyết điểm của Đỗ Thu Thảo mặc định là lỗi của Trần Gia Huy.

Làm bạn bè bao lâu nay, Đỗ Thu Thảo không lạ gì tính cách của Ngô Huệ. Cô vốn đã không còn hy vọng vào điều gì trên đời, lúc trước quyết định kết hôn với Trần Gia Huy là vì thật lòng muốn ở bên hắn trọn đời. Người khao khát hạnh phúc gia đình như Ngô Huệ sẽ không quyết định ly hôn, trừ phi là chuyện bất đắc dĩ.

Đỗ Thu Thảo đang nghĩ ngợi thì chuông cửa lại vang lên.

“Ai đấy?” Đỗ Thu Thảo chạy ra mở cửa, người bấm chuông là Trần Gia Huy, cô ấy chắn cửa theo bản năng, không cho hắn nhìn vào bên trong, “Anh đến đây làm gì?”

Vì Ngô Huệ nên thái độ của Đỗ Thu Thảo với Trần Gia Huy rất gay gắt.

Hắn nhíu mày, “Ngô Huệ ở đây phải không?”

“Ngô Huệ? Cô ấy đang ở đâu ấy chứ?” Đỗ Thu Thảo quắc mắt nhìn hắn ta, “Chạy đến đây tìm tôi làm gì?”

“Người giúp việc bảo Ngô Huệ đã về thành phố.” Trần Gia Huy khẳng định, ánh mắt xoáy thẳng vào Đỗ Thu Thảo, “Trừ chỗ cô ra thì cô ấy không thể đi đâu được nữa.”

Đỗ Thu Thảo cười lạnh, “Vậy ý của cậu chủ Trần là muốn vào khám xét nhà tôi hả?” Thấy Trần Gia Huy không đáp, Đỗ Thu Thảo cười phá lên, “Mà cũng lạ, Ngô Huệ là vợ của anh chứ có phải của tôi đâu, thân làm chồng mà không biết vợ mình ở đâu, thế thì làm sao mà tôi biết được?”

“Đỗ Thu Thảo, tôi biết Ngô Huệ đang ở nhà cô, gọi cô ấy theo tôi về nhà.”

“Nhà ấy à?” Đỗ Thu Thảo mỉa mai, “Anh nhiều nhà lắm, lần này muốn giấu Ngô Huệ vào căn nào nào?”

Trần Gia Huy siết chặt nắm đấm, kiềm chế gằn từng tiếng, “Tôi và cô ấy hiểu lầm nhau, tôi sẽ giải thích cho cô ấy sau. Nếu cô ấy có ở đây thì phiền cô nhắn với cô ấy như vậy.”

Đỗ Thu Thảo muốn đuổi hắn đi, trong nhà chợt vang lên tiếng Ngô Huệ, “Đỗ Thu Thảo, ai ở ngoài đó vậy?”

Trần Gia Huy ngẩng đầu nhìn về phía sau Đỗ Thu Thảo.

Ngô Huệ đứng trong phòng khách, thấy Trần Gia Huy đang bị Đỗ Thu Thảo ngăn bên ngoài. Hắn vẫn mặc vest đen thẳng thớm như ngày trước, thân mình hoàn mỹ như một pho tượng được đẽo gọt tỉ mỉ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.