Trả Thù Xoay Vòng

Chương 80: CHƯƠNG 80 NHỚ KỸ




CHƯƠNG 80: NHỚ KỸ

Dương Thảo Nguyên kéo tay Trần Gia Huy lại nhưng không cẩn thận ngã nhào lên đất.

“Thảo Nguyên!” Dì Thúy vội vàng bỏ cốc lại rồi chạy từ trong bếp ra đỡ bà ta.

Dương Thảo Nguyên đẩy tay dì Thúy ra, nhìn chằm chằm bóng lưng của Trần Gia Huy mà gào lên, “Con quên vì sao mẹ cố sống tiếp trên còi đời này sao? Mẹ phải chịu mỉa mai bao năm nay là vì cái gì chứ? Con thì sao, coi con đàn bà lẳng lơ ấy là vợ, vì nó mà đuổi cả mẹ đẻ ra ngoài!”

Trần Gia Huy dặn dò giúp việc, “Bảo lái xe đưa mẹ tôi về khu nhà quân đội.”

Dương Thảo Nguyên nghe vậy thì sững người lại, “Sao con lại nhẫn tâm với mẹ vậy hả Huy?”

Trần Gia Huy quay đầu lại nhìn bà ta, “Người làm sai là Ngô Ngọc Trâm và bố con, có liên quan gì đến Ngô Huệ đâu? Con không muốn lên lụy đến người vô tội, cũng không muốn vì thế mà hôn nhân đổ vỡ.”

Dương Thảo Nguyên sợ hãi, “Con định sống cả đời với con đàn bà đó ư? Không thể được! Mẹ không đồng ý! Mẹ nó là thứ lăng loàn cướp chồng người khác, người ta nói mẹ nào con nấy, chắc gì nó sẽ khá hơn? Con dính lấy nó thì không có kết cục tốt đâu. Mẹ không muốn báo thù nữa, nhưng con phải ly hôn với nó ngay!”

Trần Gia Huy đã rời đi, đáp lại bà ta là tiếng sập cửa lạnh lùng.

Trần Gia Huy phải đi bàn bạc một vụ làm ăn quan trọng. Bên đối tác là một người đàn ông trung niên chú trọng gia đình hòa thuận hôn nhân hạnh phúc, nghe đồn ông ta kết hôn đã hơn hai mươi năm nhưng tình cảm với vợ vẫn vô cùng mặn nồng, khi ông ta tỏ ý muốn Trần Gia Huy dẫn vợ theo cùng, hắn không khỏi bất ngờ.

Hắn không nhớ mình đã xử lý thế nào với những trường hợp tương tự trước đây, hắn đã đưa Ngô Huệ theo hay là những người phụ nữ khác? Trần Gia Huy xem tư liệu của nhân viên phòng đối ngoại nhưng không tìm được ai ưng ý. Hắn khép hờ mắt dựa lên ghế sô pha, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh của hắn.

Tối hôm đó, Trần Gia Huy ngồi trên xe một lúc lâu mới xuống xe vào khách sạn.

“Anh Huy!” Hắn vừa bước vào đã nghe thấy giọng nữ lanh lảnh gọi tên hắn.

Dương Thanh Ngân mặc váy dài, tóc đen buộc gọn, trông vừa cá tính lại vừa thông minh.

“Anh Quân nói đêm nay anh phải đi dùng bữa với khách hàng nhưng không có cô gái nào đi cùng anh?” Cô ta thong thả đi đến trước mặt hắn, “Nếu anh không chê thì em đi cùng anh nhé?”

“Đây là vợ của tổng giám đốc Trần à? Ha ha, vợ cậu đẹp thật đấy, hai người đúng là đẹp đôi,” Một người đàn ông trung niên đứng ngoài cửa phòng đón Trần Gia Huy, ông ta nhìn thấy Dương Thanh Ngân thì hơi kinh ngạc.

Dương Thanh Ngân khoác tay Trần Gia Huy, cười lịch sự với ông ta, “Chào ông.”

Trần Gia Huy không nói gì, dắt Dương Thanh Ngân vào phòng.

Vợ của người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha cho đứa con mới hơn một tuổi uống sữa bột.

“Hai chúng tôi kết hôn hơn hai mươi năm mới có một mụn con nên rất cưng chiều nó, vợ tôi đi đâu cũng muốn đưa nó theo, mong cậu đây đừng chê cười.”

Dương Thanh Ngân mỉm cười nhìn Trần Gia Huy, hắn đang nhìn chằm chằm đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu kia.

Bốn người gọi vài món ăn cho bữa tối, đứa trẻ uống sữ no thì nằm ngủ khì trên ghế sô pha.

Trần Gia Huy không có tâm trạng, chỉ nói chuyện đôi ba câu với đối phương, đa phần hắn chỉ ngồi uống rượu.

Dương Thanh Ngân nhìn đôi vợ chồng phía đối tác tình cảm với nhau mà hâm mộ, “Hai người tình cảm thật đấy.”

Người đàn ông nọ cười, vợ ông ta thì cười ngượng ngùng cúi đầu, ông ta rót rượu cho Trần Gia Huy, ánh mắt nhìn vợ mình tràn đầy tình yêu, “Chúng tôi vất vả lắm mới được bên nhau, nên tôi phải trân trọng cô ấy.”

Trần Gia Huy ngước lên nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ.

“Giờ nghĩ lại cũng thấy số phận như một vở kịch vậy. Lúc đó công ty nhà tôi bị bố vợ thu mua, khi ấy tôi không quan tâm ngọn nguồn ra sao, chỉ một lòng muốn báo thù, giành lại mọi thứ thuộc về tôi, thậm chí còn bày kế dụ dỗ vợ tôi, con gái của chủ tịch đương nhiệm, không ngờ...” Ông ta vừa cười vừa lắc đầu, “... bản thân lại lún sâu quá.”

Trần Gia Huy ngẩng đầu uống cạn ly rượu, im lặng lắng nghe.

Đứa trẻ đã tỉnh ngủ, bước xiêu xiêu vẹo vẹo đến ôm đùi Trần Gia Huy, nhóc ta toét miệng vừa cười vừa gọi, “Bố... ơi...”

Trần Gia Huy mỉm cười bế đứa trẻ lên, hôn lên khuôn mặt bụ bẫm của bé, “Chú không phải bố cháu nhé bé con.”

Đối tác cười, “Cậu cũng cân nhắc sinh một nhóc đi.”

Nụ cười của Dương Thanh Ngân chợt cứng lại, bàn tay cầm đũa siết đến mức trắng bệch.

Trần Gia Huy không đáp, chỉ trao đứa trẻ lại cho vợ ông ta.

Khi ra khỏi nhà hàng, tâm trạng Dương Thanh Ngân có vẻ rất vui. Cô ta nhìn Trần Gia Huy bên mình mà cười gượng, “Nếu được như thế này mãi thì tốt quá.”

“Về sớm đi.” Trần Gia Huy nói xong thì quay người đi lấy xe.

Dương Thanh Ngân sượng chín mặt, “Anh vẫn trách em vì đã bỏ con đúng không?”

Trần Gia Huy ngồi vào trong xe rồi lái xe đi thẳng, không hề quay đầu nhìn cô ta.

Ngô Huệ ở Hải Nam chơi một tuần. Trước khi lên máy bay, cô gọi về khu nhà cũ, bảo giúp việc đến đón.

“Huệ à, mấy nay cậu Trần cứ đến tìm cậu Hải suốt, hai cô cậu có chuyện gì à?”

“Chiều nay là tôi về đến nơi, lúc đó nói sau.”

Dì giúp việc thấy Ngô Huệ không muốn nói nên đành chuyển đề tài, “Được rồi, cô đi đường cẩn thận nhé.”

Ngô Huệ vừa cúp máy, Bùi Quốc Huy cũng vừa lúc cầm vé máy bay đến. Khoảng thời gian này được Bùi Quốc Huy chăm sóc rất nhiều, Ngô Huệ thấy vô cùng biết ơn anh. Nhưng giờ cô phải trở về để giải quyết dứt điểm chuyện ly hôn, không thể trĩ hoãn thêm được nữa.

Khi hai người hạ cánh xuống sân bay, bên ngoài trời đang mưa rất to. Ngô Huệ nhìn xung quanh, chắc hẳn do trời mưa nên không thấy taxi đứng chờ đón khách như bình thường. Cô quay đầu lại nhìn Bùi Quốc Huy đang ngắm màn mưa bên ngoài.

Ngô Huệ lấy một chiếc ô từ trong vali ra rồi hỏi anh, “Anh có ô không?”

Bùi Quốc Huy dựa lên vali, nhìn chiếc ô trong tay cô, đôi mắt đen láy của anh khẽ đảo, anh lắc đầu, “Tôi không mang.”

Ngô Huệ nhớ xe của Bùi Quốc Huy đỗ ở tầng hầm sân bay, bèn mở ô ra rồi nói với anh, “Tôi đưa anh đến bãi đỗ xe.”

Bùi Quốc Huy đi tới bên cạnh rồi im lặng nhìn cô. Chiều cao một mét tám của anh khiến Ngô Huệ cầm ô rất khó khăn.

Ngô Huệ cười nhẹ, “Anh đã giúp tôi bao nhiêu việc như vậy, cũng phải để tôi báo đáp chút gì chứ.”

Mưa chảy dọc theo tán ô rơi xuống mặt đất, làm ống quần và giày của hai người ướt nhẹp.

Bùi Quốc Huy cầm lấy ô trong tay Ngô Huệ, “Để tôi cầm cho.”

Mặt đất ngập nước mưa, bên tai vang lên tiếng mưa rơi tiếng người qua lại, Bùi Quốc Huy che ô cho Ngô Huệ, cô kéo vali, hai người bước chầm chậm trong mưa.

Vì ô nhỏ nên gần như chỉ che được cho mình Ngô Huệ. Cô ngẩng đầu, thấy một bên vai của Bùi Quốc Huy đã ướt đẫm nước mưa. Cô không khỏi nhích lại gần anh, để đủ diện tích cho hai người.

Mưa càng lúc càng to hơn, Bùi Quốc Huy đổi tay cầm ô, tay kia thì khoác lên vai Ngô Huệ. Ngô Huệ đang chú ý dưới chân, không ngờ vai lại bị đè lên. Mùi thuốc lá quen thuộc thoảng qua mũi cô, Ngô Huệ sững người ngẩng lên nhìn, thấy nửa người Bùi Quốc Huy ướt nhẹp, nước mưa chảy lên mái tóc đen của anh, còn đôi mắt đen thăm thẳm của anh đang hướng về cô.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm vào nhau, bàn tay Bùi Quốc Huy hơi siết lại. Ngô Huệ nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi, dường như muốn kiếm tìm điều gì trong đôi mắt đen thẳm đối diện ấy.

Bùi Quốc Huy bình tĩnh nhìn cô, “Đang mưa to, chần chừ nữa là chúng ta cảm lạnh hết đấy.”

Ngô Huệ cũng cảm thấy hơi lạnh, “Vâng.”

Ngô Huệ bắt đầu chú ý đến bàn tay đặt trên vai cô, trong khi Bùi Quốc Huy có vẻ không quan tâm cho lắm. Vì khoảng cách giữa họ quá gần, cô thậm chí còn nghe được tiếng hít thở của anh, cơ thể cô hơi cứng nhắc, tim đập rất nhanh.

Xuống đến hầm để xe, Bùi Quốc Huy rất tự nhiên kéo dãn khoảng cách, “Tôi đưa em về nhé.”

“Không cần đâu ạ.” Ngô Huệ cầm ô, “Ở đây bắt xe cũng tiện mà.”

Cô vừa nói dứt lời thì thấy một chiếc taxi chạy đến, Ngô Huệ vội vẫy chiếc xe đó.

“Anh về trước đi, tôi tự bắt xe về nhà được.”

Bùi Quốc Huy nhìn đôi mắt trong trẻo trong làn mưa mờ ảo của cô, đợi taxi đỗ lại anh mới bước lên xe của mình.

Ngô Huệ che ô đứng cạnh xe, “Lái xe cẩn thận.”

Bùi Quốc Huy không đi ngay mà đỗ xe ở đó, nhìn cô cất ô ngồi vào trong taxi.

Xe taxi vừa đi khỏi, điện thoại Bùi Quốc Huy chợt đổ chuông, là người nhà bên khu quân đội gọi tới.

“Đi công tác về rồi à?” Mộc Vinh hỏi.

Bùi Quốc Huy châm lửa, “Vừa ra khỏi sân bay thôi, đang định lái xe về.”

“Đang mưa to lắm đấy, chị để ô trong vali, có nhớ mang ra dùng không đấy?”

“Nhớ.” Bùi Quốc Huy đáp.

Nửa tiếng sau, Bùi Quốc Huy trở về khu nhà quân đội. Từ ngoài cửa anh đã nghe thấy tiếng cười nói. Dương Thanh Ngân đang nói chuyện với người nhà họ Bùi.

“Thím hai à, chị ba nhà cháu mới mở một trung tâm thẩm mỹ, nhân viên chăm sóc sắc đẹp đều được mời từ nước ngoài về đó. Cháu giới thiệu nhiều bạn bè qua đó lắm, ai cũng khen dịch vụ bên đó tốt, đi làm về xong da được cải thiện trông thấy luôn. Cuối tuần này cháu đưa thím đi nhé.” Dương Thanh Ngân ngồi cạnh Võ Minh Châu, nói với Bùi Phong Thuận, “Cô cũng đi cùng nhé, cháu nghe bảo cô bị đau vai gáy, qua đó họ mát xa cho đỡ lắm ạ.”

Mọi người nghe thấy tiếng mở cửa đều quay đầu lại nhìn. Dương Thanh Ngân nhìn thấy Bùi Quốc Huy dựng ô trước cửa bèn đứng dậy, ngọt ngào gọi anh, “Ông xã.”

“Xem hai người lại sến súa kìa, mới xa nhau có vài ngày chứ mấy...” Võ Minh Châu đùa.

Bùi Phong Thuận cảm nhận được hai vợ chồng Bùi Quốc Huy và Dương Thanh Ngân bất hòa nên cầm chén trà lên, vờ như không nghe thấy câu đùa của Võ Minh Châu.

Dương Thanh Ngân ôm tay chồng, “Để em xem xem có bị đen đi không nào.”

Bùi Quốc Huy cười dịu dàng, lặng lẽ rút tay mình ra, “Sao hôm nay em lại đến đây thế?”

Dương Thanh Ngân liếc anh, “Sao chứ? Em đến thăm mọi người không được à?”

Bùi Quốc Huy nhìn túi lớn túi nhỏ cô ta mang đến để trong phòng khách, anh nhớ đến thông báo quẹt thẻ của ngân hàng trong điện thoại mà khẽ nhíu mày.

“Minh Châu, tuần trước chị thuê người thêu một bức tranh chữ thập, quên mất không đưa cho em xem, chúng ta đi xem đi.” Bùi Phong Thuận liếc Võ Minh Châu rồi kéo cô ta lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn Dương Thanh Ngân và Bùi Quốc Huy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.