CHƯƠNG 79: KHÔNG MUỐN NÓI CHUYỆN LY HÔN
Cửa nhà vệ sinh mở ra, Bùi Quốc Huy cầm Như Nguyệt đi tới.
“Em dậy rồi à? Thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài ăn trưa.”
Ngô Huệ cũng muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng nhìn du khách bên ngoài mặc áo tắm chạy trên bờ cát lại thấy bối rối, trong vali của cô đa phần là đồ mùa xuân, không có đồ gì hợp với thời tiết ở đây hết.
Đúng rồi, còn một bộ váy dạ hội nữa, nhưng cũng không hợp mặc...
“Hay là... anh mua về cho tôi đi, tôi không đi đâu.”
Bùi Quốc Huy nói, “Trong vali của em có một bộ váy mà?”
“Nhưng bộ đó...”
Ngô Huệ chưa giải thích xong Bùi Quốc Huy đã nói, “Em cứ mặc bộ đó đi.” Thấy Ngô Huệ sững người, anh lại nói tiếp, “Yên tâm đi, tôi có cách mà.”
Ngô Huệ thay xong váy đi ra, không thấy Bùi Quốc Huy trong phòng. Khi cô đứng trước gương ngắm trái ngắm phải, Bùi Quốc Huy không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào. Anh cứ như đột nhiên xuất hiện trong không khí vậy.
“Sao...” Anh lại đột nhiên đứng đằng sau em? Ngô Huệ chưa kịp nói xong, Bùi Quốc Huy đã đến gần cô, trên tay anh là một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt.
“Mặc vào đi.” Anh nói xong thì mở áo sơ mi ra đứng cạnh cô.
Ngô Huệ không hiểu anh định làm gì nhưng vẫn nghe lời mặc áo vào. Bùi Quốc Huy áp sát cô, gần như dán cả người lên lưng cô. Ngô Huệ chưa kịp phản ứng, tay anh đã vươn lên trước người cô, nhìn như đang ôm lấy cô vậy. Anh cúi đầu, vài sợi tóc rũ trên trán, ánh mắt rất chuyên chú. Ngô Huệ không khỏi nhìn theo tay anh... Bàn tay anh to lớn, khớp xương hiện rõ, hai tay anh nắm lấy hai bên vạt áo sơ mi rồi thắt chúng lại quanh eo Ngô Huệ, rồi chậm rãi đóng cúc áo cho cô. Nhưng khi vòng tay đến ngực cô thì anh dừng lại rồi rút tay về.
“Thế nào?”
Ngô Huệ thở gấp, cô ngẩng đầu nhìn vào gương.
Trong gương là bóng Bùi Quốc Huy tựa bên cô, khóe môi khẽ nhếch lên dịu dàng.
Mà cô...
Nửa trên của lễ phục giấu sau áo sơ mi, tay áo xắn lên khuỷu tay, cổ áo hơi mở, vạt áo buộc bên eo, bên dưới là làn váy bồng bềnh, trông khá hợp đi dạo trên bờ cát.
“Em mặc vậy trông đẹp lắm.”
Ngô Huệ ngước mắt nhìn Bùi Quốc Huy trong gương. Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như thường, chậm rãi lùi về phía sau vài bước, “Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta đi thôi.”
Tầng năm của khách sạn là nhà hàng thiết kế kiểu châu Âu sang trọng. Ngô Huệ vừa ngồi xuống Bùi Quốc Huy đã đưa thực đơn qua cho cô. Cô chọn một phần salad hoa quả rồi trả thực đơn lại cho anh.
Ngô Huệ quay đầu nhìn cảnh biển bên ngoài bằng ánh mắt mơ màng, mãi đến khi một giọng nam trầm vang lên, “Đang nghĩ gì thế?”
Ngô Huệ quay đầu, Bùi Quốc Huy thoải mái ngồi dựa vào ghế nhìn cô. Ngô Huệ nghĩ đến Dương Thanh Ngân nên ánh mắt khi nhìn Bùi Quốc Huy có hơi khác. Cô nghĩ chắc Bùi Quốc Huy không biết chuyện Dương Thanh Ngân và Trần Gia Huy, nếu không anh sẽ không bình tĩnh thế này. Ai cũng không chịu nổi việc vợ mình theo đuổi người đàn ông đã có gia đình khác.
Ngô Huệ cầm cốc nước lên uống một ngụm, “Không có gì, thấy hơi ngạt mũi thôi.”
Bùi Quốc Huy cũng không gặng hỏi, chỉ nói vài chuyện linh tinh với cô.
Hai người ăn trưa xong thì ra ngoài khách sạn, lúc đó là hơn một giờ chiều.
“Đi dạo bờ biển chút đi, tốt cho tiêu hóa.” Bùi Quốc Huy đề nghị.
Ngô Huệ gật đầu, đi theo anh. Ánh mặt trời sau cơn mưa dịu nhẹ không gay gắt như trước. Hai người đi chân trần trên bờ cát, sóng biển thi thoảng ào đến làm ướt váy Ngô Huệ.
Cách họ không xa là một đôi vợ chồng trẻ đang đùa nhau, tiếng cười nói vẳng bên tai Ngô Huệ.
Ngô Huệ nhìn họ, không khỏi cảm thấy hâm mộ.
“Mùa này có rất nhiều các cặp vợ chồng chọn đến đây du lịch.” Bùi Quốc Huy bỗng lên tiếng.
Ngô Huệ mỉm cười, “Lần tới anh cũng có thể đưa vợ đến chơi...” Cô chưa nói dứt lời thì đã ngưng lại, cười khó xử nhìn Bùi Quốc Huy.
Bùi Quốc Huy cười gượng, “Tôi thích như bây giờ hơn.”
Ngô Huệ né ánh mắt anh, nhìn hòn đảo nhỏ trên biển, “Nơi đây đúng là chốn tiên cảnh.”
Một cơn sóng ào đến, Ngô Huệ muốn nghiêng người tránh đi, tay cô bị nắm lấy, sóng biển chạm đến đầu gối cô, mà cô thì được Bùi Quốc Huy bảo vệ trong vòng tay.
“Cảm ơn anh.” Ngô Huệ muốn thoát ra nhưng không đẩy anh ra được. Bùi Quốc Huy cúi người bế cô lên, Ngô Huệ kinh ngạc nhìn anh, “Anh làm gì vậy?”
“Váy em ướt hết rồi, rất khó di chuyển.” Bùi Quốc Huy vừa nói vừa bước đi, sóng biển vỗ vào làm ướt chân anh.
“Thả tôi xuống đi, tự tôi đi được mà.”
Bùi Quốc Huy nhìn cô, “Em chắc chứ?”
“Ừ.” Ngô Huệ gật đầu.
Bùi Quốc Huy cúi người thả cô xuống rồi rút tay về. Sóng biển đã làm váy cô ướt đẫm, dính sát lên người, làm tôn lên đôi chân đẹp của cô. Ngô Huệ khó khăn nhấc váy lên, đôi chân thon dài ngâm trong nước biển, dáng đi của cô hơi liêu xiêu như sắp ngã. Ngô Huệ đi vài bước đã thấy mệt quá sức.
Bùi Quốc Huy thảnh thơi đi sau cô, hai người sóng vai nhau dạo bước trên bờ biển, chiếc bóng như đan vào nhau.
Cuối cùng Ngô Huệ dừng bước, chán nản nhìn bộ váy càng lúc càng ướt càng nặng của mình. Bùi Quốc Huy cúi người đưa lưng về phía cô, “Tôi cõng em.”
Ánh mặt trời ấm áp làm tim cô nóng rực. Lưng Bùi Quốc Huy vừa rộng vừa dịu dàng, Ngô Huệ chỉ do dự một lát rồi úp người lên lưng anh.
Khi Bùi Quốc Huy cõng cô đứng dậy, cô vội vươn tay ra ôm cổ anh theo bản năng.
Từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên Ngô Huệ được cõng nên không khỏi mất tự nhiên.
“Khó chịu chỗ nào à?” Bùi Quốc Huy hỏi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Ngô Huệ vờ bình tĩnh đáp, “Không ạ.”
Đúng lúc này, một bé gái chừng tám tuổi cầm lẵng hoa đi đến cạnh hai người, cô bé cười rất tươi nhiệt tình nói với họ, “Chú ơi, chú mua hoa tặng cô đi ạ.”
Thấy Bùi Quốc Huy đi chậm lại, cô bé cảm thấy anh sẽ mua nên tiếp tục nói, “Một cành chỉ ba mười nghìn thôi ạ, chú tặng cô đi.”
Ngô Huệ xua tay với cô bé, “Thôi, cô chú không mua đâu.”
Cô bé hướng ánh mắt tha thiết đến Bùi Quốc Huy, “Chú ơi chú không mua thật ạ?”
Bùi Quốc Huy nhìn từng nụ hoa hồng đang chờ bung nở trong giỏ mà khẽ cười, “Mua chứ.” Nói đoạn, anh quay đầu bảo Ngô Huệ, “Ví tôi ở trong túi quần, em lấy rồi trả tiền cho tôi đi.”
Ngô Huệ cắn nhẹ môi, một tay vịn vai anh một tay với vào túi anh lấy ví.
Cô bé cầm tiền vui vẻ chạy đi.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm giỏ hoa hồng trong tay, bất đắc dĩ nói, “Thật ra không cần mua nhiều như vậy.”
“Nếu em không thích thì vứt đi cũng được.” Bùi Quốc Huy như không quan tâm vấn đề này lắm.”
Ngô Huệ nhìn hoa hồng đung đưa trong gió biển mà động lòng, bình thường chỉ những người yêu nhau mới tặng nhau loài hoa này thôi.
Bùi Quốc Huy cõng Ngô Huệ đến tận cửa phòng.
“Tôi phải ở Hải Nam bảy ngày, nếu em muốn về trước thì tôi đặt vé cho em.”
Ngô Huệ cầm hoa tựa lên cạnh cửa, “Ừ, tôi biết rồi.”
“Tôi ở ngay đối diện em, có gì cứ qua tìm anh.”
Ngô Huệ gật đầu rồi vào phòng, trước khi đóng cửa, cô nói với anh, “Cảm ơn hoa của anh.”
Bùi Quốc Huy bật cười, “Em thích là được.”
Ngô Huệ cắt tỉa hoa hồng rồi cắm vào lọ hoa. Như Nguyệt uể oải nằm trên sàn ngủ nướng. Ngô Huệ định cầm nó sang phòng Bùi Quốc Huy, dù sao Như Nguyệt cũng là thú cưng của anh, nên ở cùng anh thì hơn. Nhưng dường như Như Nguyệt đang chống đối cô, nó bám chặt lấy thảm không chịu buông, đầu cũng rụt vào trong mai.
Ngô Huệ bất đắc dĩ, đành kệ nó nằm đó rồi ra phòng khách xem điện thoại. Điện thoại cô đặt trên bàn lại nhiều thêm mấy cuộc gọi lỡ. Ngô Huệ cảm thấy mỉa mai thực sự, số lần hắn gọi cho cô trong một năm kể từ khi kết hôn còn không nhiều bằng lần này.
Trần Gia Huy về biệt thự Thanh Thủy, giúp việc đang xem ti vi, thấy hắn về bèn ra đón, “Cậu chủ.”
“Vợ tôi về chưa?” Hắn hỏi.
Giúp việc lắc đầu, “Dạ chưa ạ.”
Trần Gia Huy bỏ áo khoác lại rồi lên lầu, trong lòng bực bội khó hiểu. Hắn nhớ lại lời Ngô Huệ nói trên boong thuyền hôm đó, cô nói hai chúng ta dừng ở đây đi, vẻ mặt của cô lúc đó rất nghiêm túc, giọng nói vừa nghiêm túc vừa xa cách, như đã hạ quyết tâm lớn lắm vậy.
Hắn bực bội gạt đồ trên bàn xuống đất, thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, một mảnh sượt qua tay hắn, máu tươi chảy ra.
Hắn nhớ đơn ly hôn Ngô Huệ để trong tủ đầu giường. Hắn đi vào phòng cô rồi kéo ngăn kéo ra, trong đó có hai bản đơn ly hôn đã ký đóng dấu đầy đủ. Trần Gia Huy gọi cho Ngô Huệ vô số lần, khi chờ kết nối, hắn lo lắng và bất an biết bao, nhưng kết quả lần nào cũng vậy, không ai nghe máy.
Trần Gia Huy tắm rửa xong thay quần áo rồi xuống tầng, hắn nhìn thấy Dương Thảo Nguyên ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Mẹ nghe nói con đàn bà kia giờ vẫn chưa về à?”
Trần Gia Huy không nói gì, chỉ vào phòng bếp rót một cốc nước lạnh.
Dương Thảo Nguyên chán nản, “Con vẫn muốn đi tìm nó hả? Con ranh lăng loàn kia chắc đã cao chạy xa bay với thằng đàn ông nào rồi cũng nên!”
“Mẹ đừng nói người khác như vậy được không?” Trần Gia Huy nhíu mày.
Dương Thảo Nguyên kinh ngạc, “Huy! Con có biết mình đang nói gì không vậy?”
Trần Gia Huy mệt mỏi nhắm mắt lại, “Chút nữa con còn phải làm việc thêm, nếu không có chuyện gì quan trọng thì mẹ về nhà nghỉ đi.”
“Giờ con đủ lông đủ cánh rồi hả? Con dám đuổi mẹ đi vì nó hả?” Dương Thảo Nguyên tức run cả người, “Con bị điên à Huy? Con không nhớ mẹ nó đã tổn thương hai mẹ con mình thế nào hả?”
“Giờ con không muốn nói chuyện này.” Trần Gia Huy nói xong thì quay người cầm áo khoác và chìa khóa xe đi ra cửa.