CHƯƠNG 66: NGƯỜI TRONG VÒNG TAY BÙI QUỐC HUY
Có thể là do thiếu dưỡng khí nên đầu óc Ngô Huệ trống rỗng. Bàn tay to với những khớp xương rõ ràng lần theo vạt áo, luồn vào từ phía dưới cô, vết chai nơi lòng bàn tay dấy lên từng luồng sóng nhiệt trên da thịt cô.
Một giây sau, ngực cô được nới lỏng, gần như vào khoảnh khắc đó, nút áo ngực đã bị cởi bỏ. Bàn tay ấm áp ươn ướt chậm chạp ôm lấy, bao trọn điểm nhỏ đã thẳng đứng của cô.
Có một dòng điện lan truyền trong cơ thể Ngô Huệ, tiếng rên nhè nhẹ ngâm nga bật thốt khỏi môi cô như thể con mèo nhỏ yếu ớt mới sinh, cũng chính âm thanh này khiến cô sửng sốt, lý trí bắt đầu quay trở lại.
Hai ngón tay mạnh mẽ bỗng co lại, nắm lấy nơi hồng đào của cô.
Ngô Huệ mở đôi mắt mơ màng ra, khó khăn ngửa đầu, hơi thở rối loạn: “Đừng làm vậy...”
Bùi Quốc Huy ngước bắt, lặng lẽ nhìn cô, hai người nhìn nhau trân trối. Bàn tay của anh đang đặt trên nơi tròn trịa của cô không có ý định dời đi.
Ngô Huệ bị anh áp dưới người, mái tóc dài mềm mại tản mát trên sô pha, làn da trắng nõn có hai vết ửng hồng nhàn nhàn, cánh môi hơi sưng đỏ, bộ ngực lên xuống phập phồng vì thở dốc, đôi mắt tựa vì sao trong đêm. Áo của cô đã cởi hết, dưới chiếc rốn đáng yêu, khóa quần jean cũng được kéo mở. Trong chiếc quần jean mở rộng, loáng thoáng có thể thấy viền quần lót màu đen. Bàn tay còn lại của Bùi Quốc Huy đang đặt trên khóa quần của cô.
Người Ngô Huệ cứng còng, màu đỏ hồng trên người nhạt dần, cô giả bộ điềm tĩnh, run rẩy vươn tay, muốn che kín thân mình trơ trụi và tầm mắt của anh.
Bùi Quốc Huy chống người ngồi trên sô pha. Qua một hồi lâu, anh lại cúi xuống kéo cô đứng lên, anh móc lại áo ngực cô, vuốt áo cô xuống, đưa tay sờ nhẹ thân thể cứng nhắc của cô.
Ngô Huệ rụt người lại theo bản năng, hơi bài xích từng cái đụng chạm của anh.
“Ngại à?” Bùi Quốc Huy vén sợi tóc dài ra sau tai cô, giọng nói trầm ấm: “Không đùa với em nữa.”
Ngô Huệ không nhìn anh, giơ tay ôm hai đầu gối.
Bùi Quốc Huy cười khẽ, vuốt mái tóc đen của cô: “Sau này đừng nói những lời ấy với tôi.”
Ngô Huệ ngước mắt, nhìn đôi mắt sâu xa của anh, không biết nên nói gì.
“Anh Ba, anh đang ở đâu?”
Đúng lúc này, một giọng nam to rõ truyền tới, là Lâm Đức.
Ngô Huệ ngoảnh đầu sang bên kia sô pha, đứng dậy định rời khỏi phòng.
Cô vừa đi về phía cửa thì cửa phòng đã bị đầy vào từ bên ngoài, va vào Lâm Đức đang trực tiếp xông đến.
“Ai mà không có mắt thế này... Huệ à?”
Lâm Đức khó tin nhìn Ngô Huệ mặt đỏ bừng, sau đó lại nhìn ra phía sau cô, Bùi Quốc Huy đang vắt một tay trên ghế, thảnh thơi ngồi đó, anh ta lại liếc nhìn sắc mặt Ngô Huệ khác thường, thoáng chốc hiểu ra.
Thì ra hai người họ trốn ở đây tình chàng ý thiếp rồi...
Trong lòng Lâm Đức sáng tỏ, vẻ mặt lại nghiêm trang: “Huệ này, ăn cơm tối đi?”
Ngô Huệ chỉ muốn rời đi: “Em không đói, em đang bận nên đi đây.”
“Như vậy sao được.” Lâm Đức kéo Ngô Huệ lại: “Cùng ăn cơm đi, anh cũng có đói đâu.”
Ngô Huệ vội vàng đẩy tay anh ta ra: “Em thật sự rất bận, thôi để lần sau nhé anh Lâm.”
Lâm Đức chuyển thành níu vạt áo Ngô Huệ: “Em sợ bị Trần Gia Huy trông thấy à? Không sao đâu, anh vừa thấy bọn họ đi vào sảnh đồ ăn Trung, vậy thì chúng ta đi ăn cơm Tây, sẽ không chạm mặt đâu.”
“Có liên quan gì đâu, em thật sự có việc bận.” Ngô Huệ nghĩ hết cách từ chối.
Đôi mắt Lâm Đức xoay chuyển, cười hi hí như tên trộm: “Anh Ba đói bụng, còn mấy anh em khác nữa, Bảo Nam cũng ở đây nhé, đâu chỉ có anh và em đâu. Đi thôi nào, từ chối làm gì nữa...”
Ngô Huệ phản kháng vô dụng, bị Lâm Đức dắt đi về phía trước. Cô vừa quay đầu lại thì đối diện với tròng mắt đen của Bùi Quốc Huy đang liếc sang.
Mặt cô như bị bỏng, người cũng bị Lâm Đức kéo đi thật xa.
...
Ngô Huệ còn suy nghĩ trong lòng, nếu Lâm Đức hỏi vì sao cô lại ở cùng phòng với Bùi Quốc Huy thì nên giải thích như thế nào. Vậy mà Lâm Đức giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chăm chăm dẫn cô đến nhà ăn, đẩy cửa bước vào.
Khắp nơi đều là người, chén bát ngổn ngang, có người nghe thấy tiếng động thì nhìn sang. Nhưng cũng chỉ nhìn rồi thôi, sau đó lại lịch sự thu hồi tầm mắt, tiếp tục cắm cúi ăn cơm.
“Huệ này, em muốn ăn gì?” Lâm Đức kề sát người cô, hưng phấn hỏi: “Gì cũng có!”
Nói xong anh ta lại ngoảnh cô nhìn khắp nơi.
Ngô Huệ nhìn chiếc áo len nâu sẫm và quần jean màu lam nhạt trên người, lại nhình Lâm Đức bên cạnh mặt quần đỏ thẫm vào áo sơ mi xanh biếc, đột nhiên cảm giác mình cứ như đang dắt con chó săn vịt kiêu ngạo đi tản bộ.
“Đi theo anh, sắp gặp bọn họ rồi!” Lâm Đức nắm tay Ngô Huệ, đi vào trong góc.
Ba người đàn ông trẻ tuổi ngồi quanh một cái bàn, đang hào hứng trò truyện, ngẩng đầu thấy họ đều cười sằng sặc. Ba người ba nụ cười đều có điểm khác nhau nhưng lại cùng điểm chung là trai đẹp, vẫn có thể coi như ngọn gió trong lành.
Ngô Huệ chỉ quen biết Lý Bảo Nam, hai người còn lại thì chưa từng gặp mặt.
Một người trong số đó có làn da trắng nõn, hào hoa phong nhã đứng lên ôm Lâm Đức. Hiển nhiên anh ta cũng trông thấy Ngô Huệ đứng bên cạnh Lâm Đức, kinh ngạc nhướng mày: “Cô gái này là ai vậy?”
“Cô ấy à, là Ngô Huệ, bạn của anh Ba, cũng là em gái mới nhận của tôi.”
“Ồ, bạn của anh Ba à, có nghe nói.” Anh ta nở nụ cười thân thiện: “Xin chào, tôi là Kim Ngâm.”
Kim Ngâm á?
Ngô Huệ nhìn về Lâm Đức.
Lâm Đức hiểu ý, cười nói: “Tổ tiên người ta làm nghề khai thác khoáng sản.”
Ngô Huệ hoàn toàn im lặng. Cô đang suy nghĩ thì một chiếc điện thoại đưa đến trước mặt, cô khó hiểu ngẩng đầu lên, hóa ra là người còn lại.
Anh ta liếc Ngô Huệ, lấy lại điện thoại di động của mình, ngáp dài một cái, thái độ không thân thiện cho lắm.
“Anh ta là Hồ Khang, mới về mấy hôm trước. Bây giờ là bác sĩ kiêm giảng viên tâm lý học của đại học Bách Khoa.”
Lâm Đức lại hạ thấp giọng mấy phần: “Cậu ta hơi tự kỷ, trước kia không thế này đâu. Anh đoán là học tâm lý học muốn cứu vớt muôn dân, kết quả một bước sảy chân nên chết cả mình.”
Ngô Huệ nửa tin nửa ngờ, vừa rồi Hồ Khang đưa điện thoại viết hai chữ tới: Kim Ngâm.
Anh ta hiểu được cô hiểu lầm tên Kim Ngâm nên cố ý viết thành chữ để giải thích cho cô phải không?
Lý Bảo Nam cười ôn hòa: “Huệ, cùng ăn nhé.”
Cô cười yếu ớt, cùng Lâm Đức ngồi xuống.
“Lâm Đức, không phải cậu đi tìm anh Ba à, anh ấy đâu.” Kim Ngâm dùng nĩa xiên một miếng bò bít tết cho vào miệng, quay sang hỏi Lâm Đức.
Lâm Đức đang ăn, nói không rõ: “Anh Ba đang ở trong phòng nghỉ.”
Trái lại Lý Bảo Nam tò mò quét mắt sang Ngô Huệ đang uống nước trái cây: “Huệ, sao cô lại gặp Lâm Đức thế?”
Ngô Huệ cảm thấy tai mình nóng bừng: “Ở cửa.”
“Cửa nhà ăn à?” Lý Bảo Nam hỏi dồn, Hồ Khang nhìn cô với ánh mắt thấu hiểu.
“Cửa ở đây á?” Lý Bảo Nam lại hỏi ngược câu nữa, Hồ Khang lại nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.
Ngô Huệ cười trừ, Lâm Đức chủ động nói đỡ giúp cô: “Tôi bảo này các cậu làm gì thế! Ăn một bữa cơm mà cứ như điều tra nhân khẩu nhà người ta vậy, không biết Huệ hay xấu hổ à?”
Ngón tay Hồ Khang gõ trên bàn phím, tiếp theo đưa cho Lý Bảo Nam và Kim Ngâm xem.
Lý Bảo Nam cười dài, lắc đầu, ưu nhã cắt bò bít tết. Kim Ngâm ngẩng đầu, nhìn Ngô Huệ với ánh mắt sâu xa, đôi mày rậm cau lại.
Ngô Huệ cười ngại ngùng, luôn cảm thấy không khí trên bàn ăn có gì đó là lạ. Miếng bò bít tết bị cô cắt chằng chịt.
Lâm Đức là người đi đến đâu miệng cũng như loa phóng thanh, vừa nói chuyện vừa cười ha hả, rảnh rỗi lại lén lấy một miếng bò từ đĩa của Ngô Huệ. Anh ta ậm ờ nói: “Biết ngay thịt trong đĩa em ngon hơn.”
“Này, anh Ba đến kìa!” Kim Ngâm lơ đãng ngẩng đầu, tinh mắt trông thấy Bùi Quốc Huy đi từ cửa vào.
Bàn tay cầm dao của Ngô Huệ siết chặt, bắt đầu rịn mồ hôi, cô không cần quay đầu cũng cảm nhận được hơi thở của Bùi Quốc Huy.
“Huệ, em cứ nhìn con cua mãi, có phải muốn ăn không?”
Ngô Huệ vội vàng khoát tay: “Không cần lấy giúp em đâu, em ăn no rồi!”
Lâm Đức thấy Ngô Huệ lại đỏ mặt, chỉ ừ một tiếng rồi tiếp tục ăn bò bít tết, thỉnh thoảng lại liếc cô.
Bùi Quốc Huy đi tới bàn ăn, Lý Bảo Nam niềm nở kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra.
“Anh Ba, Lâm Đức nói anh không đói, bọn em còn tưởng anh không tới cơ!”
Bùi Quốc Huy đi vòng qua Ngô Huệ như thể không trông thấy cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lý Bảo Nam.
“Tôi không phải người sắt, làm gì có chuyện không ăn.”
Lâm Đức gọi nhận viên phục vụ đến ghi món cho Bùi Quốc Huy.
Kim Ngâm không khỏi trêu chọc anh: “Với sự hiểu biết của chúng ta về anh Ba, nên để cho nhân viên phục vụ mang bữa tối vào phòng mới đúng, làm gì có chuyện để anh ấy ngồi giữa nhà ăn ồn ào cùng chúng sinh phàm tục này được.”
“Tôi lập dị thế sao?” Bùi Quốc Huy trải xong khăn ăn, lịch sự nhấp hớp rượu, cười trừ, sau đó liếc sang Ngô Huệ: “Không phải mọi người mời tôi tới à?”
Ngô Huệ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt chan chứa nét cười của Bùi Quốc Huy càng tươi tắn hơn dưới ngọn đèn thủy tinh chiếu rọi.
Cô lặng lẽ quay đầu đi, cúi đầu tiếp tục ăn nốt vào miếng bò bít tết còn lại của mình.
Lâm Đức lại xiên một miếng từ đĩa cô: “Huệ này, ngày mai em có bận gì không?”
“Bọn tôi hẹn lái ca nô ra biển câu cá, cô đi cùng không?” Lý Bảo Nam hỏi.
Lâm Đức ồn ào: “Nam nữ phối hợp làm việc mới không mệt, nếu Huệ cũng đi cùng, nhất định tôi sẽ dồi dào sức lực.”
Kim Ngâm lừ Lâm Đức: “Da mặt cậu đúng là sắp bằng tường thành rồi.”
“Có ngon thì cậu cũng kiếm bạn gái đi cùng đi!”
Ngô Huệ nhìn Lâm Đức vênh váo đắc ý, không hiểu sao anh ta lại hào hứng đến thế.
“Huệ này, có rảnh không? Đi cùng nhé?” Lý Bảo Nam mời Ngô Huệ.
“Ngày mai tôi có chút việc bận, khả năng không có thời gian rảnh.”
“Vậy à...” Lâm Đức cúi thấp đầu: “Vậy thì tiếc quá.”
Ngô Huệ cười ngượng ngùng. Những lời này chẳng qua là lời khách sáo thôi, bởi vì luận về công lẫn tư, cô vẫn nên giữ một khoảng cách với Bùi Quốc Huy.
“Các anh cứ từ từ ăn nhé, tôi xin phép đi trước.”
Ngô Huệ đặt dao xuống và đứng dậy, tầm mắt của những người còn lại đổ dồn hết lên người cô.
Lâm Đức đâu bằng lòng thả người: “Huệ, anh còn chưa ăn xong đâu!”
Anh ta nói xong, lại lấy một miếng cà rốt trong đĩa cô, cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
“Có phải gái đẹp có điểm đặc biệt nào đó mà miếng cà rốt trong đĩa cô ấy cũng ngon đến vậy.”
Khóe mắt Ngô Huệ giần giật, nhưng vẫn lúng túng ngồi xuống ghế trước ánh mắt mọi người.