CHƯƠNG 59: LẠP XƯỞNG ĐÀI LOAN...
“40,3 độ? Trời ơi, nhiệt độ lại cao vậy sao?”
Bùi Quốc Huy ngước mắt, dưới ánh đèn đôi mắt đen bóng, trông như mã não quý báu, chói lòa mắt.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, chỉ im lặng nhìn cô.
Ngô Huệ hơi bất an, nhìn bộ dạng này của anh, chắc sẽ không sốt đến nỗi xảy ra chuyện chứ…
“Tôi lái xe đưa anh đến bệnh viện!”
Bùi Quốc Huy: “Không sao, tôi ngủ một lát là được.”
Ngô Huệ sao có thể đồng ý: “Không được, anh sốt cao như thế, tôi sao có thể yên tâm rời đi chứ.”
“Em không cần lo lắng, lát tôi gọi điện thoại kêu Lâm Đức qua.”
“Vậy tôi gọi luôn bây giờ vậy.”
Ngô Huệ nghĩ thầm loại đàn ông chỉ quan tâm đến sự nghiệp như Bùi Quốc Huy, kỹ năng sống ít nhiều cũng có thiếu sót, miệng anh nói kêu Lâm Đức đến nhưng ai biết là nói thật hay chỉ để gạt cô.
Nhưng, cô gọi rất nhiều lần, điện thoại của Lâm Đức luôn trong trạng thái tắt máy.
“Sao có thể như vậy chứ...” Ngô Huệ than thành tiếng, không tin gọi thêm mấy lần.
Bùi Quốc Huy hắng giọng: “Chắc là điện thoại hết pin rồi.”
Ngô Huệ nhìn bộ dạng tinh thần không ổn của anh, thực sự không yên lòng: “Tôi đưa anh đi khám bệnh nhé?”
Bùi Quốc Huy cố chấp lắc đầu: “Thực sự không cần mà, tôi nghỉ ngơi một chút là được.”
Ngô Huệ nhớ lại Lâm Đức có nói với mình, Bùi Quốc Huy không thích tiêm với uống thuốc, bây giờ thấy anh làm sao cũng không chịu đến bệnh viện khám bệnh, cũng hiểu ra đây là lời thoái thác.
“Vậy tôi dìu anh lên tầng nghỉ ngơi.”
Ngô Huệ cất điện thoại, đưa tay ra: “Chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt anh dừng trên cánh tay thon dài trắng nõn của cô, cụp mắt lại, sau đó duỗi tay ra nắm chặt lấy tay cô.
Thân hình cao lớn của Bùi Quốc Huy cứ ngồi bất động.
Ngô Huệ đành cúi người kéo anh lên, cơ thể liền nghiêng đến trước mắt Bùi Quốc Huy.
Cổ áo sơ mi trên người khá rộng, theo cơ thể hạ thấp của cô, cảnh xuân bên trong lúc ẩn lúc hiện, nơi đẹp đẽ mềm mại lơ đãng xẹt qua chóp mũi Bùi Quốc Huy, mùi thơm ngát sau khi tắm xông vào mũi, anh quay mặt đi.
Lúc kéo Bùi Quốc Huy đứng dậy, Ngô Huệ dùng hết sức lực, kết quả vẫn không ăn nhằm gì, cả người lảo đảo ngã xuống đất.
“Cẩn thận!” Bùi Quốc Huy đưa tay đỡ lấy cô.
Ngô Huệ chịu lực lao vào khuôn ngực gầy gò như lại có bắp thịt rõ ràng của anh, mẫn cảm cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như thiêu như đốt dưới áo ngủ của anh, tim đập bỗng nhanh hơn, cả người cũng không còn được tự nhiên.
Bùi Quốc Huy lại không nói gì buông lỏng cô ra: “Không sao chứ?”
Nói xong, lại là một đợt ho khan.
Ngô Huệ thấy anh biểu cảm như thường, thầm cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi: “Không sao, một mình anh lên tầng chắc được chứ?”
Bùi Quốc Huy nhếch cánh môi, tận sâu trong đôi mắt sâu thẳm có sự dịu dàng: “Bệnh của tôi đâu có nghiêm trọng đến vậy.”
“Đúng rồi, nhà anh có cồn không”
Bùi Quốc Huy khẽ nhếch chân mày: “Cồn?”
Ngô Huệ: “Anh không muốn đến bệnh viện, vậy chỉ đành dùng cách vật lý để giảm nhiệt, dùng cồn chà sát, có thể giảm nhiệt độ hiệu quả đó.”
“Không có cồn.” Bùi Quốc Huy chỉ vào tủ rượu bên cạnh: “Rượu trắng được không?”
Ngô Huệ nhìn Bùi Quốc Huy, ánh mắt anh nhì qua vô cùng dịu dàng, cho nên khiến cô không cách nào nhìn thẳng.
“Chắc là có thể, anh lên tầng trước đi, tôi lên sau."
Ngô Huệ trốn vào nhà bếp, đi tới bồn rửa bát, mở khóa vòi nước, hứng nước té lên mặt, cô vuốt ve khuôn mặt đang nóng bừng của mình, hít thở sâu, làm ổn định tâm trạng mới bưng cháo lên tầng.
Cô gõ cửa, hồi lâu không có tiếng trả lời, không khỏi nghĩ rằng chẳng lẽ Bùi Quốc Huy té xỉu rồi?
“Anh Bùi…”
Giây phút cô đẩy cửa bước vào, cửa phòng tắm cũng mở ra.
Ngô Huệ ngẩng đầu, đầu tiên là một đôi chân dài săn chắc đập vào mắt, cô lập tức ngẩn người tại chỗ.
Đèn trong phòng ngủ mờ ảo chiếu lên cơ thể mang theo đầy bọt nước đang trần trụi đầy nam tính, lấp lánh rực rỡ như những viên kim cương.
Bờ vai rắn chắc rộng lớn, thắt lưng đường nét rõ ràng, hai chân thon dài, còn có thứ nào đó không thích hợp với trẻ nhỏ giữa hai đùi... Tất cả đều trong nháy mắt, nhanh chóng chợt hiện trong tròng mắt của cô.
Ngô Huệ đứng ở cửa, đôi tay bưng bát bất giác run run.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô liền giả bộ bình tĩnh quay mặt đi, kết quả vừa hay nhìn vào gương thử đồ treo trên tường trong phòng ngủ.
Trong gương, cơ thể tuyệt đẹp mà khỏe mạnh của Bùi Quốc Huy phản chiếu trong đó, anh như không phát hiện ra sự hiện diện của cô, không những không hoảng loạn, ngược lại sắc mặt vẫn lạnh lùng đi tới trước giường, cầm quần đùi đặt trên đó.
Phần lớn mọi người đều sẽ mặc xong quần áo ở trong nhà tắm rồi mới đi ra ngoài, không ngờ Bùi Quốc Huy lại... Anh lại...
Có lẽ, anh nhất thời không nhớ ra trong biệt thự còn có một người phụ nữ.
Ngô Huệ lập tức dời ánh mắt rơi trên gương đi, ngực như bị người tóm lấy hô hấp dồn dập.
“Sao vậy?” Giọng nói dễ nghe mang theo chút dịu dàng truyền đến từ đỉnh đầu.
Ngô Huệ đột nhiên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Bùi Quốc Huy chẳng biết từ lúc nào đã đi đến bên người cô.
Trên người anh chỉ có một chiếc quần đùi lót, mái tóc đen vừa gội xong vẫn còn bọt nước, cơ bắp màu đồng cổ hiện lên một chút ửng hồng sau khi tắm, bắp thịt trên người rắn chắc cứng cáp, rất có cảm giác sức mạnh.
Bùi Quốc Huy là loại người mặc đồ thì lịch sự, cởi đồ ra lại rất có mùi vị đàn ông.
Ngô Huệ hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, chưa từng nghĩ...
Cô đã quên, cô và Bùi Quốc Huy cách nhau rất gần, cô vừa cúi đầu, ánh mắt khó tránh liền rơi xuống chiếc quần lót anh đang mặc.
Trong đầu không tự chủ nghĩ đến khu rừng màu đen đó...
Mặc dù cô lập tức nhắm mắt lại, nhưng hình ảnh liên quan đến thứ đó vẫn hiện lên trong đầu…
Lạp xưởng Đài Loan.
“Nghĩ gì thế, sao lại mất hồn vậy?”
Ngô Huệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bùi Quốc Huy, muốn xua đuổi chút ký ức kia ra ngoài, nhưng dù thế nào cũng không làm được.
Chẳng những màu ngăm đen, có chút không giống với làn da khỏe mạnh màu đồng cổ của anh.
Hình dạng dường như cũng có vẻ...
Dường như không liên quan đến vẻ bề ngoài nhã nhặn lịch sự của anh...
“Mặt đỏ như vậy, lẽ nào cũng bị bệnh rồi ư?”
Khi bàn tay của Bùi Quốc Huy đặt lên trán cô, Ngô Huệ lập tức lùi một bước như bị điện giật.
Thấy anh biểu cảm tự nhiên, Ngô Huệ quẫn bách không biết nên làm thế nào cho phải.
“Anh ăn cháo không, tôi xuống dưới dọn dẹp chút.”
Điện thoại có cuộc gọi đến, là Đỗ Thu Thảo đi công tác trở về.
“Huệ, tớ mang về nhiều lạp xưởng Đài Loan lắm, lúc nào rảnh thì qua bên này lấy về nhé.”
Đỗ Thu Thảo vô cùng hào hứng, đôi mi thanh tú của Ngô Huệ nhíu lại: “Không cần, cậu tự ăn một mình đi.”
“Không phải cậu nói thích ăn sao, tôi mới lặn lội nghìn dặm xa xôi mang về đó, trước đây...”
“Tớ nói không cần, Đỗ Thu Thảo, không có việc gì thì tớ gác máy nhé.”
Ngô Huệ trong lòng lo lắng, liền cúp điện thoại.
Lạp xưởng Đài Loan... Lạp xưởng Đài Loan...
Ngô Huệ phiền muộn vỗ gương mặt của mình, lại vục chút nước lên mặt, nhưng sự khô nóng trong lòng vẫn không biến mất.
...
Ngô Huệ bước vào phòng ngủ, liếc nhìn Bùi Quốc Huy đang tựa ở đầu giường húp cháo.
Tuy bị bệnh, nhưng động tác lại nhã nhặn không khác gì ngày trước, không ngừng lật tạp chí.
Trên người anh đã mặc áo ngủ.
Bùi Quốc Huy sau khi nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngô Huệ xách túi xách đứng ở bên cửa.
Anh kinh ngạc: “Đứng đó làm gì, vào đi.”
“Anh Bùi, khuya lắm rồi, tôi phải về rồi.”
Ngô Huệ ánh mắt mất tự nhiên nhìn qua, gương mặt hiện lên chút đỏ ửng, dường như trong phòng ngủ có thứ khiến cô sợ hãi.
Bùi Quốc Huy đặt thìa buông: “Bên ngoài mưa vẫn chưa ngớt.”
“Không sao, sau khi về nhà tôi sẽ tắm lại, bếp đã dọn sạch sẽ rồi, còn bộ quần áo này, chờ sau khi giặt xong tôi trả lại cho anh, anh chú ý giữ gìn sức khỏe, tạm biệt.”
Ngô Huệ lễ phép gật đầu với Bùi Quốc Huy, sau đó xoay người rời đi như đang chạy trốn.
Nhưng...
Ngô Huệ thất vọng nhìn chằm chằm cửa biệt thự, thử rất nhiều lần, nhưng chốt cửa vẫn không mở được.
Tại sao lại như vậy?
Ngô Huệ chưa từ bỏ ý định lại thử mấy lần nữa, nhưng vẫn không có động tĩnh.
Cô nhìn cánh cửa vẫn không nhúc nhích, đầu óc hoang mang, không đúng, vừa rồi vẫn có thể vào mà.
Bất đắc dĩ, Ngô Huệ không thể làm gì khác hơn là vác mặt lên tầng lần nữa.
“Anh Bùi, cửa nhà anh… Tôi không mở được.”
Bùi Quốc Huy thu ánh mắt trên tạp chí lại, liếc nhìn cô: “Thật ư?”
Ngô Huệ như để chứng minh ra sức gật đầu: “Anh có thể xuống phía dưới xem thử không?”
Bùi Quốc Huy ho nhẹ một tiếng, sau đó vén chăn lên rồi xuống giường.
...
Ngô Huệ đứng ở hành lang, nhìn khóa cửa bị Bùi Quốc Huy thao túng không chớp mắt.
Một lát sau, Bùi Quốc Huy quay đầu: “Hình như hệ thống bảo vệ của biệt thư bị động vào rồi.”
Ngô Huệ mắt trợn tròn nhìn Bùi Quốc Huy, chờ anh nói sau đó.
Bùi Quốc Huy bất đắc dĩ thở dài, tinh thần có chút đồi bại: “Cần có điều khiển từ xa mới có thể mở.”
“Vậy…” Ngô Huệ lập tức muốn hỏi điều khiển từ xa ở đâu.
Bùi Quốc Huy nói tiếp: “Tôi mới chuyển đến đây chưa quá hai ngày, điều khiển từ xa chắc là ở chỗ mẹ tôi.”
Mẹ của Bùi Quốc Huy là Mộc Vinh, nếu không có gì đột xuất xảy ra thì Mộc Vinh hiện tại chắc đang nghỉ ngơi ở viện quân khu.
Ngô Huệ liếc nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ, lại nhìn chằm chằm cửa lớn đóng chặt, vừa bất đắc dĩ lại vừa sợ hãi.
Nếu đêm nay không mở được cửa...
“Không sao, biệt thự có rất nhiều phòng, khụ khụ, em có thể cứ ở lại đây trước.”
Ngô Huệ càng nghĩ càng thấy không được thỏa đáng, nói sao đi nữa thì họ cũng là người có gia đình rồi, cô nam quả nữ cùng ở một nhà, dù không có ai biết thì trong lòng cũng thấy khó chịu, kỳ lạ không nói lên lời.
Bùi Quốc Huy thấy cô do dự, đoán được cô đang băn khoăn điều gì, cười yếu ớt nói: “Em sợ tôi sẽ làm gì em hả?”
“Không…” Ngô Huệ ngượng ngùng giải thích: “Chẳng qua tôi cảm thấy ở lại đây không được thích hợp cho lắm.”
“Sao mà không thích hợp?”
Ngô Huệ nhìn biểu cảm thản nhiên của Bùi Quốc Huy, nhất thời lại không nói lên lời.
“Lên phòng cho khách xem xem.”
Bùi Quốc Huy thu lại sự ủ rũ trong mắt mình, dẫn đường đi lên tầng hai.
Ngô Huệ không cam lòng liếc nhìn cửa, đau đầu vỗ trán, cuối cùng bước đuổi theo bước chân anh.
...
“Giờ cũng muộn rồi, thời tiết cũng không tốt, ngày mai tôi bảo mẹ tôi mang điều khiển từ xa đến.”
Bước chân Bùi Quốc Huy khựng lại, dừng lại, ánh mắt dịu dàng giải thích.
Trong lòng Ngô Huệ cho dù có tức đi nữa, cũng không tiện trút giận lên bệnh nhân nhã nhặn có lễ phép.
Huống hồ, hệ thống phòng trộm bị khóa, cũng không phải là lỗi của Bùi Quốc Huy.
Muốn trách, chỉ có thể trách vận may của cô quá kém.
“Không sao, có điều đêm nay đã quấy rầy anh rồi.”
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Bùi Quốc Huy khẽ cười thành tiếng, rời khỏi phòng cho khách, cẩn thận đóng cửa lại cho cô.
Trong phòng cho khách chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng không đủ, Ngô Huệ bật “tách” đèn treo ở giữa phòng lên.
So với phòng ngủ xa hoa cao quý của Quốc Huy, trang trí trong phòng khách đơn giản hơn rất nhiều.
Ngô Huệ mở ngăn tủ ra, tìm hết mọi ngóc ngách trong phòng cho khách, lại không thể tìm thấy chăn và gối đầu.
Cô nhìn chiếc giường cao cấp không có vật gì, bất đắc dĩ nhắm mắt.
Ngô Huệ thầm nghĩ không muốn quấy rầy Bùi Quốc Huy nghỉ ngơi, nhưng...