CHƯƠNG 57: SAY MÀ ANH CÒN LÀM ĐƯỢC CHUYỆN ĐÓ SAO?
Ngô Huệ khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, lại nói: “Anh có chuyện gì?”
Trần Gia Huy vẫn không nói lời nào, dường như đang giận lẫy, khiến người ta cảm thấy vô cùng không tự nhiên.
Ngô Huệ muốn thoát khỏi bàn tay hắn, hắn mới phá vỡ sự im lặng: “Vừa rồi cô ở cùng ai?”
“Lâm Đức.” Ngô Huệ không có ý giấu giếm: “Anh ta đến thăm Ngô Hải, tôi tiễn anh ta xuống tầng.”
Trần Gia Huy bắt đầu nhíu mày kiếm: “Từ lúc nào cô thân thiết với Lâm Đức như vậy?”
“Hôm qua tôi đến quân khu tìm anh, dì Thúy nói không có ai là Ngô Huệ, bảo binh sĩ báo cảnh sát, cũng may gặp Lâm Đức ở cổng chính, anh ta đi tìm bác sĩ Lâu đến cứu giúp Ngô Hải, bây giờ tới đây thăm bệnh, chỉ đơn giản như vậy thôi, anh còn gì không rõ mà muốn biết không?”
Ngô Huệ lạnh nhạt nhìn lại Trần Gia Huy, con ngươi đen trong sáng khiến Trần Gia Huy khó khăn rời mắt trước.
Giống như điện giật, hắn vội vàng buông Ngô Huệ ra.
Cô nói rất đơn giản, thậm chí không tủi thân, hắn lại có thể tưởng tượng ra được sự tủi nhục mà cô phải chịu ở nhà họ Dương ngày hôm qua.
“Tối qua, xin lỗi, tôi…” Trong mắt Trần Gia Huy là sự áy náy.
Ngô Huệ lấy ra chiếc đồng hồ nam từ trong túi đeo bên người, đưa tới tầm mắt hắn: “Đồ của anh.”
Sắc mặt Trần Gia Huy biến đổi kịch liệt, trong con ngươi phóng đại là sự sững sờ.
“Vừa nãy có một người phụ nữ nhờ cô trông trẻ đưa lên, cô ta nói, sáng sớm anh đi vội quá, quên mang theo.”
Ngô Huệ thấy hắn không nhận đồng hồ, khom lưng đặt trên ghế dài bên cạnh, hai tay xoa bờ vai, xoay người trở về.
“Cô ấy là mối tình đầu của tôi, vì nguyên nhân gia đình mà ra nước ngoài du học, bây giờ cô ấy đã kết hôn rồi, mới gặp cô ấy đúng là tôi có chút mê ly, nhưng sau đó… Sau này tôi sẽ không dây dưa mập mờ với cô ấy nữa.”
Trần Gia Huy đuổi tới trước mặt cô, hai tay vịn bả vai cô mà nói.
Ngô Huệ ngước mắt, thản nhiên ừ một tiếng, vẻ mặt thờ ơ như là chuyện không hề liên quan đến mình.
“Tối qua… Là một sự nhầm lẫn, tôi say, tôi cũng không rõ tại sao di động lại tắt máy…”
“Say mà anh còn làm được chuyện đó sao?”
Trần Gia Huy đỏ mặt, không thể tin mà nhìn Ngô Huệ với ánh mắt xa xăm.
Đây là câu nói chua xót nhất mà cô nói từ khi bọn họ quen biết tới nay.
“Trần Gia Huy, trong lòng anh có phải vẫn luôn coi tôi là kẻ ngu không?”
Ngô Huệ cười tự giễu một cái: “Có một số việc tôi im lặng không có nghĩa là tôi không biết, đối với việc biết rõ từng chuyện, tôi thà làm một kẻ ngu không biết gì cả, chỉ là sau này sẽ không thế nữa…”
“Nếu anh mệt thì về nghỉ trước đi.” Trần Gia Huy muốn kéo cô lại.
Ngô Huệ giấu tay ra sau lưng, kéo dài khoảng cách, nhìn hắn: “Dừng lại ở đây đi, vạch mặt đều không có lợi với cả hai, nếu như vì vậy mà phải nhờ đến tòa án sẽ tổn hại đến thể diện của nhà họ Trần.”
Ngô Huệ nhắm mắt, nhưng hắn vẫn thấy sự đau xót giấu trong đáy mắt cô, tất cả những điều này đều là hắn mang tới.
Trần Gia Huy nắm tay thành quyền.
“Chuyện ly dị, sau khi tiệc du thuyền kết thúc sẽ bàn bạc lại.”
Hắn khó khăn nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy cổ họng khô đắng: “Tiệc lần này sẽ có rất nhiều người tai to mặt lớn tham gia, là một hoạt động từ thiện, vào thời điểm quan trọng này, bố không muốn Trần thị truyền ra bất kỳ tin tức tiêu cực gì.”
Ngô Huệ: “Chút thời gian này tôi có thể đợi, đơn ly dị anh viết hay là tôi?”
Ánh mắt Trần Gia Huy lóe lên, không hề nói gì.
“Vậy tôi sẽ để luật sư làm, đến lúc đó có ý kiến gì có thể bàn bạc.”
Ngô Huệ vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, để lại hắn cứng đơ người ngồi xuống.
…
Ngô Huệ dựa lưng vào cửa, đứng thẳng bất động hồi lâu, đợi tâm trạng yên ổn lại một chút mới đi vào.
Ngô Hải lại dựa vào giường ngủ rồi, trong tay vẫn đang cầm miếng táo nhỏ.
Ngô Huệ gạt tay anh lấy miếng táo ra, cầm khăn mặt lau sạch tay anh, đắp kín góc chăn cho anh.
Buổi tối, Ngô Huệ và Ngô Hải cơm nước xong bảo cô trông trẻ ở lại, mình thì lái xe về biệt thự Thanh Thủy.
Biệt thự tối tăm một mảnh, chỉ có người trông trẻ ở nhà một mình.
“Cô chủ, cậu chủ gọi điện nói làm thêm giờ, có thể đêm nay không về.”
Đây là lần đầu tiên Trần Gia Huy nhắn hắn không về.
Ngô Huệ cười nhạt với người trông trẻ: “Được, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Ngô Huệ trở lại phòng ngủ, cởi áo khoác ra, đang định đi tắm thì di động đột nhiên truyền đến tiếng tin nhắn.
Cô cầm lấy, mở ra.
Đầu số là của thành phố Xuân Sơn, có điều dãy số rất lạ.
“Về nhà chưa?”
Ngô Huệ không nhớ ra đối phương là ai: “Ai vậy?”
Vài giây ngắn ngủi, lại có tin nhắn trả lời lại: “Lâm Đức.”
Biết là anh ta, Ngô Huệ buông lỏng cảnh giác, gõ chữ lại: “Vừa về nhà, đúng rồi, anh Bùi khỏe lại chưa?”
Di động rơi vào im lặng, đúng lúc Ngô Huệ cho rằng đối phương sẽ không trả lời, đang định đi tắm thì lại vang lên một tiếng.
“Tình hình của anh ba không tốt, bệnh như núi đổ, nằm không nhúc nhích được.”
Bùi Quốc Huy bị bệnh chung quy là vì cô, trong lòng Ngô Huệ mơ hồ áy náy.
“Đã uống thuốc chưa? Nếu thật sự nghiêm trọng thì phải đến bệnh viện khám mới được.”
Lâm Đức trả lời rất nhanh: “Anh ba vẫn luôn ghét tiêm và uống thuốc.”
Trong đầu Ngô Huệ đột nhiên hiện lên những đám trẻ bị bố mẹ đè xuống khóc oa oa, cô bật cười, đầu ngón tay nhỏ dài khẽ ấn bàn phím, gõ ra mấy chữ: “Sao anh ấy lại giống một đứa trẻ như thế?”
Bên kia lại im lặng hồi lâu, sau đó màn hình hiện ra một hàng chữ: “Chắc là anh ba sốt rồi.”
Tim Ngô Huệ đột nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy rất cần phải khuyên Bùi Quốc Huy đến bệnh viên, cho dù kết quả thế nào, ít ra cô cũng phải có trách nhiệm này, cộng thêm lời nói hôm nay của Lâm Đức, Ngô Huệ càng cảm thấy mình và Bùi Quốc Huy đều là nạn nhân của hôn nhân.
Chỉ là, điện thoại vừa mới tút một tiếng đã bị tắt.
Một tin nhắn nhanh chóng đến: “Sao đột nhiên lại gọi điện?”
Ngô Huệ nhíu mày: “Anh không tiện nghe điện thoại sao?”
“Anh ba vừa mới vào giấc, anh ấy ngủ không sâu, tôi sợ sẽ đánh thức anh ấy.”
Ngô Huệ gật đầu hiểu: “Ừ, vậy đêm nay anh chăm sóc anh ấy cho tốt.”
Lâm Đức trả lời: “Không sao đâu, chỉ là hôm nay trùng hợp người trông trẻ lại nghỉ, tôi không biết nấu cơm, sợ lát nữa anh ba tỉnh dậy đói bụng, mấy năm nay anh ấy ở nước ngoài, không ai chăm sóc, dạ dày cũng suýt bị hỏng mấy lần.”
“Xung quanh chắc phải có đồ ăn ngoài chứ?”
“Cái này thì tôi không để ý, bỏ đi, cùng lắm là cho anh ấy uống nước, nhịn một tí cũng qua.”
Ngô Huệ gật đầu: “Xem ra chỉ có thể như vậy, lần sau nhớ là chuẩn bị thêm chút nguyên liệu nấu ăn ở nhà.”
Tiếp theo không có tin nhắn nào tới nữa.
Ngô Huệ ngồi một lúc trên giường, nhìn chằm chằm màn hình di động đen ngòm, chẳng biết tại sao cô cảm thấy có vẻ như Lâm Đức trở nên không vui, chỉ là quan hệ giữa bọn họ không thân thiết, cô cũng không tiện quan tâm quá mức.
Ngô Huệ đặt di động lên tủ đầu giường, đứng dậy đến phòng tắm tẩy trang.
Khi cô lau tóc từ trong phòng tắm đi ra đã là mười giờ đêm, cô đi tới bên giường ngồi xuống.
Khóe mắt liếc sang ánh đèn điện thoại nhấp nháy.
Cô cầm lên mở khóa, bên trong quả nhiên có thêm một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn vô cùng ngắn gọn: “Huệ, cháo nấu thế nào?”
Tin nhắn đã gửi tới hơn nửa tiếng.
Ngô Huệ ngây ra, chần chừ một lúc vẫn hỏi như cũ: “Anh muốn nấu cháo sao?”
Tốc độ trả lời của bên kia cực nhanh: “Ừ, anh ba dậy rồi, thể lực không chống nổi, phải cho anh ấy ăn chút gì đó.”
“Vậy trong nhà có thứ gì có thể nấu?” Ngô Huệ quan tâm trả lời, thực ra cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Lâm Đức lại nói: “Không nhìn thấy, thật sự không được thì để anh ba nhịn thôi, dù sao đói cũng không chết được.”
Ngô Huệ nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình, đột nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, ngẩng đầu nhìn bóng đêm đen như mực ngoài cửa sổ, do dự một lúc, soạn xong một tin nhắn, thầm nghĩ không thích hợp lắm lại xóa đi, một lúc sau mới gửi một tin đi…
“Địa chỉ chỗ anh là gì, tôi mua ít nguyên liệu nấu ăn đưa tới cho anh vậy.”
Đầu bên kia nhanh chóng nhắn lại địa chỉ cụ thể.
Tiếp theo là một âm thanh “tinh tinh” vang lên, tin nhắn mới: “Nếu không tiện thì thôi cũng được.”
“Không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được, coi như là lái xe giải tỏa một chút được rồi.”
Ngô Huệ vội vàng mặc quần áo tử tế, cầm túi xách và khóa xe xuống tầng.
Siêu thị sắp đến giờ đóng cửa rồi.
Người trông trẻ nghe thấy tiếng vang, mắt đã buồn ngủ dính lại mà bật đèn phòng khách: “Cô chủ?”
“Tôi có việc ra ngoài một chút, về nhanh thôi.”
Ngô Huệ thay giày ở hành lang, tiếp theo đẩy cửa đi ra ngoài, khởi động xe rời đi.
Người trông trẻ mơ màng lẩm bẩm một câu, ngáp rồi về phòng ngủ tiếp.
Ngô Huệ đến chỗ ở của Bùi Quốc Huy thật ra không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản muốn đưa nguyên liệu nấu ăn.
Nếu Bùi Quốc Huy ở nhà một mình, cô nhất định sẽ không đi, nhưng có Lâm Đức ở đó, đối với Lâm Đức, tuy tuổi còn lớn hơn Ngô Huệ, nhưng cô theo bản năng mà coi anh ta như một người em trai.
Vì vậy, khi em trai gặp phải khó khăn, Ngô Huệ không ngần ngại muốn đi hỗ trợ.
Suy nghĩ của Ngô Huệ rất đơn giản, đưa nguyên liệu nấu ăn đến chỗ ở xong lập tức đi ngay, như vậy chắc sẽ không có phiền phức gì sau đó.
Không ngờ rằng, khi cô mua xong đồ từ siêu thị đi ra ngoài, trời lại lất phất mưa.
Ngô Huệ không mang ô theo, trên người bị ướt mưa mới vào xe, tóc đen ẩm ướt lõa xõa dính trên mặt, cô dùng khăn mặt lau qua quýt rồi lái xe về phía biệt thự của Bùi Quốc Huy.
Sau một khắc đồng hồ, Ngô Huệ đến bên ngoài cửa biệt thự, mưa rất lớn, cô đội mưa xuống xe, lúc chạy đến cửa biệt thự hắt xì một cái, tiếp theo nhấn chuông cửa, đợi một lúc lâu mới có người mở cửa.
Ánh đèn vàng vọt từ khe cửa khẽ tỏa ra.
Ngô Huệ ngẩng đầu, có sự sững sờ chốc lát, bóng dáng rơi vào tầm mắt cô là Bùi Quốc Huy đang mặc áo ngủ.
Giống như vậy, Bùi Quốc Huy nhìn thấy Ngô Huệ đột nhiên xuất hiện ở cửa biệt thự cũng có chút kinh ngạc.
“Sao em lại…”
Giọng nói Bùi Quốc Huy có chút khàn khàn, ánh mắt anh rơi xuống giọt nước đang nhỏ bên chân cô, nhíu mày kiếm lại, mở miệng muốn nói lại bật ra mấy tiếng ho khan, gương mặt đẹp trai có chút mất tự nhiên mà đỏ ửng lên, giống như thật sự bị ốm.
Ngô Huệ lắc lắc cái túi trong tay mình: “Tôi tới đưa nguyên liệu nấu ăn cho Lâm Đức, anh ta đâu?”
“Cậu ra vừa mới đi xong.” Bùi Quốc Huy nhẹ nhàng đáp lại một câu, lại ho nhẹ hai tiếng.
“Không phải anh ta muốn nấu cháo cho anh ăn sao?”
Ngô Huệ đột nhiên cảm thấy Lâm Đức là một người không có lề lối gì, bảo cô đưa nguyên liệu nấu ăn qua đây, mình lại đi mất.
Bùi Quốc Huy xoa xoa chân mày: “Ông ngoại cậu ta không khỏe, gọi cậu ta về xem thử.”
Ngô Huệ thấy sức khỏe anh suy yếu, quan tâm hỏi: “Anh sốt rồi, đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ai nói với em tôi sốt?”
Sắc mặt Bùi Quốc Huy đỏ lạ thường, nhưng lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, có điều lại không ngừng ho.
“Lâm Đức gửi tin nhắn nói.” Ngô Huệ nhìn áo ngủ trên người anh không dày lắm, ngoài trời mưa sa gió giật, cô tiến lại gần cửa: “Anh mau vào trong nghỉ ngơi đi, những nguyên liệu nấu ăn này… anh xách vào theo đi.”