Trả Thù Xoay Vòng

Chương 56: CHƯƠNG 56 NHƯ VẬY TÔI CÓ NGUY HIỂM ĐẾN TÍNH MẠNG KHÔNG_




CHƯƠNG 56: NHƯ VẬY TÔI CÓ NGUY HIỂM ĐẾN TÍNH MẠNG KHÔNG?

Có ánh mặt trời ban mai chiếu xuống mặt Ngô Huệ, giống như thiên sứ nhỏ đang nhảy nhót, cánh môi Ngô Huệ mím chặt, nheo mắt lại, trên mặt thể hiện rõ nụ cười nhạt nhẽo.

Lâm Đức thấy vậy lại không khỏi cau mày.

Ngô Huệ là gương mặt trái xoan điển hình, cằm nhọn, đôi môi vốn đỏ tươi có chút trắng bệch.

Hình như có chút không đủ dinh dưỡng.

“Trên mặt tôi dính gì sao?”

Như cảm thấy được Lâm Đức nhưng mắt nhìn, Ngô Huệ quay đầu, đúng lúc nhìn thấy anh ta đang nhìn mình như có điều suy nghĩ.

Lâm Đức có chút bối rối, vội vàng quay mặt đi, ánh mắt lúng túng nhìn vào nơi khác.

Anh ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Cô cũng nên tăng cường luyện tập.”

“Môn thể dục của tôi trước giờ đều chưa đủ tiêu chuẩn.” Ngô Huệ cười đáp lại một câu.

Rõ ràng đang bàn luận vấn đề nhẹ nhàng, Lâm Đức lại không nhẹ nhõm nổi.

Anh ta ngồi xuống cạnh Ngô Huệ: “Có từng nghe một truyện cười không?”

Ngô Huệ nghiêng đầu nhìn anh ta.

Lâm Đức lẩm bẩm nói: “Có một người mẹ lái xe đạp điện chở con qua ngã tư đường, trước xe còn có một cảnh sát giao thông hơi lớn một chút ngăn cô ấy lại, nói cô ấy vi phạm quy định không đội mũ bảo hiểm, người mẹ này nói bọn trẻ còn quá nhỏ, không mua được mũ cho chúng. Cảnh sát giao thông nói, vậy bản thân cô cũng phải đội chứ. Người mẹ liền nói với anh ta, nếu như con tôi xảy ra chuyện thì tôi sống còn có ý nghĩa gì!”

Nói xong liền cười, Lâm Đức đưa ra phép ẩn dụ quý báu mà nhìn về phía Ngô Huệ, giống như đang chờ cô ôm bụng cười lớn.

Ngô Huệ nhìn bộ dạng tha thiết của anh ta, ngược lại thật sự cười nhẹ một tiếng, có điều nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt.

“Cô không vui?” Lâm Đức nhìn chằm chằm Ngô Huệ mà hỏi.

Ánh mắt Ngô Huệ phóng ra mặt hồ cách đó không xa: “Thực ra cũng chính là những chuyện đó, quen là được.”

Lâm Đức nhìn cô: “Huệ, tôi biết cô không phải loại phụ nữ ham danh lợi, vì sao lại phải nhân nhượng lấy Trần Gia Huy? Ai cũng nói hôn nhân như người uống nước, nóng lạnh tự mình biết, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra được cô sống không vui vẻ.”

Ngô Huệ chuyển tầm nhìn lên người Lâm Đức, vẻ mặt của anh ta hết sức nghiêm túc.

Cô bật cười: “Thật sự nhìn ra?”

Lâm Đức phủi bỏ những chiếc lá rớt xuống bả vai cô: “Tuy chúng ta mới quen chưa bao lâu, nhưng tôi thật sự hy vọng cô có thể sống vui vẻ, tìm một người đàn ông thật lòng đối tốt với cô, chứ không phải chôn vùi cả cuộc đời trong hôn nhân vô vọng.”

Ngô Huệ nhắm mắt, không nhìn rõ biểu cảm của cô, nhưng lại có thể thấy lòng bàn tay cô dùng sức nắm lại, mãi đến khi móng tay trở nên trắng bệch.

Lâm Đức chần chừ một lúc, chà chà lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần, chậm rãi vươn tay, yết hầu nuốt xuống, cắn răng một cái, ôm lấy vai Ngô Huệ, kéo cô đến gần mình.

Thân thể Ngô Huệ run lên một cái, muốn tránh thoát, tay anh ta lại mạnh mẽ giữ cô lại.

“Nếu cô cảm thấy mệt rồi, tôi không ngại cho cô mượn bờ vai để dựa vào.”

Huyệt thái dương của Ngô Huệ đặt lên bả vai anh ta, nhìn rừng cây nhấp nhô mơ hồ, con ngươi đen chớp hai cái.

Người xung quanh rút lui như bóng đèn, toàn thế giới giống như chỉ còn lại hai người bọn họ.

Chàng trai mặc Tây trang màu trắng đẹp đẽ ngồi trên ghế dài, kéo cô gái ngả vào bờ vai, vỗ nhẹ phía sau lưng cô, cô gái ngồi yên tĩnh, im lặng nhìn về phía xa, biểu cảm trên mặt thẫn thờ.

Cách đó không xa, một bóng dáng to lớn bị ánh mặt trời kéo thật dài, môi mỏng nhếch lên, nghiêng nét mặt cảm nhận, một tay hắn đặt ở đùi, một tay khác nắm chặt thành quyền.

Ánh mắt hắn lạnh lùng, giấu giếm sự tức giận không cách nào bộc lộ, đứng ở đó một lúc lâu mới xoay người rời đi.

Trần Gia Huy không để ý, khi hắn quay mặt đi, Lâm Đức liền dừng lại động tác vỗ lưng Ngô Huệ, ngước ánh mắt lên, liếc nhìn về vị trí hắn đứng một cái, đuôi mày là sự đắc ý tinh nghịch.

Ngô Huệ chỉ lơ đãng trong nháy mắt, cô nhanh chóng đẩy Lâm Đức ra, cười với anh ta: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ, tôi cũng đâu có làm gì.”

Lâm Đức đứng dậy: “Tôi phải đi rồi, anh ba ốm, tôi phải đi chăm sóc anh ấy.”

Nghe thấy lời này, Ngô Huệ có chút kinh ngạc, Bùi Quốc Huy là người có gia đình, sao phải nhờ anh ta chăm sóc?

Lâm Đức như nhìn ra nỗi hoang mang của cô, kiên nhẫn giải thích: “Thực ra quan hệ vợ chồng giữa anh ba và Dương Thanh Ngân không hề hài hòa, yêu thương nhau chỉ là vẻ bề ngoài, thực tế bọn họ vẫn không chung phòng, cũng chả khác ở riêng là mấy.”

Ngô Huệ ngây ra trên ghế dài.

“Người trong giới chúng tôi không giống những người không quản nổi thân dưới của mình mà làm loạn, giống anh ba tôi, anh ấy cũng rất vô tội. Tính cách tốt, đối với ai cũng đều dịu dàng, đáng tiếc lại lấy một người phụ nữ khó chiều về nhà, nếu không phải ông cụ Bùi đột nhiên bệnh tình nguy kịch… Cô không biết tình cảnh lúc đó thôi, ông cụ chỉ còn lại hơi thở cuối cùng, nắm tay anh ba mãi không chịu buông, nói là nếu không thấy anh ấy kết hôn thì chết cũng không nhắm mắt được.”

Lâm Đức thở dài: “Bạn bè của ông cụ, cũng chính là ông cụ Dương, nghe nói con gái út của nhà họ Dương thấu tình đạt lý, lại có văn hóa, nhất định là xứng với anh ba. Cũng lạ là anh ba của tôi đơn thuần, trước khi kết hôn không thăm dò nội tình, không biết trong lòng Dương Thanh Ngân sớm đã có chủ, làm ầm ĩ như vậy, anh ba lại thành kẻ thứ ba đáng thương.”

“Xem tôi này, miệng to đúng là không biết giữ mồm giữ miệng…”

Lâm Đức ra vẻ che miệng lại, nhìn Ngô Huệ vẫn đang đăm chiêu: “Huệ, cô cứ coi như tôi chưa nói gì nhé, tuyệt đối đừng nói với anh ba đấy, nếu không… tôi nhất định sẽ chết! Cô mau vào với Ngô Hải đi, tôi phải đi đây, tạm biệt.”

Nói rồi xoẹt cái xoay người, chỉ để lại bóng lưng đẹp đẽ cho Ngô Huệ.

Mãi đến khi bóng dáng Lâm Đức biến mất ở khúc cua, Ngô Huệ mới thu tầm mắt lại, đứng dậy quay về bệnh viện.

Bên kia, Lâm Đức vừa ra khỏi cổng chính bệnh viện liền quan sát xung quanh, tiếp theo chậm rãi đi vòng sang bên cạnh chiếc xe có rèm che, mở cửa ghế phụ ra ngồi vào rồi lại nhanh chóng đóng cửa.

“Sao rồi?” Lý Bảo Nam ngồi ghế lái không nhịn được mà tò mò hỏi.

Lâm Đức được nước mà nhướng mày, phục hồi lại vẻ mặt lo phiền: “Như vậy tôi có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Lý Bảo Nam trấn an vỗ vai anh ta một cái: “Có cũng phải làm, nếu không anh ba sẽ phải chịu những tin đồn này. Ai bảo cậu không để tâm chút, lại để cho Đỗ Phương Phương nhìn thấy.”

Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Ngô Huệ trở lại khu nội trú, không vào thang máy mà đi hướng hành lang.

Từng bước đi lên, giống như là bộc phát tích tụ trong lòng, khi leo lên đến tầng sáu thì hơi thở đã dần nặng nề.

Cô dựa vào vách tường ở khúc quanh, mồ hôi chảy xuống, há miệng thở dốc.

Lời nói của Lâm Đức như vẫn còn bên tai, hôn nhân như người uống nước, nóng lạnh tự biết, nhưng ngay cả tôi cũng nhìn ra cô sống không vui vẻ.

Cô không có thế lực gì, lại giống như là làm chuyện tham hư vinh…

Lấy một người đàn ông mà trong mắt mọi người dù là phương diện nào hắn cũng ưu tú hơn cô.

Sau khi kết hôn, Trần Gia Huy lại ngoại tình. Hắn tình nguyện dẫn những người phụ nữ khác đi khách sạn cũng không muốn ở chung một phòng với cô, buổi tối hôm đó, cô nằm trằn trọc trên giường lớn như vậy, vẫn không biết mình sai ở đâu.

Lúc mới đầu cô luôn an ủi mình, Trần Gia Huy thích cô mà, chỉ là chưa biết cách quý trọng cho nên mới làm những chuyện như vậy, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô, bọn họ sẽ cùng sống cuộc đời hạnh phúc vui vẻ.

Vì vậy cô mới hết lần này tới lần khác che giấu sự thất vọng, âm thầm nuốt khổ sở và nước mắt vào lòng, đợi hắn quay đầu.

Nhưng, con người chung quy sẽ mệt…

Ngô Huệ lau sạch mồ hôi trên trán mới về phòng bệnh.

Khi cửa phòng mở ra, nhìn thấy gương mặt lộ ra bên trong, cô nhất thời ngây ra tại chỗ.

Trần Gia Huy ngồi bên giường Ngô Hải, trong tay đang gọt một quả táo.

Nghe thấy tiếng động, Trần Gia Huy ngẩng đầu thờ ơ nhìn cô một cái, quay lại cúi đầu tiếp tục động tác trên tay.

Ngô Huệ nhanh chóng hoàn hồn từ sự kinh ngạc, nhẹ nhàng khép cửa phòng bệnh.

Người trông trẻ đưa tay ra, ghé bên tai Ngô Huệ: “Cậu Trần đến một lúc lâu rồi.”

Nghĩ đến vừa rồi Ngô Huệ mới đi cùng với Lâm Đức, bà lo lắng Trần Gia Huy nhìn thấy sẽ hiểu lầm, có điều thấy Trần Gia Huy không có biểu hiện gì, chỉ im lặng gọt táo thì cũng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền thức thời ra ngoài lấy nước.

Ngô Huệ đi tới, phát hiện Ngô Hải đã tỉnh, nghiêng đầu ngồi trên giường, cắm một miếng táo đưa vào miệng, giữa lông mày đều là ý cười thỏa mãn.

“Huệ, em tới rồi?” Ngô Hải quay đầu nhìn thấy Ngô Huệ, lập tức rạng rỡ mặt mày.

Ngô Huệ tiến lên, lướt qua Trần Gia Huy, nắm bàn tay đưa ra của Ngô Hải: “Hải cảm thấy đỡ hơn không?”

“Huy mua rất nhiều táo cho anh, Hải hạnh phúc lắm!”

Ngô Hải nắm tay Trần Gia Huy phủ lên mu bàn tay Ngô Huệ: “Nếu Ngô Huệ có thể ngày ngày ở bên Hải thì tốt quá.”

Ngô Huệ muốn rút tay về, Ngô Hải lại cầm rất chặt, nụ cười của anh giống như đêm ngày hè khô ráo, mang đầy sự lấp lánh, tỏa ra ánh sáng chói mắt, cuối cùng Ngô Huệ không giãy giụa nữa.

“Sau này ngày nào Ngô Huệ cũng ở bên anh.” Giọng nói của Trần Gia Huy đột nhiên vang lên.

Ngô Huệ kinh ngạc nghiêng mặt nhìn Trần Gia Huy.

“Thật ư?” Ngô Hải kích động ngồi thẳng người dậy.

Trần Gia Huy vẫn giữ nguyên biểu cảm, không nhìn Ngô Huệ, nói với Ngô Hải: “Thật, sau khi xuất viện anh hãy đến biệt thự Thanh Thủy đi.”

“Ngô Huệ, thật sự không vấn đề sao? Hải có thể ở cùng với hai người sao?”

Ngô Huệ chưa nói với người khác ý định muốn ly dị của cô.

Cô rũ đôi mi đen dày xuống, giấu đi tâm tình, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vẻ mặt quá đỗi vui mừng của Ngô Hải, mở miệng nói: “Hải, thật ra em và Trần…”

“Ngô Hải, bữa tối muốn ăn gì?”

Trần Gia Huy liếc nhìn Ngô Huệ, không để lại dấu vết nhưng lại thành công chặn lời nói của cô.

Ngô Hải lẩm bẩm cằn nhằn, đưa ra không ít món ăn, hoàn toàn không phát hiện bầu không khí quái dị giữa hai người bọn họ.

Nhưng rất nhanh, Ngô Hải đã bị con vật nhỏ ở đầu giường hấp dẫn ánh mắt.

“Huệ, đây là em mua sao?”

Nhớ tới cảnh tượng Lâm Đức mặc Tây trang mang theo con rùa, Ngô Huệ không tự chủ cong khóe môi.

Trần Gia Huy nhìn con rùa đen nhỏ lười biếng kia, bất chợt nhìn thấy nụ cười trên môi Ngô Huệ, trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa mới thấy dưới tầng, trong lòng đột nhiên trở nên bực bội vô cùng.

“Không phải hôm nay có đại hội cổ đông sao, anh không qua đó à?” Ngô Huệ đột nhiên quay đầu, nói với Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy nhìn cô, không lên tiếng, nhưng cũng không có hành động định rời đi.

Ngô Huệ không thể làm gì khác hơn là lui về sau một bước: “Tôi tiễn anh ra ngoài nhé.”

Cô bước đi trước, đứng trên hành lang, lập tức Trần Gia Huy cũng ra theo.

“Anh đi đi, tối nay không cần tới.” Ngô Huệ nói xong định đi.

Trần Gia Huy lại đột nhiên nắm lấy tay cô, im lặng, nhìn cô xa xăm.

“Còn có chuyện gì sao?”

Trần Gia Huy ừ một tiếng, không quay đầu, cũng không nhìn cô, chỉ là trên tay khẽ dùng lực.

Trên hành lang, người qua lại thi thoảng quăng tới những ánh mắt mập mờ nhiều chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.